Kẹo Vị Quýt

Chương 2:




3.
Hỏi xong câu kia, không khí nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt: "Xin lỗi, là do tôi quá mệt mỏi."
Bọn họ cũng không hoài nghi.
Phương Tri Tuân ôm chầm lấy tôi, kéo đầu tôi dựa vào vai của hắn: "Nhắm mắt nghỉ một lát đi."
Thuận buồm xuôi gió đến khách sạn, bên trong phòng thay đồ, tôi dặm lại lớp trang điểm, ngắm nhìn mình trong gương.
Chiếc váy cưới do Phương Tri Tuân mời một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước thiết kế, kiểu dáng đơn giản lại thanh lịch.
Tôi tự nhiên nhớ đến ngày chụp ảnh cưới, chụp được một nửa mắt của Phương Tri Tuân đột nhiên đỏ hoe.
"Cuối cùng cũng cưới được em rồi, Miên Miên."
Hắn quỳ một chân trước mặt tôi, thành kính hôn lên ngón tay tôi, giọng kích động đến mức gần như là nghẹn ngào.
"Anh sẽ cho em một hôn lễ thật hoành tráng, nàng công chúa mà anh nâng niu trên tay, xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời."
Nhiếp ảnh gia cũng khen tôi xinh đẹp, bọn họ nói chiếc váy cưới bồng bềnh khiến tôi trông giống như một nàng công chúa giữa những đám mây.
Đúng vậy, tôi chưa từng thấy bản thân xinh đẹp như vậy.
Nhưng tôi cũng vui vẻ không nổi.
"Tinh--"
Một tin nhắn được gửi đến, là Hà Băng Vũ.
"Suy nghĩ thế nào rồi, nếu cô muốn đào hôn, tôi có thể giúp cô."

Cuối cùng tôi trải qua quá trình diễn tập trước khi chờ đợi chương trình chính thức, Phương Tri Tuân lặng lẽ đến tìm tôi.
"Đợi lát nữa nếu như khẩn trương, hãy ăn một viên kẹo."
Hắn mở lòng bàn tay ra, là vị quýt mà tôi thích nhất.
Sợi dây nào đó trong lòng bị chạm đến, tôi nhớ đến trước đây, hắn bị đám người kia b ắ t n ạ t rất dã man, trên người thường xuyên loang lổ vết thương.
Tôi đau lòng muốn rơi nước mắt, nhưng lại cố gắng nặn ra một nụ cười an ủi hắn: "Này, cho anh, ăn viên kẹo là sẽ hết đau."
Sau đó đám người kia chuyển mũi dùi, tôi trở thành mục tiêu công kích.
Mỗi lần uất ức đến nổi điên tự hủy hoại chính mình, Phương Tri Tuân lại ôm chặt lấy tôi, nhét viên kẹo vào miệng tôi. "Miên Miên, em nói, ăn viên kẹo là sẽ hết đau."
Vết sẹo trên cổ tay vẫn còn chảy máu, tôi nghe được giọng nói sợ hãi mang theo tiếng nức nở của hắn.
"Đừng rời khỏi anh, Miên Miên... anh sẽ ch ế t mất."
Vị quýt quen thuộc tan ra trong cổ họng, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một tia hy vọng mong manh.
"Phương Tri Tuân, buổi lễ sắp diễn ra rồi."
"Hửm?"
"Anh... có gạt em chuyện gì không?"
Giọng tôi khàn đi, những đầu ngón tay rũ xuống nhẹ nhàng run rẩy.
Phương Tri Tuân hiếm thấy nghi hoặc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đôi mắt đen nhánh lại tràn ngập sự dịu dàng.
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Tôi cố chấp nhắc lại: "Anh có gạt em chuyện gì không?"
Hắn nâng tay lên, giống như muốn xoa đầu tôi, thấy kiểu tóc đã chải chuốt của tôi, lại buông xuống.
"Chúng ta đã ở bên nhau 7 năm rồi, em vẫn còn không tin anh sao?"
"Đúng vậy." Tôi tự giễu cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "...7 năm."
Ở trước mặt tôi diễn xuất hoàn hảo 7 năm, nếu hắn tiến vào giới giải trí, biết đâu còn có thể nhận thưởng ấy chứ.
Phương Tri Tuân vô cùng tự nhiên siết chặt lòng bàn tay tôi: "Được rồi, yên tâm đi, Miên Miên, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng hôn lễ."
"Được." Tôi gật đầu một cái.
Phương Tri Tuân, tôi đã cho anh cơ hội để thành thật.
Là chính anh không muốn.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.
"Hà Băng Vũ phải không, tôi đồng ý đề nghị của cô."
Tôi siết chặt ngón tay, quá khứ vụt qua trước mắt.
Những vết sẹo đẫm m á u, những cái tát dữ tợn, những trò đùa tục tĩu và những động chạm kinh tởm.
Nếu như không có những trò bắt nạt khi đó, có lẽ tôi đã trở thành một luật sư ưu tú, đứng trên tòa án đấu tranh cho công lý.
Mà không phải bị ép buộc đến mức phải nghỉ học, mất hết ý chí từ bỏ chuyên ngành luật.
"Đào hôn vẫn chưa đủ." Tôi lạnh lùng nói, "Tôi sẽ khiến cho hắn có một hôn lễ khó quên.”
Dù sao thì những kẻ bắt nạt phải xuống địa ngục, mà những kẻ phụ bạc sự chân thành, phải nuốt mười ngàn cây kim.
Phương Tri Tuân có đủ...
Nên trừng phạt hắn như thế nào đây?
4.
Xung quanh là những hoa đồng, tôi nở nụ cười, chậm rãi đi về phía trung tâm sân khấu.
Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi Phương Tri Tuân: "Bầu không khí tốt như vậy, chú rể có muốn nhân cơ hội này bày tỏ với cô dâu không?"
Phương Tri Tuân nhận lấy micro, khuôn mặt góc cạnh sắc bén mang theo nụ cười.
"Miên Miên, em không biết hôm nay anh hạnh phúc đến thế nào đâu."
"Cầu hôn em là quyết định đúng đắn nhất anh từng làm, cưới được em, là điều may mắn nhất anh từng gặp trong đời."
Tôi mỉm cười với hắn.
Nhưng gặp phải anh, tự cho là đúng mà cứu anh, là quyết định sai lầm nhất đời này của tôi.
Nghĩ như vậy, tôi híp mắt cười, giống như một vầng trăng khuyết.
Dưới sân khấu vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Trước khi trao nhẫn, người dẫn chương trình đọc lời thề nguyện.
Phương Tri Tuân nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nóng như lửa.
"Tôi đồng ý," hắn nói, "Miên Miên, anh sẽ mãi mãi yêu em."
Đến lượt tôi, người dẫn chương trình hỏi: "Cô dâu, cô có đồng ý gả cho chú rể, cùng anh ấy chung sống suốt đời trong một cuộc hôn nhân thiêng liêng không?"
Cách một khoảng ngắn, ánh mắt của tôi và Phương Tri Tuân chạm vào nhau.
Tôi ngượng ngùng cụp mắt xuống, đang muốn mở miệng: "Tôi..."
Sau lưng, màn hình lớn chiếu những kỷ niệm tình yêu của chúng tôi đột nhiên dừng lại, sau đó, một giọng nam ngả ngớn quen thuộc đột nhiên vang lên.
"Này, đi học thật là nhàm chán, có muốn làm chút chuyện thú vị không?"
Âm thanh phát ra trở nên ồn áo, không ít người phụ họa hắn: "Ha ha ha, Tuân thiếu lần này lại muốn chơi cái gì thế?"
"Cá cược đi, hoa khôi Học viện Luật đó, một tháng, tao đảm bảo khiến cô ta tuyệt vọng đối với tao."
Tiếng reo hò cùng tiếng huýt sáo thay nhau vang lên.
"Cô gái kia tao thấy rồi, tên là cái gì Miên đấy... Cười lên giống như một mặt trời nhỏ, Tuân thiếu đây là đổi khẩu vị rồi sao?"
"Hoa khôi của Học viện này thật không đơn giản, từ khi bắt đầu đi học đã lên trang tỏ tình mấy lần rồi, nghe nói người ta không có ý định yêu đương, còn phải tập trung học tập, anh Tuân, anh có được không đấy?" Chàng trai cười lạnh một tiếng, không quan tâm đ ến lời giễu cợt, lại xen lẫn một tia nghiền ngẫm nhất định phải chiếm được.
"... Mặt trời nhỏ cái gì chứ, tao phải kéo cô ta xuống vũng bùn."
"Nhưng mà, cần chúng mày phải cũng tao diễn một vở kịch... Suy cho cùng phải chơi cùng nhau thì mới vui, không phải sao?"
Đoạn ghi âm dừng lại ở đây.
Không khí an tĩnh một giây, sau đó, cả hội trường xôn xao.
Người dẫn chương trình ngây người tại chỗ, khách khứa dưới sân khấu xì xào bàn tán.
Phương Tri Tuân ch ế t lặng.
Sau khi phản ứng lại, mắt hắn lập tức đỏ lên.
Tôi mở miệng trước hắn.
"Phương Tri Tuân..."
Từ hoài nghi đến tuyệt vọng, còn mang theo hai phần nghẹn ngào đúng chỗ.
Tôi vẫn cầm micro trên tay, giọng nói đau buồn ch ế t lặng được khuếch đại, lan đến mọi ngóc ngách trong hội trường.
Không nói gì cả, chỉ là gọi tên của hắn, nhưng cũng đủ khiến hắn rối tung cả lên.
"Miên Miên, em nghe anh nói, đây không phải là sự thật..."
"Nhất định có ai đó cố tính phá hoại tình cảm của chúng ta, tất cả đều là do máy tính tạo ra, em tuyệt đối không được tin..."
Tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt "thiên chi kiêu tử" của Phương Tri Tuân. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hối tiếc, cuối cùng biến thành tức giận.
"Kỹ thuật viên đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!" Hắn bất lực hét lên, vội vàng tìm cho mình một chỗ để phát ti3t.
Tôi nói không ra lời, chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt đau lòng và hoài nghi.
Những giọt nước mắt to rơi xuống, tôi che miệng, lặng lẽ khóc.
Đôi mắt Phương Tri Tuân đỏ hoe, con ngươi đen huyền tràn đầy sự khủng hoảng.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn định thần lại, đưa tay về phía tôi.
"Miên Miên, hoàn thành hôn lễ trước được không? Anh sẽ cho em một lời giải thích hợp lý."
Không thể nghi ngờ, Phương Tri Tuân rất yêu tôi, yêu đến mức kết hôn trở thành một loại chấp niệm, hắn vội vàng muốn chiếu cáo thiên hạ, tôi là vợ của hắn.
"Phương Tri Tuân, tôi không phải là kẻ ngốc."
Sau khi mang theo tiếng nức nở hét lên câu này, tôi đá rơi giày cao gót, xốc chiếc váy tầng tầng lớp lớp lên...
Quay người chạy thẳng ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.