Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 7: Không có tiền, hệ thống là bà quản gia




25 vạn lúc trước chắc chắn không đòi được lại nữa, nhưng 5 vạn này, dù thế nào Tề Tiểu Tô cũng sẽ không buông tay. Kiếp này, cô không chỉ phải sống thật tử tế, mà còn có một Hệ thống đốt tiền kia nữa, sao có thể để cho mình đi vào vết xe đổ của kiếp trước được.
Tề Tông Bình và Trần Đông vẫn đang cãi nhau trong phòng khác, Tề Đan Thần đứng dậy về phòng. Tề Tiểu Tô lập tức đóng cửa, phi vèo lên trên giường, nằm xuống. Tề Đan Thần hơi tức tối, bước rất mạnh, vừa vào đã bật hết đèn lên, đi về phía tủ quần áo, lấy đồ ngủ ra định ra ngoài đi tắm.
Vì đèn bật lên đột ngột, Tề Tiểu Tô bị cay mắt, không kìm được vội nhắm tịt mắt lại, lại bị Tề Đan Thần nhanh mắt nhìn thấy, cô ta hừ khẽ một tiếng, nói: “Tề Tiểu Tô, giả vờ ngủ làm quái gì hả?”
Tề Tiểu Tô không để ý đến cô ta, kéo chăn lên cao, một lúc sau lại ngủ thiếp đi thật.
Ngày hôm sau, cô dậy từ sớm, mở tủ quần áo ra, cũng không cần phải băn khoăn xem nên mặc gì, vì hôm nay cô phải mặc đồng phục. Đồng phục trường cô là dạng quần áo thể thao có mấy dải màu trắng xanh xen kẽ, nhìn rất quê mùa, nhưng được cái rộng rãi thoải mái. Có điều, lúc đánh răng rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương, cô lại không kìm được muốn gào lên thảm thiết.
Sao cô lại quên nữa rồi, đúng năm này, cô bị Trần Đông lôi tới một tiệm tóc nhỏ để cắt tóc, nói là điều kiện gia đình không tốt, nếu cứ để tóc dài thì quá lãng phí dầu gội đầu, lúc gội đầu còn tốn nước, tốn thời gian, cắt tóc ngắn vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi. Nhưng trình độ của bà chủ tiệm cắt tóc đó chỉ ở mức nghiệp dư, cắt cho cô kiểu tóc chẳng khác gì chó gặm, xấu chết đi được!
Có điều bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chờ tóc dài ra chút rồi đi sửa lại thôi.
Nhìn dáng vẻ này, Tề Tiểu Tô lại bùng lửa giận, ngày xưa cứ sống đần đần độn độn không nghĩ gì, không so đo gì đến tận 23 tuổi, bây giờ được sống lại một lần nữa, sao cô có thể chịu nổi dáng vẻ này của mình?
Không được, không thể tiếp tục sống thế này được.
Nghĩ vậy cô mới thấy tươi tỉnh hơn một chút. Tề Tiểu Tô quen dậy giờ này vì trước đây bữa sáng của Tề gia đều do cô làm.
Cô liếc nhìn Tề Đan Thần đang ngủ ngon lành một cái, cầm cặp sách của mình lên, nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Trừ cô, không ai ở Tề gia dậy vào giờ này, bình thường họ đều chờ cô làm xong hết bữa sáng rồi mới lục tục dậy. Nhưng hôm nay Tề Tiểu Tô không định làm bữa sáng cho họ nữa, cô vào bếp, lấy một chiếc hộp sắt trong tủ bếp, mở ra nhìn một cái, quả nhiên có nhét chút tiền lẻ trong đó.
Đây là chỗ Trần Đông cất tiền lẻ mỗi khi đi chợ mua đồ ăn về, là cô lén nhìn thấy. Nhưng trước đây cô không muốn lấy, bây giờ thì…
Tề Tiểu Tô rút từ trong đó ra 10 tệ, đặt hộp sắt lại, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Khu nhà tập thể này dùng thang bộ, Tề gia ở tầng 7, bậc thềm đều đã cũ nát lắm rồi. Sang năm, Tề Tông Bình sẽ mua nhà ở khu chung cư Phúc Văn, nhưng Tề Tiểu Tô đã quyết định sẽ sống tự lập.
Ban đầu, cô định mua hai chiếc bánh bao chay với một cốc sữa đậu nành loãng nhiều nước hơn đậu ở quán bán đồ ăn sáng ven đường rồi, nhưng ngay khi cô đứng ở trước quán, định lên tiếng thì giọng nói bình thản của Hệ thống chợt vang lên.
“Mục đích đầu tiên mà bản Hệ thống đưa cô về đây là để cường hóa cơ thể của cô. Bữa sáng kiểu này không hợp vệ sinh, không đủ dinh dưỡng, xin ký chủ chọn lại lần nữa.”
Tề Tiểu Tô: “…”
Cô hít thật sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Xin hỏi, bữa sáng thế nào mới được coi là đủ tiêu chuẩn?”
Hệ thống đáp: “Thứ nhất, chủng loại phong phú, ẩm thực cân bằng, dinh dưỡng toàn diện. Thứ hai, lượng tinh bột phù hợp. Thứ ba, nhất định phải bổ sung vitamin. Tôi có thể gợi ý cho cô thế này: các loại hạt thô, hoa quả, chất đạm, hoặc cũng có thể ăn một chút lương thực tinh chế vừa phải.”
Tề Tiểu Tô rất muốn chết luôn cho xong. Trong 23 năm cuộc đời của cô, trước giờ chưa từng ăn bữa sáng tinh chế nào cả! Mà theo những gì Hệ thống nói thì có nghĩa là từ nay về sau, ngày nào cô cũng phải ăn như thế à?
Muốn thế cũng phải có tiền chứ!
“Hệ thống.” Cô rất bình tĩnh, gọi, “Tôi đặt cho cậu một cái tên nhé, cứ gọi cậu là Hệ thống, Hệ thống cũng không hay lắm.”
“Mời.”
“Vậy gọi cậu là Tiểu Nhị đi.” Quá vụn vặt, quá nhiều chuyện.
Hệ thống im lặng một lát, sau đó lại phản đối: “Bản Hệ thống là No.1, không phải 2.”
“Vậy gọi là Tiểu Nhất đi.”
Cái tên này Hệ thống còn miễn cưỡng đồng ý.
Vì hiện giờ thực sự không có tiền, nếu bắt cô đi ăn một bữa sáng phong phú thịnh soạn, cô cũng không ăn nổi, thế nên cô thương lượng với Hệ thống một chút, cuối cùng mua một túi rau và một túi thịt, một cốc sữa đậu nành.
Có điều, đối với hành vi vừa đi vừa ăn này của cô, bạn học Hệ thống Tiểu Nhất cũng tỏ ý muốn trừ điểm, trong đầu luôn vang lên tiếng cằn nhằn dạy dỗ khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy tương lai của mình chỉ toàn một màu đen ảm đạm. Tuy đây là bàn tay vàng siêu hạng, nhưng cũng lắm điều quá đi mất.
Cô đi học sớm thế này chẳng qua chỉ vì lười không muốn làm đồ ăn sáng cho nhà họ nữa, mà sáng nay vì chuyện tiền phẫu thuật cho bà cụ Trần, Trần Đông và Tề Tông Bình sẽ cãi nhau to một trận, sau đó lửa giận sẽ bén luôn cả sang người cô. Trần Đông sẽ lại chỉ cây dâu mắng cây hòe, chửi xéo cô một trận, nói mấy lời như là tự dưng phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi trong nhà, nếu không cũng không đến mức nghèo thế này v.v…, đã vậy cô còn ở lại làm gì?
Ở đây cách trường khoảng nửa tiếng đi bộ, Tề Đan Thần và Tề Đan Dương đều có xe đạp, đi 15 phút là tới, thế nên bình thường chúng đều dậy muộn, đi muộn hơn cô nhiều. Tề Tiểu Tô đương nhiên không thể có xe đạp được, Trần Đông nói rồi, nhà không có nhiều tiền như thế, hơn nữa, cô cũng lớn rồi, đi bộ nhiều một chút, coi như tập thể dục.
Trước đây Tề Tiểu Tô phải nấu đồ ăn sáng nên bản thân cũng không thể từ từ ăn được, vì sợ đến trường muộn nên cứ làm xong là đều phải múc cho mình một bát cháo, trộn thêm chút xì dầu rồi xì xụp húp cho nhanh còn chạy.
Việc phân khu ở thành phố D rất rõ ràng, cũng có ranh giới giàu nghèo rất rõ rệt. Khu vực Đông Nam đa số đều là những khu chung cư mới cao cấp, kết hợp với các trung tâm thương mại và trung tâm giải trí lớn; khu Tây Bắc thì đa phần là các khu chung cư cũ, thế nên thường thì người của thành phố D đều gọi là khu cũ và khu mới.
Nhà Tề Tiểu Tô ở khu cũ. Nhưng trường trung học của cô ở thành phố D này lại là trường có danh tiếng trong thành phố, do một nhà giàu có nhà tổ ở khu cũ quyên góp xây dựng, hơn nữa, 12 năm sau lại quyên góp cải tổ, xây thêm thư viện. Trường học ở khu cũ là kiến trúc mang tính đánh dấu, hơn nữa môi trường học tập rất tốt, có rất nhiều học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ đây.
Trường học phân ra làm khu cấp 2 và khu cấp 3, thế nên khuôn viên trường rất rộng.
Mới cách có 5 năm, Tề Tiểu Tô đương nhiên vẫn còn nhớ đường. Cô vào trường, đi một quãng đường chính, cô lại xuyên qua một hàng cây đang được xanh hóa, ở đây trồng một hàng cây anh đào rất to, đi xuyên qua hàng cây này sẽ đến phòng học của cô. Nhưng trong trường cấm học sinh đi xuyên qua, vì đông người đi qua sẽ phá hỏng quá trình xanh hóa ở đây.
Bề ngoài nhìn Tề Tiểu Tô có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại thuộc dạng phản nghịch ngầm.
Cây anh đào 10 năm tuổi nhìn rất tươi tốt, cao to, che hết cả một khoảng trời. Cô đang nghiêng đầu luồn qua cành cây, khóm lá, đột nhiên có một người xông ra từ sau thân cây trước mặt, đeo cặp sách màu xanh lam ở một bên vai, hai tay đút túi quần, áo sơ mi trắng, áo gile len màu xám, quần thể thao có vân chìm, giày vải màu xám, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt ẩn chứa nụ cười đang nhìn cô.
Giọng nói của cậu giống như làn gió sớm mai thổi qua tai cô, “Tề Tiểu Tô, anh biết em sẽ đi lối này mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.