Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 138: Khu rừng bên kia thế giới.




Ehehe. Điều đầu tiên cho tôi xin lỗi mấy ông về sự chờ đợi nhé, tôi nghỉ wattpad một thời gian vì một số việc khá khốn nạn. Quên pass wattpad, DNS chặn, vâng vâng..

Giờ tuy tôi viết lại nhưng không viết được nhiều + hăng hái như hồi trước do bận nên xin lỗi nhá

Có lỗi sai gì thì mấy ông nói hộ tôi nhá
_____________________________________________________
Đến buổi chiều, nghe cô giải thích, có vẻ cậu và cô sẽ đi hái thảo dược nằm bên ngoài vùng đất này nó khiến cho cậu có hứng thú, tuy vậy cũng chả ổn chút nào.

Tuyết bao phủ khắp một mảnh đất rất rộng, nếu so với diện tích vương quốc cũ thì nơi này còn dài hơn gấp mấy lần khiến cho cả hai người mất đến 3 tiếng chạy liên tục mới thấy được biên giới của vùng đất.

Kể cả cô không nói, cậu cũng thấy được giới hạn của biên giới nằm ở một rảnh chia đôi 2 mảnh đất. Một bên thì chỉ toàn là tuyết với tuyết và sự lạnh lẽo, còn bên kia thì lại một màu xanh, khí hậu ấm áp. Cậu không ngờ ranh giới giữa 2 nơi lại khác biệt đến vậy, nó như thể chia thế giới này ra thành hai nơi khác nhau khiến cậu bất ngờ vì chưa gặp được điều tương tự như thế này.
(Một nơi kì lạ..)- cậu nghĩ.

Tuy vậy, khi cậu bước qua bên ranh giới bên kia thì Yuki không quá cùng khiến cậu băng khuâng.

"Sao vậy? Chúng ta hái thảo dược ở bên này mà đúng không?"

"Đúng vậy thật.. Nhưng ta không thể bước qua đó, ta đem theo ngươi là để ngươi qua đó hái thôi."

"Tuy vậy, cô vẫn chưa nói thảo dược trông như thế nào?"

Cậu chỉ nói thế thôi chứ thực chất cậu có biết một số loại thảo dược, cha cậu ngày xưa đã có quan hệ buôn bán với nhiều dược y nên có một số lần cậu thấy thảo dược, thậm chí cậu còn rất hứng thú với thảo dược, trị liệu, nhưng thảo dược ở thế giới này thì cậu quỳ, việc một cây nấm trắng bạch lại là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm mọc tận nơi lạnh nhất thôi thì cậu đã chịu rồi. Nếu cậu còn sức mạnh ở đây, cậu có thể sử dụng thẩm định để xem đâu là thảo dược, nhưng đáng tiếc điều đó không xảy ra, nơi này là một nơi kì lạ không cho cậu sử dụng quá toàn bộ khả năng của mình.

"Ngươi sẽ biết đâu là thảo dược thôi, hoặc thấy cái nào khác thường thì cứ ném vào đây hết."

Nói xong, cô ném cho cậu chiếc bao,chiếc bao vô cùng lớn, có thể nói nó to gần cả lưng của cậu, nhận lấy chiếc bao, cậu đưa mắt nhìn cô, trong đầu cậu, có lẽ cô ta đang muốn cậu hái thảo dược suốt cả buổi.

"Nhưng tại sao cô không thể qua được ? Có gì đó à? "

Không một dấu hiệu cho rằng cô sẽ trả lời, đôi mắt nhìn xuống đã để tránh ánh nhìn từ cậu, hỏi nữa thì cũng chỉ phiền nhiễu, thấy vậy cậu chỉ biết thở dài mà bước vào khu rừng.

Đi sâu vào cánh rừng, theo như lời Yuki nói, cậu thấy thứ nào khác thường là ném hết vào bao mặc kệ cậu biết trong số đó có thể có nấm độc và cỏ dại, nhưng độc trị độc, cỏ dại cũng có lợi riêng của nó, may rủi thì cô ta không biết cách tận dụng chúng thôi.

Khu rừng này khá dày đặc và rất nhiều loại cây cỏ, nấm mọc xung quanh. Đơn giản là vì nơi này gần như không có người sinh sống gần đây, ranh giới mà cả hai đi là hướng ngược lại nơi con người sống, nhưng đó đồng nghĩa với việc không có thợ săn, mà không có thợ săn thì nơi này chắc hẳn các loài vật mà vì chúng nên mới có thợ săn.

"Grrr!"

Đưa mắt nhìn theo tiếng gầm, nó khiến cậu vừa trở nên vui lên, vừa trở nên khá phiền phức.

Một con gấu cao khoảng 1m8, những chiếc vuốt dữ tợn, cả khuôn mặt cũng như muốn xé cậu làm hai,có bộ lông màu đen, loài gấu này theo cậu biết chúng chả thân thiện chút nào, tên của chúng được đặt theo bộ lông, loài gấu trước mặt cậu được gọi là gấu đen.

Theo những kiến thức cậu biết, loài gấu thường thì vẫn có biện pháp như giả chết hay chạy hoặc dọa chúng. Còn loài gấu này mà giả chết thì chúng cũng hốt, chạy thì chúng rượt, dọa chúng thì bị dọa cho đái ra quần, loài này hung mãn và mạnh hơn nhiều loài gấu thường. 

Nhưng, khác với loại gấu đen thông thường, con gấu trước mặt cậu có  chiếc sừng mọc giữa ở trên đầu và một cái đuôi nhỏ đang lắc qua lắc lại như thể tìm thấy món ăn yêu thích của mình, cặp răng của nó bắt đầu lộ ra.

-----------------------------------

"Chết, quên nhắc cậu ta có một số loại quái thú bên trong đấy.. Mà chết là do cậu ta không có tiềm lực thôi."- Một cô gái đứng bên ngoài tìm lý do biện hộ cho sai lầm của mình.

------------------------------------

May mắn thay, cậu có đem thanh rìu theo mình nên không có gì là quá khó, chỉ là cậu đang không biết nên tấn công trước hay đợi nó tấn công, cậu cũng chẳng biết nó mạnh như thế nào ở thế giới này.

Khi cậu dần lấy thanh rìu ra, con gấu đen bắt đầu phản ứng lại, nó phóng đến, trở thành kẻ tấn công, buộc cậu rơi vào thế phòng thủ.

Hạ thấp người xuống, đưa chiếc rìu ra phía sau và thủ thế, canh đúng khoảng khắc cả hai chỉ còn cách nhau 2 3 bước chân, cậu chém thẳng thanh rìu về phía khuôn mặt của nó.

Dù vậy con gấu đen này cũng chỉ như bao con gấu đen khác, bằng chứng là việc nó ăn thẳng chiếc rìu của cậu vào khuôn mặt, có lẽ do tốc độ ra đòn của cậu quá nhanh khiến con gấu thể kịp phản ứng, dù sao thì người thuần thục kĩ năng [Rút Kiếm] cũng không phải là chuyện đùa, mặc dù cậu chỉ rút chiếc rìu và ra đòn như bình thường chứ không phải dùng kĩ năng, đấy là sự thuần thục mà cậu đã cố tập luyện.

"Grrr!!!"

Con gấu gầm hét lên, lần này tiếng gầm của nó có lẽ là do vết đau đang chảy máu ở giữa khuôn mặt.

Nhưng đây là lúc con gấu thể hiện rằng, bản thân nó khác biệt với loại gấu đen ở thế giới của cậu. Chiếc sừng trên đầu nó bắt đầu sáng một ánh sáng đỏ rực, nhát chém ban nãy giữa khuôn mặt bắt đầu hồi phục một cách nhanh chóng. Chiếc đuôi lắc lư nhỏ bấy giờ đã trở nên dài hơn, cuối chiếc đuôi bắt đầu biến thành một vật thể tròn lại. Sức mạnh của nó theo cậu linh cảm thì đã mạnh hơn ban nãy, sát khí của nó cũng trở nên dày hơn, có lẽ cuộc chiến bấy giờ mới bắt đầu.

Con gấu đã khơi màu trận đấu bằng việc cầm chiếc đuôi của nó ném về phía cậu, chiếc đuôi có khả năng co giãn, ném thẳng về phía cậu, tuy bất ngờ, nhưng không khinh thường đối thủ, cậu đã né được đòn đấy. Một tiếng ầm và mặt đất nơi lúc trước cậu đứng đã tạo nên một lỗ tròn tương ứng với quả cầu cuối đuôi ấy. Trận chiến có lẽ sẽ khó nhằn hơn trước rất nhiều, một con quái thú lần đầu cậu đối  mặt, với khả năng hồi phục và tấn công từ xa, chưa kể đến nhưng móng vuốt cũng có vẻ dài và sắt nhọn hơn.

* * * * * 

"Đã 1 tháng trôi qua kể từ khi Ougi bất tỉnh, cậu ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sao..?"

 "Tớ không biết, có 1 khoảng khắc, ma lực cua anh tớ trải ra khắp cơ thể, nhưng nó nhanh chóng tụ lại như mọi lần.. Nó khiến tớ có thêm hi vọng rằng anh tớ vẫn còn sống.. Có lẽ anh ấy đang đấu tranh cho bản thân mình.. !"

Hibi nói cho những người bạn của mình, nhưng vẫn có điều cô đã giấu, đó là dòng ma lực của anh cô không phải là một dòng ma lực bình thường, mà đó là ma lực mà cô đã từng học qua, ma lực hắc, một loại ma lực dị thường mà không con người bình thường nào có được, nhưng vẫn không ngừng ở đó, lại thêm một ma lực mà lần thứ ba cô thấy trong đời sau lần thứ hai thấy ở cô gái linh mục vừa vào học, đó là ma lực tinh khiết. Cô sợ khi nói ra, có lẽ mọi người sẽ sợ hại anh cô, đó là lý do cô sẽ giữ bí mật điều này, kể cả những người điều trị cũng không biết, bởi vì nếu muốn vào xem xét cậu, họ phải qua sự phê duyệt của gia đình cậu, đó chính là Hibi.

Cả hai ma thuật đó tràn ra khắp cơ thể cậu, nhưng nhanh chóng nó như bị hấp thụ lại một chỗ rồi chuyển thành ma lực bình thường, nó khiến cô rất bất ngờ, nhanh chóng cô nghĩ, có lẽ đây là sự nguyền rủa của Chúa Trời, Thần Linh dành cho anh cô? Nhưng chẳng phải anh cô đã chịu đủ rồi sao? Điều gì đã khiến anh cô trở nên xui xẻo như thế này?

Nhưng cô nhanh chóng dẹp nó qua một bên, Thần Thánh có lẽ sẽ không làm như vậy, anh cô có lẽ bị nguyền rủa bởi một pháp sư rất mạnh trước khi được gia đình cô nhận nuôi, cô nghĩ vậy. Nếu cô biết được ai có khả năng làm như thế này, cô sẽ không bao giờ tha cho hắn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.