Kẹo Sữa Nhỏ

Chương 22:




Chương 5:


22,


Bạch Thỏ Đường bị ép nếm sữa đặc của chính mình.


... Nhưng cậu chẳng biết có ngọt hơn thật hay không. Dù sao thì có vài chỗ trên người chính cậu cũng chưa từng động tới.


Phong Vô Trần cũng phát hiện ra điều này.


"Cho nên —— sao ngươi biết đầu nhũ là ngọt nhất?"


"Ừm... Ta..."


"Có phải ngươi cho người khác thưởng qua rồi không?" Phong Vô Trần tức giận nheo lại đôi mắt đẹp.


Bạch Thỏ Đường bản năng ý thức được nguy hiểm, vội lắc đầu như trống bỏi: "Vì, bởi vì, da thật giống, giống giấy gói kẹo. Ta cảm thấy chỗ nào giấy càng mỏng thì càng, càng ngọt... Có lẽ..." Càng ngày giọng nói của cậu càng nhỏ, hàng mi dài bởi vì căng thẳng mà run lên dữ dội, như đôi cánh của một chú thiên nga đang hấp hối.


"Nói như vậy, ngươi cũng không biết chỗ nào ngọt nhất?"


"A..."


Phong Vô Trần ác ý vò hai đầu nhũ: "Còn gạt ta là chỗ này?"


"Ta..."


"Biết tội chưa? Ta có nên phạt không đây?"


"Hức..."


Bạch Thỏ Đường rốt cục cũng sợ phát khóc —— nhưng cậu lại không dám khóc, chỉ dùng sức cắn chặt môi dưới cố kìm nước mắt. Tiếc rằng cậu thực sự quá sợ rồi, còn thêm phần oan ức, cuối cùng không ngăn nổi sương mù trong hốc mắt ngưng thành chuỗi hạt châu no đủ, lăn dài trên gò má.


Ngay cả nước mắt cũng ngọt.


Phong Vô Trần không đành lòng.


Y ôm hờ người vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trơn bóng ướt đẫm:


"Ngoan, đừng sợ. Không phạt không phạt, nhưng phải để ta nếm thử, xem nơi nào mới là ngọt nhất, được không?"


Bạch Thỏ Đường có thể làm gì đây?


Cậu chỉ có thể đáp: ''Được.''


23,


Vì vậy, y đã nếm thử.


Thử một lần từ trên xuống dưới,


Từ trong ra ngoài.


Từ ngọn tóc đến ngón chân.


Còn thưởng thức vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Một tấc da cũng chẳng bỏ qua.


Bạch Thỏ Đường bị liếm đến ướt nhẹp, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn, chỉ có thể nức nở cầu xin:


"Thượng tiên, cầu xin ngài, đừng liếm nữa, ta sẽ tan mất..."


"Sẽ không."


Tiếng khóc nức nở càng làm cho Phong Vô Trần cảm thấy hưng phấn, y cố ý dùng thêm sức, lưu lại dấu vết liếm mút đỏ hồng trên làn da trắng tuyết mỏng manh và những dấu răng hết sức rõ ràng, "Đã tu thành hình người, sao có thể dễ tan như vậy —— nào, nhấc cái mông lên."


"Ta..."


"Ngoan."


Bạch Thỏ Đường đành phải ngoan ngoãn.


Bị đẩy vào sâu trong giường, dưới eo lót hai cái gối đầu, dùng tư thế cực kỳ xấu hổ, dâng nơi tư mật nhất của mình đến trước mắt ở Phong Vô Trần.


"Chỗ này thật phấn hồng ngon miệng." Phong Vô Trần dùng tay nhấn nhấn rồi nhướn mày, "Trời sinh là yêu tinh."


"Không, không mà, ta không có ý muốn hóa yêu..." Bạch Thỏ Đường nhanh chóng biện minh, lời còn chưa dứt đã kêu ''A'' một tiếng, sống lưng căng thẳng, nắm chặt đệm giường.


Cảm giác này...


Là...?


Đó, đó là...


... Là Phong Vô Trần chen đầu lưỡi vào.


Y hưng phấn liếm nửa vòng, vui vẻ đánh giá như đánh giá một quả đào tiên, một bình mỹ tửu hay một viên tiên đan: "Nơi này mới ngọt nhất."


24,


Chỉ là khi ấy Bạch Thỏ Đường chưa hiểu câu này có ý gì.


—— Cậu thành yêu chưa lâu, mới chỉ biết vài chuyện cỏn con gần đây, nghe hiểu có giới hạn.


Cậu còn thực sự tin rằng Thượng tiên là vị tiên tốt, sẵn sàng giúp cậu hiểu rõ bản thân.


Giống như cậu cho rằng cái tên "Bạch Thỏ Đường" mà Phong Vô Trần thuận miệng bịa ra là lễ vật đặc biệt nhất.


... Sau này nhớ lại, dù cho lúc đó có hiểu được, cũng chẳng có tác dụng gì.


Dù sao chính Phong Vô Trần đã đè cậu lên giường.


Thượng tiên đệ nhất phong lưu tuấn dật của thiên đình.


Chỉ một cái liếc mắt đã có thể mê hoặc một tiểu yêu như cậu; chỉ một nụ hôn đã khiến cậu tự nguyện dâng lên thân thể mình.


Nhưng y chẳng có chút nào là ôn nhu.


Nửa chừng, Bạch Thỏ Đường đã bắn hai lần, toàn thân mềm nhũn không có khí lực, Phong Vô Trần lại dụ dỗ cậu, dùng tên mới* gọi cậu, cưỡng ép muốn cậu: "Ngoan, tự ngồi lên."


*Phong Vô Thường chính là người đặt cho em kẹo cái tên ''Bạch Thỏ Đường''.


Toàn thân Bạch Thỏ Đường đều run rẩy.


Đùi trong tinh xảo cũng run run.


Cố gắng bám víu để giảm bớt sức nặng của mình nhưng đều thất bại.


Sau đó hết sức ngã ngồi xuống.


Chỗ đó lớn như vậy, cứng rắn như vậy, cậu tưởng chừng như bị đâm xuyên qua —— nước mắt không ngăn nổi tí tách rơi xuống, vừa trướng vừa khó chịu, lại còn bị ma sát ở ''điểm đó'' khiến cho cậu thống khoái bắn ra, toàn thân co quắp, đến sức kêu rên cũng không có, hận không chết ngay tại chỗ.


Trong lúc mơ mơ màng màng cảm nhận được Phong Vô Trần khẽ cắn lỗ tai cậu mà khen ngợi:


"Thật chặt, thật đáng yêu, khóc thế này —— thật xứng là Đường Đường của ta, nước mắt cũng ngọt nị."


''Ưm...''


Thượng tiên quả là vị tiên tốt nhất.


Vì thượng tiên ngài... tất cả khó chịu dường như đều biến thành thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.