Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 52: PHIỀN NÃO




Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hàn Triệt đang trên đường về nhà bỗng cảm thấy hoảng hốt khi nhìn những tòa nhà cao tầng sáng rực rỡ ở CBD. Anh chợt nhớ ra, vào thời điểm này hai hôm trước, anh còn đang ở một nông trại ngoại ô nghe mẹ con Trịnh Hảo hát hò, cả buổi tối không ngừng nở nụ cười nơi khóe miệng.

Cuộc sống ở nông thôn những ngày đó vui vẻ đến mức không thật, Trịnh Hảo như một bà tiên đỡ đầu trong câu chuyện cổ tích, dùng phép thuật tạo ra cho anh một utopia bí mật.

Cuối tuần kết thúc, phép thuật tan biến, anh buộc phải trở về với thực tại.

Những lo lắng nối tiếp nhau ập đến.

Trước tiên là trong cuộc họp sáng thứ Hai, phó tổng của bộ phận đầu tư cho rằng hiệu suất quỹ mà Hàn Triệt quản lý tháng trước đã ổn định tăng trưởng, thu hút không ít nhà đầu tư mới tham gia, chi bằng nhân cơ hội này phát hành thêm một quỹ đóng[68], mở rộng quy mô quỹ hơn nữa.

[68]Quỹ đóng là quỹ đại chúng mà chứng chỉ quỹ đã chào bán ra công chúng không được mua lại theo yêu cầu của nhà đầu tư.

Hàn Triệt lập tức phản đối, cho rằng hiện tại chính sách điều chỉnh của nhà nước và thị trường đều không ổn định, nên giảm quy mô quỹ, chứ không phải mù quáng mở rộng để kiếm phí quản lý, làm tăng rủi ro cho nhà đầu tư.

Hai người tranh cãi trong suốt cuộc họp buổi sáng, ban quản lý đành phải tạm thời gác lại đề xuất này.

Trong bữa trưa, phó tổng tìm gặp Hàn Triệt, quanh co một hồi lại chuyển chủ đề sang việc phát hành sản phẩm mới.

Ông ta nửa đùa nửa thật nói: “Chúng ta làm đầu tư chắc hẳn đều đã nghe câu danh ngôn của Buffett[69], khi người khác sợ hãi thì ta nên tham lam. Chỉ số của cổ phiếu A[70] đã giảm xuống mức thấp lịch sử, ngay cả nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng biết, bây giờ chính là thời điểm tốt để gia tăng đầu tư. Cậu bị các nhà đầu tư chỉ trích lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn nhân cơ hội này để lật ngược tình thế sao?”

[69]Warren Edward Buffett là một trùm doanh nhân, nhà đầu tư và nhà từ thiện người Mỹ. Ông là nhà đầu tư thành công nhất thế giới, cổ đông lớn nhất kiêm giám đốc hãng Berkshire Hathaway, và được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ bảy thế giới với tài sản ước chừng 100,6 tỷ USD tính đến tháng 4/2021. Ông có rất nhiều câu nói nổi tiếng trong triết lý đầu tư, một trong số đó là “Hãy sợ hãi khi kẻ khác tham lam và tham lam khi kẻ khác sợ hãi”.[70]Cổ phiếu A, còn được gọi là cổ phiếu thông thường do các công ty đăng ký trong lãnh thổ Trung Quốc phát hành, là cổ phiếu có mệnh giá bằng đồng nhân dân tệ và được giao dịch trên các sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến, cũng như Sở giao dịch chứng khoán Trung Quốc và Báo giá.

Hàn Triệt không ngần ngại chỉ ra: “Trước hết, câu nói của Buffett khuyên mọi người nên cầm cố cổ phiếu chờ tăng giá khi thị trường mất giá, chứ không phải là gia tăng đầu tư. Thứ hai, sợ hãi và tham lam là tâm lý thường thấy của những người đánh bạc, nhưng đầu tư không phải là đánh bạc. Nguyên tắc mười đánh thì chín thua anh nên hiểu, ngay cả khi lần này gặp may kiếm được một khoản lớn, thì sau này sớm muộn cũng sẽ thua lỗ.”

Phó tổng thở dài, cố gắng tâm sự với anh: “Xét cho cùng, chúng ta chỉ là người giúp người khác quản lý tiền, kiếm được phí quản lý là đủ. Cậu nhìn những người nổi tiếng trên mạng, idol rồi ngôi sao, ai mà không nhanh chóng kiếm tiền sau khi nổi tiếng vì cơ hội thoáng qua. Nếu cậu nắm bắt được, sẽ kiếm được số tiền mà người bình thường cả đời cũng không có.”

Hàn Triệt im lặng một lúc lâu, thành thật nói: “Hiện tượng này đúng là có tồn tại, nhưng tôi luôn cảm thấy thế giới không nên như vậy. Phần lớn mọi người vẫn đang làm việc chăm chỉ, kiếm tiền một cách chính đáng. Bao gồm cả tôi, chọn làm nghề này cũng không phải để kiếm tiền nhanh.”

Cuộc trò chuyện đã kết thúc không vui vẻ.

Sau khi tiễn phó tổng ra về, Hàn Triệt dùng nĩa xiên vài miếng dưa chuột cho vào miệng, vị như nhai sáp.

Lúc này, anh vô tình nhớ đến Trịnh Hảo. Quả thật như cô đã nói, ăn cỏ khiến người ta chán nản.

Con người vẫn phải ăn thịt.

Anh bất đắc dĩ cười một cái, gọi phục vụ, gọi thêm một phần bít tết ribeye[71] cho mình.

[71]Bò bít tết Ribeye là phần thịt nạc lưng, có thể không xương hoặc có xương, được thẻo từ xương sườn của con bò điều này có nghĩa là bít tết có chứa một mảnh xương sườn.

Chiều hôm đó sau khi kết thúc giao dịch, Hàn Triệt lấy lại điện thoại của mình thì phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ, đều từ một số lạ.

Hàn Triệt gọi lại, người nghe máy là một phụ nữ trung niên, bà giới thiệu mình là giáo viên hành chính của Khoa Tài chính Đại học A, và cho biết thứ Sáu này là ngày kỷ niệm thành lập trường, khoa cũng sẽ tổ chức một loạt hoạt động. Bà muốn mời Hàn Triệt với tư cách là sinh viên xuất sắc đã ra trường, đến để tổ chức một buổi tọa đàm cho các em sinh viên.

Về chuyện kỷ niệm, Hàn Triệt đã nghe các bạn trong lớp thảo luận trước đó, cả lớp đã tốt nghiệp được sáu năm mà chưa tổ chức một buổi họp lớp nào. Bởi vậy có người đề xuất, nhân dịp này trở về trường cũ, đồng thời thăm vài giáo sư cũ.

Nhiều bạn học vui vẻ hưởng ứng, kế hoạch họp lớp bắt đầu hình thành.

Hàn Triệt trong nhóm thường ít nói, cũng không thích tham gia các hoạt động như vậy, nên dự định hôm đó sẽ tìm lý do để từ chối.

Không ngờ lại bất ngờ xuất hiện một nhiệm vụ mới, Hàn Triệt ngay lập tức cảm thấy áp lực tăng cao.

Anh lưỡng lự vài phút rồi lấy lý do thứ Sáu phải đi công tác, từ chối một cách khéo léo lời mời của bà.

Chưa lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại lại reo lên, là mẹ Hàn gọi đến.

Hàn Triệt theo bản năng cảm thấy cuộc gọi này liên quan đến việc kỷ niệm thành lập trường. Anh cảm thấy nặng nề, chỉ có thể cắn răng nghe máy.

Quả nhiên, mẹ Hàn vừa mở miệng đã tỏ ra gay gắt: “Thứ Sáu lại phải đi công tác, không thể đổi thời gian sao? Mẹ đã đặc biệt tìm đến hiệu trưởng trường con để giành lấy cơ hội này, ban đầu họ định mời Lâm Học Xuyên. Lâm Học Xuyên, con biết chứ, chính là người đó—”

“Con biết.” Hàn Triệt không kiên nhẫn cắt ngang.

Lâm Học Xuyên là nhân vật nổi bật trong khoa Tài chính của họ, lớn hơn Hàn Triệt hai khóa. Nghe nói sau khi tốt nghiệp, anh ta đã vào một công ty quỹ đầu tư tư nhân nổi tiếng, dần dần nổi danh và rất thành công trong giới đầu tư.

“Anh ta phù hợp hơn con.” Hàn Triệt có sự tự nhận thức. Dù là khả năng, thâm niên hay danh tiếng, anh đều không bằng Lâm Học Xuyên.

Mẹ Hàn không biết từ đâu nghe được tin tức: “Nghe nói hiện giờ cậu ta đang nghỉ mát ở nước ngoài, khả năng dành thời gian trở về chỉ vì lễ kỷ niệm trường là không lớn. Hiệu trưởng cũng đã cân nhắc yếu tố này, mới quyết định để con đến thuyết trình. Cơ hội tốt như vậy, con phải nắm bắt cho tốt.”

Một cơ hội tốt như vậy

Hàn Triệt thực sự không hiểu, một buổi tọa đàm có thể giúp anh thăng chức tăng lương, hay có thể làm rạng danh tổ tiên sao?

Có lẽ ai cũng khao khát áo gấm vinh quy, giống như những bạn học thành đạt nhất thường thích tổ chức họp lớp. Việc Hàn Triệt trở về trường cũ để thuyết trình có nghĩa là thành tích công việc và địa vị xã hội của anh đã được công nhận bởi những người có chức có quyền. Đối với mẹ Hàn, đây chắc chắn là một chủ đề đáng để khoe khoang.

“Được rồi, quyết định như vậy đi, ta sẽ gọi điện cho hiệu trưởng của con.” Giọng điệu của mẹ Hàn không cho chối cãi: “Con hãy bàn với công ty, đổi người khác đi công tác nhé.”

Hàn Triệt cảm thấy ngột ngạt.

Hôm nay vẫn như mọi khi, anh tan làm muộn, khoảng mười giờ. Anh đi trên phố, cảm thấy như bị một sợi dây vô hình kéo theo, mỗi bước đi đều nặng nề và chậm chạp, không thể tự chủ.

Thời gian vui vẻ của cuối tuần, xa xôi như thể là chuyện của kiếp trước.

Khi đi qua cổng khu chung cư, một bảo vệ bỗng gọi anh lại: “Anh Hàn, ở đây có bưu phẩm của anh, là dịch vụ giao hàng nhanh trong thành phố. Quản lý khu chung cư nói anh không có nhà, nên đã để đồ ở đây.”

Dịch vụ giao hàng nhanh trong thành phố? Hàn Triệt hơi nghi ngờ, đầu óc anh nặng nề, nhất thời cũng không đoán ra là gì, nên đã nhận lấy túi được bọc kín từ tay bảo vệ và nói cảm ơn.

Nhìn vào đơn hàng dán trên túi, người đặt hàng là…

“Đầu bếp Trịnh, sát thủ gà mái”

Hàn Triệt sững người, rồi lập tức mỉm cười hiểu ý.

Cô ấy thật sự có nhiều thân phận ẩn giấu, giống như con khỉ họ Tôn, biến hóa khôn lường.

Anh trở về nhà và mở túi ra, lấy hộp giữ nhiệt bên trong, lần lượt mở từng lớp – lớp trên cùng là vài món rau lạnh, ngăn giữa là vài con cá diếc chiên vẫn còn hơi ấm, bên dưới là một bát lớn đựng canh gà tỏa ra hơi nóng nghi ngút.

Trong mắt Hàn Triệt hiện lên chút ấm áp, những mệt mỏi và áp lực tích tụ trong lòng suốt cả ngày như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu.

Anh lấy điện thoại chụp một bức ảnh hộp cơm trên bàn, gửi cho Trịnh Hảo.

Chỉ chốc lát nhận được phản hồi từ Trịnh Hảo: Chẳng lẽ bây giờ anh mới tan làm sao?

Hàn Triệt vốn định chỉ trả lời “ừ” nhưng lại tạm dừng, bấm vào biểu tượng màu vàng, kiên nhẫn tìm kiếm biểu tượng cảm xúc.

Cuối cùng, anh chọn một biểu tượng mặt chó tội nghiệp và gửi đi.

Trịnh Hảo: Xoa xoa~~

Hàn Triệt phì cười, đứng dậy vào bếp lấy một bộ bát đũa.

Thực ra anh đã ăn tối rồi, công ty cũng cung cấp nhiều loại đồ ăn khuya phong phú, nhưng ai có thể từ chối một bát canh gà thơm ngon ấm áp khi cơ thể và tâm trí đều mệt mỏi chứ?

Anh vừa gặm đùi gà vừa trò chuyện với Trịnh Hảo: Cô đang làm gì vậy?

Trịnh Hảo gửi một bức ảnh, là một cái đầu chó chụp từ trên xuống, nền tối đen.

Hàn Triệt ban đầu tưởng đây là Trịnh Đại Tiền, nhưng khi phóng to xem mới phát hiện không đúng. Con chó này có thân hình gầy gò, lông xù xì, hình như là…

Con chó nhỏ Cẩu Đản bị xích ở công trường.

Hàn Triệt bỗng đặt đũa xuống, hai tay cầm điện thoại, nhanh chóng gõ chữ: Lại đi trộm chó rồi!

Trịnh Hảo: Cái gì gọi là trộm? Đây là đón! Tôi đã lâu không dắt nó đi dạo rồi.

Hàn Triệt: Cô đang ở đâu vậy?

Trịnh Hảo: Làm gì?

Hàn Triệt mỉm cười, từ từ gõ chữ: Cô có để ý việc dắt thêm một con chó đi dạo không?

*

Hàn Triệt chạy ra khỏi khu chung cư, đứng ở cổng quét một chiếc xe đạp chia sẻ rồi đạp theo dọc đại lộ ven sông, gió đêm thổi căng áo quần khiến anh cảm thấy mình nhẹ nhàng như một chiếc diều.

Đầu dây bên kia được Trịnh Hảo nắm trong tay.

Cuối cùng, anh nhìn thấy chiếc xe điện quen thuộc bên đường, Hàn Triệt đột ngột phanh lại rồi quay đầu, Trịnh Hảo đang đứng trên đê bên cạnh, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.

Phía sau cô là một đám bóng cây đen kịt, trên đầu là bầu trời đêm u ám, ánh đèn bên kia đường mờ ảo chiếu xuống, người cô như được bao phủ bởi một lớp sương vàng ấm áp.

Tâm trạng muốn gặp cô trở nên cấp bách, nhưng khi thật sự gặp rồi lại ngại ngùng đứng yên không biết làm gì.

Không dám thể hiện quá nhiệt tình, sợ làm cô hoảng sợ, càng sợ bộc lộ tâm sự của mình.

Cẩu Đản nhảy ra từ phía sau của Trịnh Hảo, vẫy đuôi về phía Hàn Triệt rồi sủa hai tiếng.

Nó vẫn nhớ anh.

“Đứng ngốc ra đó làm gì.” Trịnh Hảo ngồi xuống, đưa tay về phía anh: “Cần tôi kéo không?”

Thực ra độ cao của bờ đê chỉ chưa đến một mét rưỡi, Hàn Triệt hoàn toàn có thể tự leo lên, nhưng anh vẫn chưa đến mức khù khờ như vậy.

Bàn tay của cô gái ngay trước mắt, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến việc thể hiện sức mạnh nam giới của mình. Anh nắm chặt tay Trịnh Hảo rồi siết mạnh, giờ anh mới nhận ra tay cô nhỏ đến vậy, hoàn toàn có thể bị anh bao trọn trong lòng bàn tay.

Hàn Triệt nhảy lên và đạp mạnh hai chân, nhờ sức của cô mà dễ dàng leo lên bờ đê.

Gió đêm cuốn theo hơi ẩm thổi vào mặt, ánh đèn bên kia bờ đã tắt, mặt sông và bầu trời đêm hòa thành một mảng đen vô tận.

Trịnh Hảo ngồi khoanh chân trên đê, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt: “Ngày mai anh không đi làm à?”

Trong bóng tối, đôi mắt cô đặc biệt sáng.

“Có chứ.” Hàn Triệt buồn bã thở dài ngồi trên đê sông, lại lén lút dịch lại gần cô thêm vài tấc: “Cuộc đời của một con chó tài chính thật khổ, đâu giống như ma nữ các cô làm việc nhàn hạ, ngày ngủ đêm ra ngoài.”

Trịnh Hảo bật cười, đẩy nhẹ cánh tay của anh: “Vậy mà anh còn đến đây, đã gần mười hai giờ rồi.”

Hàn Triệt chống một tay lên cằm, nhìn bóng cây bên bờ sông, im lặng một lúc rồi nói: “Đôi khi tôi cảm thấy, chỉ có đêm khuya mới thuộc về mình, nên tôi luôn thức khuya, chỉ mong có thể tận hưởng thêm một chút tự do.”

Anh mỉm cười nhẹ, chuyển sang nhìn vào mắt Trịnh Hảo: “Có người cùng tôi thức đêm, ít nhất cảm giác không cô đơn.”

Trịnh Hảo nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đi làm mệt mỏi lắm phải không?”

Hàn Triệt bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Anh cúi đầu cười nhạt, lẩm bẩm trong miệng: “Mệt mỏi về thể xác thì còn đỡ, nhưng về tâm lý thì… ngoài mệt mỏi còn có sự mơ hồ, không biết công việc của mình thực sự có ý nghĩa gì.”

Trịnh Hảo hỏi: “Anh có thích công việc của mình không?”

“Lúc mới vào nghề, tôi rất thích, nhưng bây giờ…” Hàn Triệt thở dài nhẹ: “Tôi cũng không nhìn rõ nữa.”

Hai người đều lặng nghe tiếng sóng vỗ về, đập vào bờ đê.

Một lúc lâu, Trịnh Hảo nhẹ nhàng lên tiếng: “Công việc đầu tiên tôi tìm được sau khi tốt nghiệp là làm nhân sự ở một doanh nghiệp nhà nước.”

“Khi nào?” Hàn Triệt hơi bất ngờ.

Anh không ngờ rằng cô từng làm một công việc nghiêm túc như vậy. Doanh nghiệp nhà nước, lại còn là nhân sự, phải nói là nó không hợp với phong cách của cô.

“Ba năm trước, lúc đó mọi người xung quanh dường như đều có mục tiêu rõ ràng, không thi công chức thì thi cao học, không thì cũng ra nước ngoài. Chỉ có mình tôi thấy mọi thứ thật mịt mờ, không biết mình thích làm gì hay phù hợp làm gì, chỉ biết gửi hồ sơ khắp nơi rồi đi phỏng vấn, cuối cùng tìm được công việc trông có vẻ ổn.”

“Thời gian thử việc là ba tháng. Hết thời gian thử việc, giám đốc gọi tôi nói chuyện, bảo tôi viết đơn xin chuyển chính thức. Tôi đã suy nghĩ cả một đêm, viết một lá đơn xin nghỉ việc.”

Hàn Triệt ngạc nhiên nhìn cô.

“Hôm sau, giám đốc gọi tôi nói chuyện, muốn giữ tôi lại. Tôi nói với ông ấy, ông có biết tôi mỗi ngày đi làm đều nghĩ gì không? Nếu có một chiếc xe đâm vào tôi thì tốt quá, như vậy tôi sẽ không phải đi làm nữa.”

Hàn Triệt nhíu mày không hiểu: “Tại sao?”

Trịnh Hảo cười nhẹ: “Vẻ mặt của ông ấy lúc đó giống hệt anh anh, ông ấy cũng hỏi tôi tại sao.” Vài giây sau, cô tiếp tục kể: “Tôi nói với ông ấy. Ba tháng qua, mỗi ngày tôi đều sống trong đau khổ, nói là nhân sự, thực ra chỉ làm những việc vặt, suốt ngày nhận điện thoại rồi gọi điện, tiếp khách, thông báo họp, in tài liệu… toàn là những việc vụn vặt, tôi không biết công việc này có ý nghĩa gì.”

“Ông ấy nói, cô là người mới, còn trong giai đoạn học hỏi, những công việc này không khó, khi cô thích nghi rồi sẽ làm được dễ dàng.”

“Tôi nói, tôi sợ không chờ được đến ngày đó. Hôm qua tôi đi vệ sinh, nhìn ra cửa sổ, bỗng có một cảm giác muốn nhảy xuống.” Sợ Hàn Triệt không hiểu, Trịnh Hảo bổ sung: “Văn phòng chỗ tôi làm ở tầng mười sáu.”

Hàn Triệt càng nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng nhìn cô, lẩm bẩm: “Tôi không ngờ, cô cũng sẽ…”

Trịnh Hảo nở nụ cười cay đắng: “Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm thấy thế giới bên ngoài tự do hơn cái văn phòng ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.