Kẻ Tuẫn Tội

Chương 3: Cửa






Chuông tan học vang lên. Thầy giáo Mạnh đang thao thao bất tuyệt đành dừng lại, ông rất ghét cảm giác đang nói nửa chừng buộc phải dừng lại. Suy cho cùng ông đang giảng về "luật hình sự", không phải là đang bình luận sách, "Nếu biết tiếp theo thế nào, hồi sau sẽ rõ" cái cảm giác hồi hộp mong chờ này là vô dụng. Càng khiến ông không vui chính là sinh viên đã bắt đầu thu dọn dụng cụ, sách vở học tập, bộ dạng như không thể chờ được nữa.


  Thầy giáo Mạnh đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn đám sinh viên. Những sinh viên biết chuyện lập tức dừng động tác, ngoan ngoãn ở lại chỗ ngồi. Một số khác nhiệt tình hơn thì đưa tay kéo bạn học đã rời khỏi chỗ ngồi quay lại.


  Tiếng chuông tan học kéo dài hai mươi mấy giây rốt cuộc dừng lại, thầy giáo Mạnh lấy giọng, tiếp tục giảng về trách nhiệm hình sự của phạm tội nhiều lần, sau cùng nói thêm một câu "Về xem <Luật hình sự sửa đổi 8>, mục phạm tội nhiều lần có sửa đổi" sau đó xua tay ra hiệu tan học.


  Thầy giáo Mạnh rút USP ra, tắt thiết bị truyền thông, lúc ngẩng đầu lên, trong phòng học đã không một bóng người.


  Đã học được nửa học kỳ, mà sau khi tan học người đưa ra câu hỏi lại rất ít, để đám trẻ này kích phát nhiệt huyết học tập chắc chỉ có trước kỳ thi cuối kỳ. Thầy giáo Mạnh cầm cặp sách lên, trong lòng đang tính xem buổi chiều nghỉ nên đi đánh cầu lông hay đi bơi. Vừa ra tới cửa phòng học. Liền nghe thấy một giọng nói mang theo chút rụt rè.


   "Thầy Mạnh."


   "Ồ?" thầy giáo Mạnh ngẩng đầu, trước mặt là một cậu nam sinh mặc áo khoác thể thao, quần bò. Cậu ta mang cặp sách, trong tay còn cầm một cốc nước, trên trán lấm tấm mồ hôi.


   "Có chuyện gì sao?'


  " Thầy Mạnh, em có một vấn đề muốn thỉnh giáo thầy "nam sinh đặt cốc nước lên bậu cửa sổ, từ trong cặp lấy ra cuốn tài liệu luật hình sự, lật tới trang đã được gấp lại đánh dấu," Liên quan tới thời hiệu truy tố. "


  " Thầy vẫn chưa nói tới đây mà "thầy giáo Mạnh cầm lấy tài liệu" Xem bài trước? "


  " Em năm ba rồi. "nam sinh gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng" Trước đây thầy đã từng dạy em rồi. "


  " Ha! "thầy giáo Mạnh từ mắt kính nhìn cậu ta, cười nhạo" Khi đó không học cho đàng hoàng chứ gì? "


  Nam sinh liền đỏ mặt. Thầy giáo mạnh cười, nói gì đi nữa, đứa học trò ham học hỏi đều rất được lòng thầy cô. Ông bỏ cặp sách xuống, châm một điếu thuốc, đem kỳ hạn, gián đoạn và kéo dài thời hiệu truy tố đều nói hết một lượt.


  Nam sinh nghe rất chăm chú, sau cùng suy nghĩ một hồi, hỏi:" Nghĩa là, chỉ cần lập án, thì thời hiệu truy tố có thể kéo dài không thời hạn? "


  " Đúng vậy, đồng nghĩa với không hạn chế thời hiệu truy tố "thầy giáo Mạnh lại châm thêm một điếu thuốc nữa," Đúng rồi, môn này thi đậu rồi, em còn hỏi cái này làm gì? Chuẩn bị thi vào tư pháp sao? "


  " Dạ? "nam sinh đang nhìn điếu thuốc trên miệng thầy giáo Mạnh tới xuất thần, ngẩn ra một lúc," Dạ phải. "


  " Về phương diện thời hiệu truy tố của luật hình sự năm 79 và năm 97 có vài điểm khác nhau nhưng thi tư pháp sẽ không khảo luật hình sự đã bị hủy bỏ, thầy sẽ không nói với em về nó nữa. "


  " Dạ, cảm ơn thầy "nam sinh cẩn thận cất tài liệu vào trong cặp, cúi chào ông rồi vội vàng chạy đi.


  Thầy giáo Mạnh vừa hút thuốc vừa nhìn theo bóng nam sinh đã biến mất sau chỗ rẽ, trong lòng nghĩ tên nhóc này mạnh hơn nhiều so với đám sư đệ sư muội.


  Sau khi ăn cơm trưa tại nhà ăn của trường, Ngụy Huỳnh lấy di động ra, mở Wechat, tìm tới nhóm chat" Đội tình nguyện Hồng Chúc ", xác nhận lại lần nữa thời gian và địa điểm tập hợp, chiều 1:30 trước cửa thư viện.


  Anh nhìn đồng hồ, còn khoảng một tiếng nữa. Ngụy Huỳnh đem khay cơm để vào chỗ thu hồi khay, bước ra khỏi cổng trường.


  Đại học sư phạm cách trung tâm thành phố không xa, trước cổng trường là con đường chính của thành phố, đối diện là một biển quảng cáo lớn của trung tâm thương mại nổi tiếng MALL. Ngụy Huỳnh không có thói quen hút thuốc, bình thường cũng không chú ý tới quầy bán thuốc lá. Nhưng Kỉ Càn Khôn nói thuốc hiệu Kent không bán trong các siêu thị trường học. Ngụy Huỳnh nhớ bên cạnh quầy ăn uống phía bắc của MALL có một quầy nhỏ đề bảng" chuyên bán thuốc lá và rượu "nên tính tới đó thử vận may.


Vừa vào cửa, Ngụy Huỳnh liền cảm thấy hoa cả mắt. Ông chủ ngồi sau quầy thủy tinh, đằng sau anh là kệ hàng cao tới trần nhà bên trên bày đầy các loại thuốc lá. Ông chủ đang chơi game đánh bài trên máy tính, thấy có người bước vào, đầu cũng không thèm ngẩng lên hỏi:" Muốn mua thuốc gì? "


  " Có hiệu Kent không? "


  " Kent? "ông chủ ngẩng đầu đánh giá Ngụy Huỳnh, tựa hồ cảm thấy anh không giống với nhân viên của cục độc quyền chuyên bán thuốc lá tới điều tra ngầm," Muốn mấy mg? "


  " Hử? "Ngụy Huỳnh có chút không hiểu," Cái gì mà bao nhiêu mg? "


  " Hàm lượng hắc ín "ông chủ đứng dậy," Mua giùm người khác? "


  " Đúng vậy. "


  " Có 1mg, 4mg và 8mg "ông chủ chống hai tay lên quầy, trong lòng nghĩ tên nhóc này chắc là muốn đưa lễ cho thầy để hợp cách.


  " Có gì khác biệt sao? "


  " Hàm lượng hắc ín càng thấp, khẩu cảm càng dễ chịu. Hàm lượng hắc ín cao, hút rất nặng "ông chủ lười giải thích thêm.


  Ngụy Huỳnh nhớ tới mái tóc hoa râm của Kỉ Càn Khôn, trong lòng vẫn nghĩ đừng có" nặng quá ", nên liền lấy loại 1mg. Ông chủ nhanh chóng từ dưới quầy lấy ra một thùng giấy.


  " 120 tệ một cây, muốn mấy cây? "


  " 2 cây. "Ngụy Huỳnh nhẩm tính, đưa tay lấy ví tiền," Ghi hóa đơn giùm. "


  " Hóa đơn? "tay đang đưa thuốc của ông chủ liền dừng lại," Đây không phải là thuốc lá độc quyền, không ghi hóa đơn được. "


  " Gì? "


  " Đây là thuốc lá ngoại. "ông chủ biết mình gặp phải một người ngoài hành tinh hoàn toàn," Thuốc này của tôi miễn thuế, haizz, nói thẳng vậy, là thuốc lá lậu, không có hóa đơn. "


  Ngụy Huỳnh hoàn toàn nghe không hiểu ông ta đang nói gì, trực giác nói với anh có gì đó không ổn.


  " Không phải là hàng nhái đấy chứ? "


  " Bảo đảm! "ông chủ xua tay," Yên tâm hút, không vấn đề gì. "


  " Tôi mua giùm người khác, không có hóa đơn, không thể chứng minh giá của nó a. "


  " Ông ta bình thường có hút hiệu này không? Nếu có, nhất định biết giá của nó. "


  Ông ta thật sự không biết Ngụy Huỳnh đang nghĩ gì.


  " 115 tệ thôi. "ông chủ vẫn còn muốn níu kéo," Ở cửa hàng thuốc lá độc quyền giá của nó còn đắt hơn đây nhiều. "


  Ngụy Huỳnh lắc đầu, nói câu" Thật ngại quá "liền xoay người ra khỏi tiệm.


  Về tới bên đường lớn, Ngụy Huỳnh lấy di động ra, mở bản đồ trong Baidu, tìm kiếm tiệm thuốc lá độc quyền ở đường Quế Lâm cách đó gần nhất, hai chặn xe.


  Ngụy Huỳnh chỉnh lại cặp sách, đi tới trạm xe buýt.


  Tiệm thuốc lá độc quyền quả thật đắt hơn một chút, 150 tệ một cây, nhưng có thể đảm bảo là hàng thật, cũng có thể ghi hóa đơn. Ngụy Huỳnh vẫn chọn lấy hai cây, dù tiền xe do mình chịu, nhưng anh đối với chút tiền này cũng không hề để tâm.


  1mg và 4mg mỗi loại lấy một cây. Ông lão có thể chọn lựa theo sở thích của mình. Nhưng thể tích cả cây thuốc lá lớn hơn so với anh tưởng, không cách nào nhét vào cặp được. Ngụy Huỳnh lại mua một túi mua hàng màu đen, sau khi cẩn thận gói lại, rồi sách túi mua hàng màu đen đó ra khỏi tiệm.


  Đã là 1h10 rồi, Ngụy Huỳnh chạy tới trạm xe buýt. Mấy phút sau, một chiếc xe vào bến. Trên xe không đông, may hơn nữa là có một hành khách vừa xuống xe. Ngụy Huỳnh ngồi lên, ôm túi mua hàng trước ngực, thở hắt ra.


  Xe buýt bắt đầu chạy, Ngụy Huỳnh nhìn quanh một lượt, liền phát hiện có người nhìn mình chằm chằm.


  Bạn học cùng ban Nhạc Tiêu Tuệ đang đứng ở tay vịn chỗ chính giữa xe, cười híp mắt vẫy tay với anh.


  Ngụy Huỳnh vội đáp lại bằng nụ cười mỉm, đồng thời chú ý tới các loại túi mua hàng lớn lớn nhỏ nhỏ trên tay Nhạc Tiêu Tuệ. Anh đứng dậy, vẫy tay với cô, ra hiệu cô qua đây ngồi.


  Nhạc Tiêu Tuệ không khách khí, xuyên qua thân xe rồi ngồi xuống.


  " Cảm ơn nhé! "Nhạc Tiêu Tuệ chuyển túi mua hàng qua tay trái, ôm ở trước ngực, cúi đầu nhìn vết thít chặt ửng hồng trên tay phải," Nặng quá. "


  " Mua gì nhiều vậy? "


  " Ừ "Nhạc Tiêu Tuệ mặc chiếc áo lông ngắn màu trắng, quần jean, bốt ngắn, khăn quàng cổ màu cam, tóc buộc đuôi ngựa," Đường Trùng Khánh bên đó đang có giảm giá. "


  Ngụy Huỳnh nhìn túi mua hàng trong tay cô, đều là những nhãn hiệu thời trang phù hợp với tầng lớp sinh viên trung lưu trở xuống. Nhạc Tiêu Tuệ chú ý tới chiếc túi nilon đen trong tay Ngụy Huỳnh.


  " Để mình giúp cậu. "


  " Không cần, không cần đâu. "Ngụy Huỳnh liền khước từ," Nó rất nhẹ. "


  " Đưa cho mình đi. "Nhạc Tiêu Tuệ đem chiếc túi để trên đống các túi đựng hàng, tò mò mở ra xem bên trong.


  " Ấy, cậu hút thuốc sao? "


  " Không, mua giúp một người bạn già. "


  " Cẩn thận đấy. "Nhạc Tiêu Tuệ cười hì hì nói," Cậu cứ vậy mà cầm vào ký túc xá, 100% sẽ bị cô quản lý ký túc xá bắt đấy. "


  " Yên tâm. "Ngụy Huỳnh cũng cười.


  Xe buýt dừng trước cửa trung tâm thương mại MALL, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ xuống xe. Ngụy Huỳnh cầm lấy túi đồ của mình, lại cầm luôn mấy túi đồ của Nhạc Tiêu Tuệ.


  " Cảm ơn nhé. "hai người đi trên vạch cho người đi bộ, theo đám đông băng qua đường. Nhạc Tiêu Tuệ rõ ràng cảm thấy rất nhẹ nhàng, một tay bắt lấy một đầu của khăn quàng, đùa nghịch với nó.


  Vừa vào cổng trường, Ngụy Huỳnh từ xa đã nhìn thấy trước cửa thư viện có một chếc xe.


  " Ngại quá, không thể giúp cậu cầm tới ký túc xá rồi.


   "Ồ, không sao." Nhạc Tiêu Tuệ dừng ngay động tác nghịch khăn quàng, đưa tay ra "Đưa cho mình đi."


   "Tạm thời không cần." Ngụy Huỳnh hất cằm về phía thư viện, "Có thể giúp cậu cầm tới đó."


  Nhạc Tiêu Tuệ nhìn qua hướng đó: "Đội tình nguyện Hồng Chúc?"


   "Đúng vậy, là nội dung của tiết học xã hội thực tiễn."


   "Đi đâu thế?"


   "Viện dưỡng lão, còn cậu?"


   "Trạm cứu trợ động vật lang thang." Nhạc Tiêu Tuệ cười híp mắt, "Mình thích mèo chó hay động vật gì đó."


  Nói xong cô dường như nhớ ra gì đó liền vỗ đầu mình: "Aizz, mình quên mua thức ăn cho mèo rồi."


   "Vậy phải làm sao?"


   "Đừng lo." Nhạc Tiêu Tuệ không quan tâm lắm, "Sáng mai chuồn ra ngoài mua."


   "Buổi sáng? Có hai tiết luật đất đai."


   "Không sao. Có thể nhờ bạn cùng phòng yểm trợ."


  Mải nói chuyện, hai người đã tới cạnh chiếc xe khách. Mấy tình nguyện viên đang tán gẫu cạnh chiếc xe đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía họ. Ngụy Huỳnh vờ như không thấy, đưa túi đồ cho Nhạc Tiêu Tuệ.


   "Cảm ơn nhé!" cô gái thân thiết vẫy tay, "Sáng mai không thấy mình thì đừng kinh ngạc nhé."


   "Sẽ không." Ngụy Huỳnh và cô vẫy tay chào tạm biệt, xoay người lên xe, tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn theo bóng cô gái đang khuất xa dần.


  1h30, chiếc xe khách chở đội ngũ tình nguyện phục vụ viên của Hồng Chúc bắt đầu lên đường. Ngụy Huỳnh khẽ lắc lư theo chiếc xe, chiếc túi màu đen để trên đầu gối phát ra tiếng ma sát loạt soạt.


  Lão Kỉ có đang mong chờ hai cây thuốc này không?


  Không biết vì cái gì, những lúc Ngụy Huỳnh nghĩ tới những chuyện này, trong đầu lại hiện lên một đám mèo chạy về hướng có thức ăn.


  Phục vụ tình nguyện hôm nay là dọn dẹp vệ sinh cho viện dưỡng lão. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã phân công cho mọi người. Các cô gái chủ yếu phụ trách lau bàn ghế, cửa sổ kính. Đám con trai lại bị phân làm những công việc nặng nhọc hơn, như lau nhà, dọn rác.


  Ngụy Huỳnh và vài nam sinh nữa phụ trách dọn dẹp sàn nhà của tầng 2. Sau khi anh nhận lấy cây lau nhà, không vội làm, mà đi tới phòng Kỉ Càn Khôn trước.


  Trong phòng vẫn sáng rực, tràn đầy ánh mặt trời. Điều dưỡng Trương Hải Sinh đang lau nhà, Kỉ Càn Khôn vẫn giống lần trước, ngồi trước cửa sổ xem sách. Thấy Ngụy Huỳnh bước vào, lão Kỉ cười, gỡ kính xuống.


   "Cậu đến rồi?"


   "Dạ" Ngụy Huỳnh nhìn Kỉ Càn Khôn, miệng có chút khô, anh cầm túi nilon lên, "Kỉ đại gia, đây là thứ bác cần.


  " Lần trước không phải đã nói rồi sao, gọi tôi lão Kỉ được rồi. "Kỉ Càn Khôn đưa tay ra cầm lấy" Đưa tôi xem nào. "


  Ngụy Huỳnh đưa túi đựng hàng cho ông. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Kỉ Càn Khôn rút ra một cây thuốc, xem một hồi.


  " Bây giờ bọc thành cái dạng này rồi.. "ông tự nói chuyện một mình, liền xé bao thuốc ra, lấy một hộp đưa tới mũi ngửi ngửi," Ừm, đúng là mùi này. "


  Trương Hải Sinh đứng thẳng người dậy, tay chống cây lau nhà, mắt nhìn thuốc lá trong tay Kỉ Càn Khôn, lại nhìn sang Ngụy Huỳnh.


  " Vậy cháu đi làm việc đây. "Ngụy Huỳnh đưa cây lau nhà đang cầm trên tay lên ra hiệu với Kỉ Càn Khôn," Bác cứ nghỉ ngơi nhé. "


  " Được. "Kỉ Càn Khôn đang ngồi trên xe lăn cũng hơi cúi người," Lát nữa tới đây nhé. "


  " Dạ. "Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, xoay người ra khỏi phòng. Vào giây phút cánh cửa gỗ đóng lại, anh phát hiện ánh mắt Trương Hải Sinh vẫn đang dán lên người mình.


  Lau xong sàn nhà của cả hai tầng, cảm xúc của Ngụy Thành mới dần dần bình phục lại. Lúc cầm thuốc lá vào viện dưỡng lão, trong lòng anh vừa hưng phấn lại căng thẳng. Chịu sự ủy thác của người khác, mua vật cấm mang vào viện dưỡng lão, lại đích thân đưa tới tay người mua, nghĩ thế nào cũng có chút mùi vị giao dịch bí mật phi pháp.


  Người quen thanh đạm, thi thoảng ăn món tứ xuyên cay nóng nhiều dầu mỡ, cũng đều có khoái cảm lỗ chân lông giãn ra, mồ hôi đầm đìa.


  Như bán hàng cấm vậy.


  Ngụy Huỳnh tự cười thầm, thảo nào trong tiết học tâm lý tội phạm, thầy nói phạm tội sẽ khiến người ta" nghiện ". Hành vi phá vỡ nguyên tắc đích thực là mang đến khoái cảm, đặc biệt với người luôn tuân thủ quy tắc hơn 20 năm nay như mình mà nói.


  Trải qua quá trình lao động hơn 1h đồng hồ, viện dưỡng lão được dọn dẹp sạch sẽ. Sau khi xử lý xong đợt rác cuối cùng, các tình nguyện viên lại tụm năm tụm ba tới phòng của các cụ già ngồi tám chuyện. Ngụy Huỳnh rửa sạch tay chân mặt mũi, đi thẳng tới phòng Kỉ Càn Khôn.


  Trương Hải Sinh vẫn còn ở đó, đang ngồi trên chiếc ghế đối diện hút thuốc với lão Kỉ. Cái chai thủy tinh trên bậu cửa sổ đã có mấy đầu thuốc lá, nửa bình nước trong đó biến thành màu nâu vàng.


  Kỉ Càn Khôn gọi Ngụy Huỳnh ngồi xuống. Trương Hải Sinh nhìn anh một cái, chau mày, dập đi nửa điếu thuốc:" Lão Kỉ, thuốc này cũng đâu có ngon, không mạnh. "


  Kỉ Càn Khôn mỉm cười, không trả lời.


  " Trong ấm có hồng trà, vừa pha xong. "ông quay sang Ngụy Huỳnh, chỉ vào hộc tủ," Bên trong có cốc giấy, tự mình rót đi. "


  Ngụy Huỳnh chép chép miệng, cảm giác có chút khát, liền nói cảm ơn, từ hộc tủ lấy ra chiếc ly giấy, ngẫm nghĩ, lại lấy chiếc ly trống trơn trong tay Kỉ Càn Khôn rồi rót đầy vào đấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.