Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 42: Lén lút bỏ đi




Tề Tiểu Tô lập tức nhảy bật khỏi giường, căng thẳng đến nỗi giọng nói đều run lên: “Tôi không cần biết anh là Thiếu soái hay chủ nhân gì cả, tôi chỉ muốn biết anh đang ở đâu?”
“Thả lỏng đi, tôi còn cách cô rất xa, chỉ là sử dụng chức năng giao tiếp đường dài nói chuyện với cô mà thôi, nhưng như vậy cũng sẽ làm tiêu tốn năng lượng của Hệ thống, cho nên bây giờ chỉ có thể nói ngắn gọn.”
Tề Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe tới việc tiêu tốn năng lượng, tim cô liền vô thức đập mạnh một cái. Năm vạn tệ tiền năng lượng, đừng nói với cô loáng một cái đã dùng hết rồi nhé?
“Tốt nhất là anh thu lại Hệ thống của mình đi, dù sao cũng là đồ của anh, tại sao lại không thu về?”
“Bởi vì một số nguyên nhân nên hiện tại tôi vẫn chưa có năng lực để thu hồi nó, thế nhưng Hệ thống đi theo cô đối với cô mà nói không phải là chuyện xấu, cô Tề Tiểu Tô.”
“Ai nói là không? Căn bản là tôi không thể nào nuôi nổi cái thứ đắt tiền như thế!” Nói đến đây, cô không ngừng suy nghĩ, lẽ nào Liên minh Hoa Hạ ở thế kỉ hai mươi hai đó giàu có đến mức ấy? Khoáng sản cao cấp đều có thể lấy ra làm năng lượng cho Hệ thống?
“Tuy rằng năng lượng mà Hệ thống hiện giờ đang cần đối với cô mà nói rất đắt đỏ, nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần cô để Hệ thống đi theo cô, nó không chỉ có thể giúp cô mạnh mẽ, báo động cho an nguy của cô, sau này còn có thể giúp cô kiếm tiền.” Lời nói của Vệ Thường Khuynh mang theo một hàm ý thuyết phục vô cùng mạnh mẽ, “Còn nữa, sau này khi năng lượng của Hệ thống nhiều rồi, sẽ còn có rất nhiều năng lực mà cô không thể tưởng tượng được, lẽ nào cô không muốn thử sao?”
“Ví dụ là gì?”
“Ví dụ như dẫn cô đến thăm triều đại mà cô luôn mơ ước.” Vệ Thường Khuynh nói.
Câu nói này thật sự khiến Tề Tiểu Tô kinh ngạc, nhưng cô lập tức nghĩ đến việc nếu Hệ thống Tiểu Nhất có thể làm cô tái sinh thì việc có thể đưa cô đến một thời đại nào đó có lẽ cũng không phải là không thể.
Đối với một người hiện đại mà nói, có thể đi thăm một thế giới cổ đại thực sự là một phúc lợi rất hấp dẫn. Nhưng sau đó Tề Tiểu Tô mới biết, không phải lúc nào muốn đi là có thể đi, hơn nữa mỗi lần đi lại có nhiệm vụ khó mà hoàn thành.
Việc này khiến cho suốt một thời gian dài sau này, Tề Tiểu Tô luôn coi Vệ Thường Khuynh là tên lừa đảo, cũng vì việc này mà con đường theo đuổi cô của Vệ Thường Khuynh gặp không ít khó khăn.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh chỉ muốn nhanh chóng thuyết phục cô giữ lại Hệ thống mà thôi, nếu như anh biết được sẽ có hậu quả phiền lòng như vậy thì chắc chắn sẽ không dùng lý do này để lừa cô.
Thế nhưng, đời người đâu có nhiều chữ “nếu như” như vậy.
Dù sao, cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng bị thuyết phục, cô thả lỏng một cái là Hệ thống lập tức nhận ra, liền nhanh chóng kết nối với cô.
“Anh thật sự là Thiếu soái à?”
“Ừm.” Câu ừm này của Vệ Thường Khuynh hơi cao lên một cách kì lạ khiến trái tim Tề Tiểu Tô cũng như khẽ rung lên. Nhưng trong lòng cô không kìm được nghĩ, bình thường, một người có giọng nói vô cùng dễ nghe thì ngoại hình sẽ rất khó coi, nói không chừng vị Thiếu soái này là một người đàn ông mặt rỗ xấu xí cũng nên.
Vệ Thường Khuynh không hề nghĩ rằng, ngay lúc này, Tề Tiểu Tô lại tưởng tượng ra ngoại hình của anh kinh khủng như vậy, nếu đã nói chuyện với cô rồi thì anh dứt khoát nói thêm mấy câu nữa với cô.
“Những lời mà Hệ thống nói liên quan đến...” Anh dừng lại: “Những lời mà liên quan đến việc cô là đối tượng xem mặt được chọn lựa cho tôi, cô có thể lờ đi.”
Tề Tiểu Tô hơi ngớ người, nhưng trong lòng lập tức thả lỏng. Cô đã nói mà, làm gì có chuyện hoang đường như vậy, một Hệ thống mà còn đi chọn vợ hộ chủ nhân nữa chứ?
“Ồ, được thôi, có điều tôi vốn dĩ cũng không cho nó là thật. Nhưng mà, tại sao anh lại phái Hệ thống ra ngoài tìm… người vậy?”
Điều này vốn dĩ chính là mục đích để anh phái Hệ thống ra ngoài, cho nên Vệ Thường Khuynh cứ thế nói thật, “Muốn nhờ cô giúp một việc nhỏ, lúc trước khi bay ra khỏi lỗ hổng không gian, gặp phải thời không di chuyển hỗn loạn nên linh kiện trong áo giáp và phi cơ của tôi bị thất lạc, đợi sau khi cô cường hóa, hãy giúp tôi tìm những linh kiện đó. Đến khi tìm đủ linh kiện, tôi có thể lắp lại phi cơ, rời khỏi nơi đây, trở về với thế kỉ hai mươi hai.”
Tề Tiểu Tô ngẩn ngơ nghe, nhưng chưa kịp đợi đến lúc cô hỏi lại rõ ràng, Vệ Thường Khuynh đã nói một câu “nhờ cả vào cô”, sau đó giọng nói liền biến mất.
Bởi vì những lời nói của anh mà cả đêm Tề Tiểu Tô không thể ngủ ngon, ngày hôm sau cả người đều choáng váng, ăn xong liền ngủ, cô cứ thế ngủ hết luôn một ngày.
Lúc trời tờ mờ sáng, chuông báo thức của chiếc đồng hồ đặt đầu giường cô đã reo lên, cô vốn đã chuẩn bị kỹ càng rồi, không ngủ được sâu cho nên tiếng ồn của chuông báo thức vừa vang lên liền bị cô ấn tắt ngấm.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, đeo một cái balo to tướng, tay xách theo một túi đựng đồ lớn, rón ra rón rén bước ra ngoài.
Bên ngoài cổng, Tô Vận Đạt ngáp dài một cái, vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi nhanh lên một chút.
Bọn họ ra khỏi cổng, từ cổng đi xuống sườn dốc là đến đường quốc lộ, Tề Tiểu Tô nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ đang đỗ ở bên đường.
“Mau lên xe đi, chúng ta phải đi sớm một chút.” Tô Vận Đạt mở cửa xe chui vào bên trong, Tề Tiểu Tô cũng vội vàng theo sau.
Hôm qua, hai người bọn họ đã lén lút bàn bạc trước, vì để ông ngoại Tô không thể đi cùng nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn lén lút đi vào lúc này. Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, Tề Tiểu Tô đâu thể nào để ông đi cùng cô vào trong núi ở những nửa tháng trời được.
Nghe nói trong núi rất lạnh, lại vô cùng ẩm ướt, nếu ông đổ bệnh thì thật không tốt một chút nào.
Tô Vận Đạt thì nghĩ rằng để bố đi có thể sẽ vướng chân, nói không chừng chỉ biết khoa chân múa tay hoặc là gặp phải chuyện gì liên lụy đến anh ta cho nên cũng đồng ý với kế hoạch của Tề Tiểu Tô.
Cứ như vậy, hai người lén lút rời khỏi nhà.
Người lái xe lại là một cô gái trẻ, ngoại hình khá ưa nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.