Đa số những người học ở học viện Điện Ảnh Bắc Kinh không giàu thì sang, ít nhất cũng là tầng lớp trung lưu trở lên, Thành Hân Nhiên học ở đây có thể xem là trường hợp đặc biệt.
Không có ba mẹ và gia đình hậu thuẫn, tất cả đều do một mình cô chống chọi. Suốt một thời gian dài, cô luôn cần cù cố gắng, dáng vẻ nhỏ bé như hạt bụi, lại thiếu cảm giác thả lỏng của người học nghệ thuật.
Cảm giác thả lỏng được vun đắp từ tiền bạc, không có tiền thì chỉ còn cảm giác gấp gáp.
Ví dụ như bây giờ, vất vả mệt mỏi quay phim xong lại không có tiền làm hậu kỳ, gặp phải nhà sản xuất siêu soi mói không chịu đầu tư thêm. Cô chỉ có thể nhận việc lặt vặt, quay quảng cáo, làm đạo diễn tổ B, dạy bổ túc cho học sinh chuẩn bị thi vào trường nghệ thuật.
Thậm chí, không thể không bán rẻ bản thân, giả làm bạn gái của bồ nhí diễn viên nam.
Thật rối rắm, haiz.
Thành Hân Nhiên bận đến nỗi chưa ăn cơm tối, cô vào bếp lấy phần vịt kho gừng Diệp Đường lấy mang về từ nhà hàng hôm qua đem đi hâm lại, để cho hai người kia một phần, rồi bưng phần còn lại về phòng mình giải quyết.
Ngồi trước bàn làm việc, cô lướt lên xuống danh bạ trong WeChat. Ngoại trừ Ethen, không có ai còn liên quan đến thời trung học của cô.
Thực ra từ khi nghỉ học vào năm lớp 11, cô đã đổi số điện thoại, không còn liên lạc với các bạn học cũ nữa.
Vì vậy, cô cũng không có phương thức liên lạc của Trần Miễn.
Bỏ đi, Thành Hân Nhiên tự nói với mình, đều đã là chuyện quá khứ, đã nhiều năm không liên lạc cũng không sao.
Hai ngày sau, Lục Duy Diệu lại gọi điện cho cô, nói diễn viên nổi tiếng nhà cô ấy sau khi biết tin đã cực kỳ sốc, sợ tới mức đặt ngay chuyến bay đêm đến thành phố khác kiểm tra.
Vì thế lại nhờ vả cô nhất định phải bắt Từ Quân đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm để trị bệnh.
Thành Hân Nhiên thở dài: “Vứt Từ Quân cho tớ sao?”
Lục Duy Diệu không ngừng cầu xin: “Cứu tớ với! Đừng để cậu ta đến bệnh viện một mình, bệnh viện đông người, lỡ cậu ta buột miệng nói ra cái gì, chị em của cậu sẽ tiêu đời đó!”
Thành Hân Nhiên biết chứ.
Nhưng có khi cô sẽ gặp lại người đó, trong lòng bỗng đầy buồn bực.
Cô chắc chắn sẽ bị hiểu lầm.
Thứ năm tuần này là một khởi đầu mới đối với Trần Miễn.
Mới trực xong ca đêm thay cho một đồng nghiệp phải dẫn vợ đi sinh, cả đêm yên bình. Anh không chỉ có một giấc ngủ ngon, còn có thời gian tắm trong phòng trực ban.
Thay áo hoodie không nón và quần jeans anh hay mặc hàng ngày, anh ngồi trong văn phòng, vẻ mặt như sinh viên chưa bị lâm sàng tàn phá.
Trần Miễn đeo tai nghe Sennheiser, bên trong phát nhạc sôi động từ máy tính, tay lạch cạch gõ quá trình mắc bệnh, vô cùng hăng say.
Chưa đánh xong một phần thì y tá trưởng từ bên ngoài phòng khám tiến lại gần anh: “Bác sĩ Trần.”
Trần Miễn bỏ tai nghe xuống: “Chị nói gì?”
Y tá trưởng tươi cười nói: “Nếu bác sĩ Trần chọn khoa của chúng tôi thì tốt quá, làm chung khoa với một người có khuôn mặt đẹp trai như vậy, chắc chắn mấy bạn nhân viên trẻ sẽ làm việc tích cực hơn hẳn.”
Trần Miễn cười gượng, cực kỳ hoài nghi đây là viên đạn bọc đường của y tá trưởng.
Y tá trưởng chuyển đề tài: “Mẹ cậu dạo này thế nào?”
“Vẫn khỏe.”
“Còn ba cậu?”
“Khỏe hơn mẹ tôi.”
Cuối cùng đến phiên anh:
“Vậy còn cậu?”
“Tôi cũng bình thường.”
Anh đã biết y tá trưởng muốn hỏi cái gì.
Chủ nhiệm Dương đeo ba lô đựng máy tính đi vào: “Làm gì đó, bác sĩ Trần đã nói mấy lần là không tìm đối tượng, cô cứ tận dụng mọi lúc làm chuyện mờ ám gì đó?”
“... À?”
Chữ “à” này rất tinh túy, vừa đồng cảm với Trần Miễn cũng vừa khinh bỉ. Ánh mắt y tá trưởng đánh giá Trần Miễn, bệnh viện đồn rằng vị bác sĩ này là cậu ấm đời thứ hai không tìm bạn gái, đời sống cá nhân lại rất lăng nhăng, cô ta thầm đoán chắc vị bác sĩ trẻ Trần này nam nữ đều không bỏ qua.
“Chủ nhiệm.” Trần Miễn nói: “Tôi không nói không tìm, nếu tìm được người phù hợp vẫn có thể tìm hiểu.”
“Tuần trước cậu đâu có dùng lý do thoái thác này đâu?” Chủ nhiệm Dương không hiểu.
“Đúng thật hết cách rồi, vòng này nhỏ quá.” Anh mỉm cười: “Không mở rộng được.”
“Không mở rộng được” là một cách nói khác của khoa Tiết Niệu, chọc cho mấy bác sĩ khoa ngoại khác trong phòng phải bật cười.
Trần Miễn nhìn chủ nhiệm Dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tay thao tác con chuột, đăng nhập hệ thống tìm kiếm kết quả xét nghiệm xem trước.
Mụn nhọt bộ phận sinh dục, viêm niệu đạo lậu, bệnh giang mai giai đoạn một chuẩn bị chuyển sang giai đoạn hai, không thiếu một bệnh nào.
Đệch. Trần Miễn thầm mắng, tuyệt thật, rốt cuộc ai có thú chơi đa dạng vậy?
Lúc này, người bị Trần Miễn trách làm là có thú chơi đa dạng đang miệt mài phụ đạo cho học sinh chuẩn bị thi các môn nghệ thuật suốt cả ngày, đến chiều lại vội vàng chạy đến bệnh viện Tam Viện.
Thành Hân Nhiên đứng trước cửa căn phòng quen thuộc củng cố tinh thần, kết quả sau khi vào phòng lại phát hiện người bên cạnh chủ nhiệm Dương đã thay đổi.
Trần Miễn không còn ở đó nữa.