Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 117: Hãy Mở Mắt Ra




---•---
Bầu trời nhuộm thành màu mây đỏ, trên người quái vật bốc cháy liệt hỏa, vô số vảy đen mang theo ngọn lửa rơi xuống đất, đáp lên mái nhà, mang đến nguy hiểm cho sinh mệnh và các tài liệu nghiên cứu trân quý, Tống Thanh Thời lập tức mở kết giới huyền hỏa ra, che chở cho viện nghiên cứu và kho sách, để tất cả dược sư và dược phó tiến vào tránh nạn.
Quái vật nhìn thấy kết giới huyền hỏa, phát hiện ra sự tồn tại của y, hùng hổ lao xuống.
Dây đằng màu đỏ thật lớn vươn ra khỏi mặt đất, tách rời đại địa, lao lên không trung, cuốn chặt lấy thế tiến công của quái vật, rồi dệt thành vô số tấm lưới màu đỏ sậm ở bên trong Hồng Liên Huyền Hỏa, tăng thêm lá chắn cho phòng gây giống chuột bạch và các nơi thí nghiệm, biến những nơi quan trọng thành từng quả cầu cực lớn bằng dây đằng.
Tống Thanh Thời cầm thanh kiếm được ngưng tụ từ công đức kim quang, bước lên hồng liên, không màng tất cả bay đến bên cạnh Việt Vô Hoan.
Quái vật cảm nhận được sức mạnh của công đức kim quang, rơi vào điên cuồng, trên người hắn lại xuất hiện lưỡi dao ma khí màu đen sắc bén, muốn phá hủy nguy hiểm. Pháp khí và bảo kiếm của Việt Vô Hoan đã sớm bị hủy trong lúc chiến đấu, lửa Phượng Hoàng trên người hắn ngày càng tăng lên, hóa ra chín chiếc roi dài, vô số ảnh roi xuất hiện, không ngừng đánh tan những lưỡi dao sắc bén trước khi nó được ngưng tụ.
Ma khí màu đen tụ rồi lại tan, tan rồi lại tụ.
Huyết Vương Đằng ghìm nát vảy của quái vật, siết vào máu thịt, không ngừng cắn nuốt sức mạnh bên trong.
Từng sợi ma khí xâm nhập vào thân thể của hắn, thấm vào linh hồn, gợi lên vô số hồi ức tối tăm.
Những quá khứ bất kham, những chuyện ghê tởm, những ô ngôn uế ngữ, những thống khổ ly biệt, hiện ra rõ ràng ngay trước mắt...
Mùi tanh tưởi trong không khí ngày càng nồng, hô hấp trở nên khó khăn hơn.
Cuối cùng hắn không có cách nào ngăn chặn hận ý trong lòng, không thể khống chế tinh thần đang dần hỏng mất, đôi mắt vàng sẫm lộ ra màu đỏ giết chóc, ngọn lửa Phượng Hoàng lại dấy lên... Dần dần lan ra, che kín toàn bộ không trung, đây là ngọn lửa có thể thiêu rụi linh hồn. Hắn muốn thiêu hủy thế giới dơ bẩn này, thiêu hủy chính mình, làm cho tất cả trở về với hư vô.
Tống Thanh Thời kêu lên: "Vô Hoan! Dừng tay!"
Ngọn lửa không tỳ vết nhiễm màu đen, trong lòng Việt Vô Hoan đều là hỗn loạn, hắn không nghe thấy được bất cứ âm thanh nào.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng chạy tới trước mặt hắn, thử tinh lọc ngọn lửa bị dơ bẩn bám vào, đánh thức hắn.
Cuối cùng quái vật trên không trung cũng ngưng tụ ra được lưỡi dao sắc bén màu đen, che trời lấp đất, đâm về phía hai người.
Hai đóa hoa sen màu đỏ và màu đen tràn ra từ trong cơ thể Tống Thanh Thời, tạo thành hai tầng kết giới, bao phủ hai người ở bên trong.
Tuy nhiên, tu vi của y kém quá xa so với quái vật.
Hoa sen bị cắt rời dưới lưỡi dao sắc bén, nhanh chóng héo tàn, biến mất.
Quái vật mang theo lưỡi dao sắc bén, trong giây lát đã đánh tới trước mắt.
Nếu sau khi Việt Vô Hoan chết, ngọn lửa Phượng Hoàng sẽ mất đi khống chế, bao phủ toàn bộ thế giới, thiêu rụi hết tất cả.
Tống Thanh Thời tuyệt vọng nói: "An tướng quân! Đừng làm chuyện khiến mình hối hận!"
Đôi dựng đồng màu đỏ khẽ nhúc nhích, sau khi quái vật nghe thấy xưng hô này, ý thức bị áp chế trong cơ thể lại giãy giụa một lần nữa, hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ, thế tiến công của lưỡi dao sắc bén cũng dần chậm lại...
"An tướng quân, mau tỉnh lại," Tống Thanh Thời không ngừng khẩn cầu, "Đây không phải là dáng vẻ chân chính của ngươi."
Y triệu ra hết toàn bộ công đức kim quang không còn bao nhiêu ở trong cơ thể, từng điểm từng điểm, quấn quanh móng vuốt sắc nhọn của An Long, bao lấy ma khí dơ bẩn rồi bóc xuống từng chút một, lộ ra vài mảnh vảy rồng màu đen lấp lánh. Y còn muốn truyền vào càng nhiều công đức, bóc vẻ ngoài xấu xí này xuống, lộ ra hắc long kiêu ngạo, giúp hắn khôi phục tỉnh táo.
Nhưng mà, luân hồi hơn một ngàn lần, y đã tiêu hao hết một lượng lớn công đức mà mình tích góp, hiện giờ, y chỉ còn hai bàn tay trắng...
Sau khi vảy rồng chân chính lộ ra, An Long ngừng công kích, hắn ngẩng đầu, nhìn bề ngoài xấu xí của mình, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, điên cuồng xé rách thân thể của mình.
Tiếng rồng ngâm trong trẻo, xông thẳng lên tận trời, lay động thiên địa.
Việt Vô Hoan bừng tỉnh trong tiếng rồng ngâm, hắn thấy rõ tình huống trước mắt, nhanh chóng nhận lấy thanh kiếm công đức trong tay Tống Thanh Thời, sau đó dùng ngọn lửa Phượng Hoàng phá hủy lớp áo giáp dơ bẩn, xé rách lớp vảy thật dày, cuối cùng hắn nâng thanh kiếm, đâm mạnh vào trái tim đã bị ma khí nhiễm đen, đồng thời lấy viên ma hạch màu đen ở bên trong ra.
Thanh kiếm vàng kim biến mất trong ma hạch, sau đó, ma hạch vỡ nát, sức mạnh thuần thiện phát ra ánh sáng tinh lọc nhu hòa, xua tan tất cả bóng tối.
Trái tim màu đen dần dần biến trở lại màu đỏ, thân thể biến dị chậm rãi tiêu tán trong ánh sáng vàng kim, cuối cùng tất cả đều hóa thành mây khói màu đen, dần dần biến mất trong trời đất.
Mây mù tản đi, hiện ra linh hồn của tướng quân tuấn lãng mặc khôi giáp màu đen, hắn có dung mạo kiên nghị, thiết cốt cứng rắn, hắn kiêu dũng thiện chiến, ngạo nghễ sừng sững trong thiên địa...
Đây mới là dáng vẻ thật sự của An Long.
Hắn mỉm cười với Tống Thanh Thời: "Thật may, ta chưa phạm sai lầm lần thứ ba."
Việt Vô Hoan nhìn linh hồn quen thuộc này, thức hải càng thêm đau đớn, hắn cảm thấy mình cần phải nhớ ra chuyện gì đó rất trọng yếu.
Linh hồn của An Long ngày càng mờ nhạt, trước khi hoàn toàn biến mất, hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Việt Vô Hoan, nhìn vào đôi mắt cũng đã đánh mất chính mình trong luân hồi thống khổ, cuối cùng thỉnh cầu:
"Trở về đi, huynh đệ."
...
Tiếng sấm bắt đầu yếu bớt, mây đen chưa tan, trên không trung vẫn âm u như cũ.
Việt Vô Hoan nhìn vào nơi An Long biến mất, nhìn thật lâu thật lâu, sau đó mặc cho Tống Thanh Thời nắm lấy tay hắn, kéo lên pháp thuyền, trở về Bất Diệt Đỉnh.
Chiến cuộc vẫn đang tiếp tục, chém giết vẫn đang tiếp tục.
Cảnh đẹp ở Bất Diệt Đỉnh đã sớm bị phá huỷ, mặt đất che kín những vết nứt thật sâu, ngọn núi sụp đổ, vô số đá vụn nện xuống, cây cối bị thiêu rụi, trăm họ lầm than, máu chảy thành sông, khắp nơi đều đang tàn sát lẫn nhau, khắp nơi đều là dáng vẻ xấu xí...
Tống Thanh Thời dẫn hắn lên chỗ cao ở Bất Diệt Đỉnh.
Ngọn gió tanh hôi thổi tới, Việt Vô Hoan nhắm mắt lại, che kín mũi, hô hấp ngày càng khó chịu.
"Vô Hoan, đừng chống cự," Tống Thanh Thời nắm lấy tay hắn, ngăn động tác của hắn lại, khẩn cầu nói, "Mở đôi mắt của ngươi ra, nhìn kỹ thế giới này xem..."
1350 lần luân hồi, thất bại từng lần một.
Y tuyệt đối sẽ không buông bàn tay này ra...
Việt Vô Hoan cảm nhận được sự kiên định của Tống Thanh Thời, cuối cùng hắn mở to mắt, chậm rãi thả thần niệm ra, bám vào trên người vô số chim chóc, bay khắp bốn phương tám hướng, thử chạm vào thế giới này.
...
Dưới vách núi Bất Diệt Đỉnh.
Khổng tước vàng kim chồng chất vết thương, lông đuôi xinh đẹp bị huỷ hoại hoàn toàn, hơi thở thoi thóp.
"Vì sao?" Bạch Tử Hạo dùng hàn băng bày trận, ngăn cản tất cả công kích, linh lực và thể lực đã sớm hao hết, đi đường lảo đảo, hắn biết Khổng Mộ Hoa để ý đến lông chim và dung mạo xinh đẹp của mình cỡ nào, ngay cả đi đường cũng phải soi gương trăm ngàn lần, nhìn thấy bóng dáng của mình dưới mặt nước là sẽ không chịu đi tiếp, rớt một cọng lông cũng có thể khóc ba ngày. Nhưng, hiện tại hắn vì yểm hộ mình, mà trên người đều là vết thương, không có một chỗ lành lặn, hắn cũng không oán giận.
Khổng Mộ Hoa nhẹ giọng nói: "Ta nói rồi, ta thích ngươi."
Bạch Tử Hạo nói: "Nhưng mà, ta đã bắt nạt ngươi, rất nhiều rất nhiều lần..."
Khổng Mộ Hoa nở nụ cười: "Ta biết, ngươi cũng thích ta."
Bạch Tử Hạo cảm thấy hốc mắt ướt đẫm, hắn cố nhịn nói: "Xin lỗi."
"Đừng khóc," Khổng Mộ Hoa gian nan nâng tay lên, lau nước mắt cho hắn, "Lúc mới vừa quen biết, ngươi cứ luôn khóc, luôn khổ sở, luôn sợ hãi, ta không thích... Cho nên, ta chọc ngươi vui vẻ, chọc ngươi tức giận, làm ngươi quên mất những  chuyện không vui, không phải ấm ức nữa..."
Hắn chưa từng thích ai, cũng chưa từng theo đuổi ai, càng không hiểu được quy tắc của nhân loại, tùy hứng làm bậy, làm rất nhiều chuyện lung tung rối loạn.
Đại khái là phải bị đá...
"Ta không đẹp nữa, đuôi cũng không còn," Khổng Mộ Hoa nhìn lông đuôi bị cháy đen của mình, lần đầu tiên mất đi tự tin, có ý muốn thuyết phục Bạch Tử Hạo, "Tuy rằng ta không còn quyền lợi theo đuổi phối ngẫu, nhưng ngươi, ngươi đừng thích Đại Bàng, hắn không phải là thứ gì tốt, vô cùng thô bạo, cũng đừng thích Tất Phương, đó là một con chim đầu gỗ, không thú vị gì cả. Ngươi chờ ta hai trăm năm, sau khi lông đuôi mọc ra, ta..."
Bạch Tử Hạo cúi đầu, hôn lên môi hắn, nghiêm túc hỏi: "Ta không có lông đuôi để xòe, có thể theo đuổi ngươi được không?"
Khổng Mộ Hoa ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Được, ta gả cho ngươi."
Bạch Tử Hạo sửa đúng: "Là kết đạo lữ."
"Nhưng mà, áo cưới thật đẹp, ta muốn mặc."
"Vậy, ngươi cứ mặc đi..."
"Ta có thể tự may không?"
"Sao ngươi lại trở nên tinh thần như vậy? Thật sự bị trọng thương sao?"
"Không còn lông đuôi nữa, ta rất đau lòng..."
"Cái tên này..."
"Đã nói rồi, ngươi không thể đổi ý!"
Bạch Tử Hạo ôm chặt lấy khổng tước vàng kim, hắn không hâm mộ Thần Quân nữa, trên đời này cũng đã có người không nỡ để hắn khổ sở.
...
Tại Bắc Vực, trong đám quân phản loạn.
Chúng tu sĩ đang thảo luận phải tiến công Bất Diệt Đỉnh, giết chết Thần Quân và vây cánh của hắn như thế nào.
Mã tiên quân cười nhạo: "Ta còn nghĩ Thần Quân giữ mình trong sạch lắm chứ, thì ra lại thích nam phong, gần đây hắn kết đạo lữ với Dược Vương tiên tôn. Xùy, nghe nói mỗi năm Bất Diệt Đỉnh đều cho Dược Vương Cốc một khoản tiền lớn để làm nghiên cứu, sợ là do Dược Vương tiên tôn dùng thân thể để đổi đi? Cũng không biết là nam nhân này mỹ mạo đến đâu, đợi khi chúng ta bắt lấy Bất Diệt Đỉnh, nhất định phải..."
Yết hầu của gã bỗng nhiên bị bóp lấy, không nói ra lời.
Thôi tiên tôn ngồi ở vị trí đầu trong đám quân phản loạn, là một ma tu tính tình kỳ quái, vui giận thất thường, nghe nói mấy ngàn năm trước, từng bị đồng môn hãm hại, vợ con ly tán, tâm ma quấn thân, sau đó lại có được cơ duyên, tu lại Ma Đạo, tự tay đâm chết kẻ thù, lập nên U Hồn Tông. Hiện giờ tu vi của hắn đã đến Hợp Thể, ngày thường cực kỳ căm hận Bất Diệt Đỉnh và sự bá đạo của Thần Quân, đồng ý gia nhập hàng ngũ chinh phạt, là một trong những thế lực mạnh nhất của quân phản loạn.
Hiện giờ, hắn lại bóp cổ Mã tiên quân thích nịnh hót, thấp giọng hỏi: "Sao ta lại không biết... Đạo lữ của Thần Quân là Dược Vương tiên tôn? Là Tống Thanh Thời?"
Mã tiên quân giãy giụa gật đầu.
Thôi Tiên Tôn phẫn nộ bóp đứt cổ của gã: "Chuyện như vậy sao không nói sớm?!"
Chúng tu sĩ kinh hãi, khó hiểu.
"Năm đó, lòng ta bị tâm ma quấn thân, không xu dính túi, cùng đường mạt lộ, là Dược Vương tiên tôn tặng ta Vong Trần Đan, giúp ta vượt qua kiếp tâm ma, Đông Sơn tái khởi, đại ân khắc ở trong tâm khảm, không bao giờ dám quên," Thôi tiên tôn lộ ra nụ cười khủng bố, "Hôm nay đúng là cơ hội tốt, nếu các ngươi muốn động đến Dược Vương Cốc, giết Dược Vương tiên tôn, ha hả, ta sẽ dùng đầu của các ngươi, làm quà báo ân."
Hắn triệu ra cờ Chiêu Hồn, oan hồn thét vang, quỷ khóc thần gào.
Đệ tử U Hồn Tông nghe lệnh, nhanh chóng đuổi tới.
Các môn phái lớn không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị giết đến người ngã ngựa đổ.
Thôi tiên tôn cười lớn, không từ thủ đoạn phá hư đội hình của phản quân.
Đã từng vô tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, hôm nay tùy tay hoàn trả gấp đôi.
...
Dưới chân núi Thiên Võ Môn, các kiếm tu trẻ tuổi bày trận, ngăn cản phản quân thành Linh Tâm.
Thành chủ thành Linh Tâm là người có tính khí táo bạo, con gái cưng của hắn mắc phải chứng ma hóa, đang dùng cây Bồ Đề Da kéo dài thời gian, lòng hắn nóng như lửa đốt, mang theo tu sĩ thành Linh Tâm chạy tới Bất Diệt Đỉnh, gia nhập đội ngũ chinh phạt Thần Quân, nhìn thấy đám kiếm tu không biết sống chết chặn đường, lập tức mắng: "Các ngươi điên rồi sao? Là Bất Diệt Đỉnh tạo ra chứng ma hóa! Cần phải giết Thần Quân, mới có thể tiêu trừ bệnh trạng!"
Vũ Văn Ngọc giơ kiếm đứng thẳng: "Không phải Thần Quân làm!"
Thành chủ thành Linh Tâm cả giận nói: "Thời kỳ tối tăm qua đi, Ô Uế Chi Ma sinh ra! Không phải hắn thì còn là ai?!"
Vũ Văn Ngọc kiên trì nói: "Không phải Thần Quân làm!"
Thành chủ thành Linh Tâm lại mắng: "Đám tiểu quỷ không hiểu chuyện các ngươi, mau cút ngay!"
Vũ Văn Ngọc miệng lưỡi vụng về, không giỏi tranh chấp, nhưng nửa bước cũng không lùi: "Không phải Thần Quân làm!"
Thành chủ thành Linh Tâm cười lạnh nói: "Một Thiên Võ Môn nho nhỏ, chẳng lẽ muốn đối nghịch với thành Linh Tâm? Kêu trưởng bối của ngươi ra đây!"
"Không cần kêu." Vũ Văn Duyên dẫn theo các trưởng lão và kiếm tu ngự kiếm bay đến, lạnh lùng nói, "Phụ thân của nó ở đây."
Thành chủ thành Linh Tâm kiềm chế lửa giận, ngạo mạn nói: "Hiện giờ, khắp thiên hạ đều là kẻ thù của Bất Diệt Đỉnh, nếu Thiên Võ Môn muốn che chở, ta sẽ lập tức san bằng bảy tòa núi này!"
Phía sau hắn là hơn mười ngàn tu sĩ thành Linh Tâm, Thiên Võ Môn bất quá chỉ là môn phái có quy mô hơn ngàn người, đúng là châu chấu đá xe, tự chịu diệt vong.
Vũ Văn Ngọc bước đến trước mặt phụ thân, ấm ức nói: "Cha..."
"Chúng ta là kiếm tu, chúng ta đã vung kiếm, thì phải kiên trì với niềm tin của mình, có dũng khí đối mặt với cường địch," Vũ Văn Duyên xoa tóc của hắn, ôn nhu nói, "Ngọc Nhi, con đã làm rất tốt. Nếu như tham sống sợ chết, coi thường chân tướng, uốn gối theo địch, thì con không xứng với thanh kiếm trong tay."
Sắc mặt của thành chủ thành Linh Tâm rất khó coi.
Vũ Văn Duyên rút trường kiếm trong tay ra, cả giận nói: "Kiếm tu của Thiên Võ Môn! Rút kiếm! Bày trận!"
Hàng ngàn bảo kiếm rời vỏ, hàn quang lấp lánh, sát khí đằng đằng.
Vũ Văn Duyên đứng trước kiếm trận, gằn từng chữ một: "Không phải Thần Quân làm!"
Tất cả kiếm tu phát ra âm thanh như sấm, truyền vào trong tai, trong lòng mỗi một tu sĩ của thành Linh Tâm: "Không phải Thần Quân làm!"
Đây là sự thật mà bọn họ vững tin.
Châu chấu đá xe thì sao?!
Kiếm tu rút kiếm, tử chiến đến cùng!
...
Tại Tiên Linh Đảo, hầu hết các nữ tu đều đã mắc phải chứng ma hóa, dựa vào cây Bồ Đề Da để miễn cưỡng chống đỡ.
Thân thể của Niên phu nhân đã sớm phủ đầy đốm đen ngang dọc đan xen, nàng lẳng lặng ngồi dưới bóng cây, nhìn biển rộng xanh thẳm, chờ đợi giây phút cuối cùng...
Từng là một bé gái mồ côi ăn xin ở ven đường, là Yến Nguyên tiên quân mang nàng về Xích Long Tông, cẩn thận chiếu cố, truyền thụ các loại trận pháp và tiên công. Sau đó, Yến Nguyên tiên quân phát hiện thọ nguyên của mình sắp hết, nên đưa nàng tới Tiên Linh Đảo, Linh Diệu phu nhân là một nữ nhân ôn nhu, thường xuyên an ủi nàng khi nàng bật khóc vì nhớ nhà, dùng trận pháp biến ra đủ loại động vật đáng yêu để chọc nàng cười, luôn khen nàng rất thông minh...
Nàng thật bất hạnh, sinh ra đã không có cha mẹ.
Nhưng nàng thật may mắn, gặp được rất nhiều người tốt trong sinh mệnh, nhận được vô số sự ôn nhu.
Vậy nên, nàng nguyện ý tiếp tục truyền thừa sự ôn nhu này, cứu trợ những đứa nhỏ bất hạnh giống như mình, để bọn họ có được hạnh phúc mới.
Niên phu nhân nhìn đốm đen trên đôi tay của mình, nhẹ nhàng nức nở.
Một bé gái 4 tuổi chạy tới, trên người cô bé cũng che kín dấu vết của chứng ma hóa, cô bé mở to hai mắt, tò mò hỏi: "Niên phu nhân, người đang làm gì vậy?"
Niên phu nhân lau nước mắt, cười nói: "Đóa Đóa, sao con lại tới đây?"
Đóa Đóa ấm ức nói: "Các tỷ tỷ nói Đóa Đóa sắp chết. Nhưng mà, Đóa Đóa không biết, chết là gì?"
Niên phu nhân nhìn đứa nhỏ ngây thơ này, cảm thấy đôi mắt lại đỏ.
Đóa Đóa bò lên đầu gối của nàng: "Niên phu nhân, vì sao Đóa Đóa lại chết?"
Niên phu nhân thấp giọng nói: "Bởi vì... Chúng ta muốn cho càng nhiều đứa nhỏ giống như Đóa Đóa... Sống sót."
Đóa Đóa suy nghĩ hồi lâu, không quá hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy nhất định là một chuyện tốt."
Niên phu nhân ôm bé gái vào lòng, cố gắng kiềm chế nước mắt.
"Đừng khóc, Đóa Đóa không sợ chết."
"Xin lỗi..."
"Đóa Đóa nói dối, Đóa Đóa vẫn có hơi sợ, không đủ dũng cảm."
"Xin lỗi..."
"Đóa Đóa muốn nắm tay, nắm tay sẽ không sợ nữa..."
"Được, ta sẽ nắm tay con, cùng nhau đi."
...
Ba ngày ba đêm, các chim chóc bay qua núi cao trùng điệp, bay qua ngũ hồ tứ hải, thấy được rất nhiều vui buồn hợp tan, cũng thấy được rất rất rất nhiều câu chuyện...
Chuông sớm trống chiều, tám ngõ chín đường, nhân gian trăm vẻ.
¹Chuông sớm trống chiều: sáng sớm gõ chuông, hoàng hôn gõ trống để báo hiệu thời gian, cũng giống như là lời cảnh tỉnh, nhắc nhở.
Hắn nhìn thấy rất nhiều súc sinh vô sỉ, nhìn thấy rất nhiều kẻ ngu xuẩn bị giả dối che mắt, cũng thấy được rất nhiều người đau khổ giãy giụa trong tuyệt cảnh, không muốn từ bỏ người mình yêu sâu đậm, bọn họ cứu giúp lẫn nhau, cùng sống cùng chết, không rời không bỏ.
Hắn thấy được người tuân thủ hứa hẹn, thấy được người ý chí kiên định, thấy được người mang lòng từ bi...
Chúng sinh rơi vào bóng tối, đau khổ tìm kiếm ánh sáng.
Thần linh chân chính rốt cuộc ở đâu?
Việt Vô Hoan trầm mặc nhìn thế giới này.
Tống Thanh Thời đứng ở sau hắn, mang theo tất cả hy vọng, nhẹ nhàng khẩn cầu:
"Vô Hoan, thế giới này không bất kham như vậy..."
Cho nên, trở về đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.