Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 24:




Editor: Kẹo Mặn Chát
Tôi và Diệp Thiệu Bân đã quen nhau được một năm!
Tính từ ngày nào đây nhỉ, chúng tôi đều nhất trí cho rằng, chắc hẳn là ngày anh ấy đưa tôi bị thương đến bệnh viện, cũng là ngày tôi thích anh ấy -- đúng vậy, chính là lãng mạn như vậy đó, tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi càng nghĩ, xuân tâm càng thêm nhộn nhạo, chạy tới thư phòng vẻ mặt ngượng ngùng hỏi Diệp Thiệu Bân, anh bắt đầu có ý với tôi từ khi nào.
Diệp Thiệu Bân lâm vào trầm tư, mà trong mắt tôi thì tràn đầy chờ mong.
Anh ấy nhàn nhạt nói: "Có lẽ lúc em say rượu, anh đã nổi lên phản ứng với thân thể trần trụi của em."
Tôi im lặng.
Anh ấy đưa đáp án cho tôi, hoàn toàn lật đổ hình tượng vĩ đại của anh trong mắt tôi.
Cái yêu thích này ở đâu? Đây rõ ràng là động dục! Làm sao anh ấy có thể có mặt mũi mà nói ra hả?
Tôi thầm nghĩ, sau này anh ấy còn sờ soạng tôi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ...
Đáng ghét! Anh ấy đã ham muốn thân thể tôi từ lâu, lúc bắt đầu còn giả bộ đạo mạo ngang nhiên như vậy, khó trách mỗi lần đều quyến luyến không rời tay, tôi ngây thơ thế mà bị anh ấy lừa tới.
Diệp Thiệu Bân bình tĩnh tiếp tục nói: "Anh đã sớm nói rồi, dáng người của em rất hoàn mỹ, về sau ở trên giường chứng thực được điều này, còn tốt hơn tưởng tượng của anh."
Không chỉ có như thế, Diệp Thiệu Bân còn miêu tả tôi là "gương mặt thiên sứ, thân hình ma quỷ", đáp lại anh đương nhiên là một cú đấm không chút lưu tình của tôi.
Ngoài ra còn có một chuyện vô cùng đáng mừng. Bệnh tình của tôi đã được cải thiện một cách kỳ diệu, dùng thuốc dưới sự hướng dẫn của bác sĩ Khương, cuối cùng tôi cũng chính thức bước vào giai đoạn ngừng thuốc, cứ cách hai tuần mỗi lần giảm một phần tư liều lượng thuốc.
Cuộc sống của tôi và Diệp Thiệu Bân vẫn hài hòa và tốt đẹp như trước.
Diệp Thiệu Bân dùng căn phòng để trống trong nhà làm phòng vẽ tranh cho tôi. Ở trong phòng tranh có thể làm cho tôi cảm thấy bình tĩnh lại, nhưng cũng biến tôi trở nên lôi thôi lếch thếch. Diệp Thiệu Bân nói muốn lắp thêm mấy tấm gương trong nhà, để tôi biết mình có lôi thôi cỡ nào.
Nhưng tôi nghi ngờ anh ấy có âm mưu khác, cuối cùng thì sau khi chúng tôi làm những chuyện xấu hổ kia, anh ấy luôn thích đè tôi lên gương, như một miếng khăn lau chà tới cọ lui, làm không biết mệt.
"Đi ra ngoài, đừng quấy rầy em."
Diệp Thiệu Bân đứng bên cạnh nhìn tôi vẽ tranh, cố chấp không chịu rời đi.
Tôi lạnh lùng nói: "Diệp tiên sinh, em bảo anh ra ngoài, tại sao anh vẫn còn ở đây."
"Muốn hôn bé cưng nhà anh cũng không được sao." Anh ấy ghé sát qua rồi nói.
Tôi bất lực đành qua loa hôn anh ấy một cái, "Được rồi, đi ra ngoài đi."
Diệp Thiệu Bân tủi thân nói: "Nhớ Thu Thu ngày xưa, Thu Thu ngày đó hôn một cái cũng phải đỏ mặt thẹn thùng nửa ngày."
Ở bên nhau một thời gian dài, bản tính của Diệp Thiệu Bân dần lộ ra, hoàn toàn vứt bỏ phong độ tao nhã lúc chúng tôi mới quen. Từ khi ăn được thịt tới nay, ánh mắt anh ấy nhìn tôi như sói như hổ, trước kia trù tính trò chơi hôn môi để mê hoặc anh mà giờ chúng đều trở nên không lành mạnh.
Anh ấy vì muốn lăn tôi mà ra sức tìm cớ, ví như ăn vụng đồ ăn vặt bị bắt được sẽ phải nghiêm phạt, cái gọi là nghiêm phạt, chính là miệng trên ăn đồ ăn vặt, miệng dưới ăn khụ khụ, mỹ miều gọi là dạy tôi nhớ lâu.
Trước kia sao không phát hiện Diệp Thiệu Bân biến thái như vậy chứ!
Có một lần, anh ấy ở bên cạnh nhìn tôi vẽ, đột nhiên nói "Lúc em nghiêm túc trông rất quyến rũ", sau đó thú tính trỗi dậy kéo quần tôi xuống ba ba ba.
Lúc sau, khung vải vẽ của tôi bị một màu trắng ô uế dính vào! Tôi vô cùng tức giận cầm bút vẽ đập vào đầu anh ấy, anh vội né tránh, ánh mắt chớp chớp mờ mịt, ngụy biện nói rằng rõ ràng là do tôi làm bẩn khung vải.
Tôi mặc kệ, dù sao anh ấy cũng là tên đầu sỏ.
Vào ngày sinh nhật của tôi, Diệp Thiệu Bân mang về một vật nhỏ lông xanh lam, "Thế nào, có giống con mà em nhìn thấy không?" Anh ấy giơ mèo lên hỏi tôi như một lời tranh công.
Tôi không ngờ anh ấy lại có thể nhớ rõ con mèo hoàn toàn không tồn tại kia, tôi ôm con mèo, trong lòng có chút cảm động.
"Ừm, rất giống."
Diệp Thiệu Bân nói: "Anh đặc biệt chọn một con giống em nhất."
"Mặt mèo cũng đều giống nhau, anh có thể nhìn ra cái rắm gì chứ."
"Không, anh nhìn ra được, ánh mắt của cả hai em đều cực kỳ xinh đẹp."
"Hừ."
Lúc nhá nhem tối, tôi nằm trên chiếc ghế xích đu màu trắng trên ban công, ôm con mèo yêu quý của tôi và ngủ thiếp đi.
Khi tôi mở mắt ra một lần nữa thì trời đã vào đêm.
"Tỉnh ngủ rồi?"
Tôi quay đầu lại, Diệp Thiệu Bân yên lặng ngồi ở một bên, nhìn tôi ngủ say đến chảy nước miếng. Tôi mượn quần áo của anh lau khóe miệng, "Sao anh lại im lặng như vậy, cũng không gọi em dậy."
Anh ấy khẽ nói: "Bộ dáng em ngủ quá đáng yêu, muốn xem thêm một chút."
"Còn lúc tỉnh ngủ thì sao?"
"Càng đáng yêu hơn."
Tôi mỉm cười nắm lấy tay anh.
Ban đêm mang theo những vì sao sáng, chúng tôi dựa sát vào nhau, làm bạn với đêm dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.