Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 51: NGỦ LẠI




Hàn Triệt rất ít khi ở lại nhà người khác, vì giấc ngủ của anh vốn đã không tốt, lại càng khó ngủ khi ở chỗ lạ. Nhưng khi concert gia đình kết thúc, cha mẹ của Trịnh Hảo lo lắng cho anh đi đêm không an toàn, nên đã khuyên anh ở lại đây một đêm, anh liền vui vẻ đồng ý mà không hề do dự.

Không thể nói rõ lý do, anh chỉ cảm thấy ở đây thật thoải mái, không nhiều quy tắc như ở nhà mình.

Trịnh-Bác sĩ tâm lý ‘nhà làm’-Hảo từng nói: Người sống một đời, chỉ mong được vui vẻ, ở lại nơi mình cảm thấy thoải mái, làm những việc mình thấy vui, gặp những người mình thích.

Hàn Triệt nhìn trộm Trịnh Hảo, cô đang ngẩng đầu chăm chú quan sát con bướm đang vỗ cánh dưới ánh đèn, góc nghiêng được bao phủ bởi ánh sáng sáng rực, trắng trẻo mịn màng như một con búp bê sứ.

Không hiểu sao anh lại nghĩ rằng chỉ cần gặp được người phù hợp, ba điều này về bản chất là một.

Lúc này, người đó đang ở ngay trước mắt, anh còn lý do gì để từ chối chứ?

Buổi tối, Hàn Triệt và Trịnh Thanh Tùng ngủ chung một phòng. Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, họ nằm song song trên giường.

Hàn Triệt vốn nghĩ rằng Trịnh Thanh Tùng sẽ nhân lúc hai người ở riêng, dùng giọng điệu của một người cha để dặn dò điều gì đó quan trọng, nhưng ông Trịnh vừa nằm xuống giường đã nhắm mắt lại. Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ của ông.

Hàn Triệt như trút được gánh nặng. Anh thầm nghĩ không hổ danh là cha con, có khả năng ngủ ngay khi vừa dính vào gối, người ngoài thật sự không thể ghen tị nổi.

Đèn tắt, Hàn Triệt trong bóng tối nhắm mắt nằm yên, bên cạnh phòng ngủ chính là Trịnh Hảo và Phùng Ngọc Lan đang ngủ, cách âm không tốt lắm, mẹ con họ không biết đang nói chuyện gì, có tiếng cười nói, như một cặp chị em thân thiết.

Hàn Triệt dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng cười của họ.

Khi đang ngủ say, Hàn Triệt mơ hồ cảm thấy có người đang lay cánh tay mình, trong cơn mơ màng nghe thấy giọng của Trịnh Thanh Tùng: “Tiểu Hàn, dậy, dậy đi cháu.”

Hàn Triệt mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, nhất thời không phân biệt được đây là mơ hay thực, miệng lẩm bẩm một câu rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Trịnh Thanh Tùng vẫn kiên trì đẩy lưng anh, cố gắng đánh thức anh: “Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, Tiểu Hàn…”

Giọng nói như tụng kinh kéo dài rất lâu, cuối cùng ý thức của Hàn Triệt cũng thoát khỏi giấc mơ. Anh theo thói quen cầm điện thoại bên đầu giường, mở mắt ngái ngủ, nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn bốn giờ.

Trời ơi, anh thầm kêu trong lòng, đây là cách sinh hoạt của thời kỳ nông nghiệp gì vậy?

Hàn Triệt khó khăn ngồi dậy, ngáp một cái hỏi: “Sao phải dậy sớm vậy bác?”

“Chúng ta đi câu cá, bác muốn thử cần câu mới của mình.” Trịnh Thanh Tùng nói với giọng phấn khích, vừa mặc quần áo vừa nói: “Đi muộn sẽ không chiếm được vị trí tốt đâu.”

Hàn Triệt hoàn toàn bó tay rồi. Tật xấu này sao lại giống hệt như Trịnh Hảo vậy. 

Dù bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, Hàn Triệt nhanh chóng chỉnh trang một chút rồi theo Trịnh Thanh Tùng ra ngoài.

Ngoài trời vẫn còn tối, Trịnh Thanh Tùng dùng đèn pin chiếu sáng, đi từng bước một trên bờ ruộng, xung quanh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng côn trùng và chim hót. Hàn Triệt sau khi ngáp liên tục mười mấy cái, trong lòng liên tục kêu khổ.

Giờ này, ngay cả gà cũng chưa dậy. Chỉ là câu cá thôi, cần gì phải cố gắng như vậy?

Âm thanh nước chảy róc rách, hai người ngồi bên bờ sông tối om, Trịnh Thanh Tùng thành thạo đánh mồi, xỏ dây, làm mồi rồi vung cần câu lên.

Hàn Triệt chống một tay lên cằm, bần thần nhìn cái phao phát quang lên xuống trong nước. Anh vừa mong Trịnh Thanh Tùng câu được nhiều cá về sớm, lại vừa lo lắng nếu ông thật sự câu được cá lớn, lại phải gõ trống khua chiêng khắp làng một vòng.

Cảnh tượng này, Hàn Triệt đã trải qua một lần, thực sự sợ rồi.

Chiếc phao nhanh chóng có động tĩnh, Trịnh Thanh Tùng bỗng đứng dậy, lập tức quay cuộn dây, Hàn Triệt cũng cầm lưới chuẩn bị tiến lên giúp đỡ. Khi thấy cá cuối cùng nổi lên mặt nước, quẫy đuôi vùng vẫy, lại chán nản buông lưới ngồi xuống.

Chỉ là con cá diếc bằng bàn tay, ước chừng chưa đến một cân, không đáng để làm ra vẻ hoành tráng như vậy.

Trời dần dần sáng lên, xa xa cuối cùng cũng vang lên tiếng gà gáy, lần lượt có những người câu cá đến chào Trịnh Thanh Tùng: “Lão Trịnh, đến sớm vậy à?”

Trịnh Thanh Tùng cười to, giọng điệu có chút khoe khoang: “Hôm qua vừa mới mua một cái cần câu mới, đến đây để luyện tay.”

“Ôi, hàng nhập khẩu đấy.” Các bạn câu cá tỏ ra rất hứng thú, lại gần ngắm nhìn cần câu mới của ông. Trịnh Thanh Tùng được bao quanh bởi những lời ngưỡng mộ, cười không ngớt.

Có một ông lão chú ý đến Hàn Triệt ở bên cạnh, đùa rằng: “Lão Trịnh, đây là con rể của ông phải không? Cậu thanh niên trông khá phong độ, tài năng đấy.”

Hàn Triệt giữ nụ cười, cũng không tiện giải thích.

Trịnh Thanh Tùng cười nói: “Đây là bạn của con gái tôi, qua chơi hai ngày cuối tuần.”

“Bạn trai à?” Ông lão đánh giá Hàn Triệt từ trên xuống dưới, tỏ vẻ hài lòng: “Con bé có mắt nhìn tốt đấy, hơn hẳn người mà con gái tôi tìm.”

Trịnh Thanh Tùng quay lại nhìn Hàn Triệt với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi quay lại cười nói: “Aizz, chuyện của người trẻ, chúng ta nên ít can thiệp thôi, nói nhiều thì phiền.”

“Cũng đúng.” Ông bạn kia lại nói chuyện vài câu rồi cầm xô nước và cần câu rời đi.

Chờ một lúc, chiếc phao lại động đậy, Trịnh Thanh Tùng vội vàng thu dây, Hàn Triệt còn chưa kịp đứng dậy, cá đã bị kéo lên bờ.

Lại là một con cá diếc. Trịnh Thanh Tùng không giấu nổi vẻ thất vọng trên nét mặt.

Hai giờ sau, trời sáng rõ, hai người thu cần, ỉu xìu mang theo nửa xô cá diếc trở về nhà.

Trịnh Hảo đang tưới rau trong sân, thấy hai người trở về, vội vàng ném ống nước và chạy lên trước, thò đầu nhìn vào trong thùng.

Cô cười khúc khích, không chút nương tay mà châm chọc: “Lão Trịnh à, bận rộn cả buổi sáng mà chỉ câu được mấy con tôm nhỏ này, cái cần câu xịn của bố còn không bằng cái cần rẻ tiền của con nữa.”

Trịnh Thanh Tùng ấm ức nói: “Trời nóng quá, cá nó cũng lười không chịu ngoi lên… Đừng nhìn mấy con cá diếc nhỏ, có hơn chục con đấy, có còn hơn không mà.”

Trịnh Hảo cười: “Được rồi, nhanh vào nhà ăn cơm đi.”

Sau khi đuổi được Trịnh Thanh Tùng, Trịnh Hảo khoanh tay trước ngực, chắn trước mặt Hàn Triệt, nhìn mái tóc bù xù của anh, cô chế nhạo: “Chàng trai này kiểu tóc thật đặc biệt, hôm qua còn là tinh anh thành phố, hôm nay đã thành dân nông thôn chính cống rồi.”

Hàn Triệt sáng nay rửa mặt xong đã vội vàng ra ngoài, không kịp chỉnh sửa kiểu tóc. Anh có vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Nhà cô có xịt tạo kiểu không?”

“Có.” Trịnh Hảo “phì phì” hai cái, phun một chút nước bọt lên tay rồi chắp tay lại xoa xoa.

Hàn Triệt: “……”

Nước bọt… không bốc mùi sao?

Anh chỉ vào ống nước dưới đất, thử hỏi: “Không thể dùng nước máy sao?”

“Nước bọt mới có độ dính chứ.” Trịnh Hảo mở rộng hai tay, khuyến khích: “Đến đây.”

Hàn Triệt bất đắc dĩ, chỉ có thể hơi cúi lưng ghé sát đầu vào mặt cô, như một chú chó lớn hiền lành chờ chủ vuốt v3.

Trịnh Hảo dùng mười ngón tay chọc vào tóc anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 xương sọ của anh, kéo tóc ở giữa các ngón tay ra phía sau vài cái.

Cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của cô, Hàn Triệt cảm thấy da đầu mình tê tê, từ gáy lan dần xuống.

Anh nhất thời loạn nhịp tim, vành tai cũng bắt đầu nóng lên, vội vàng cụp mắt xuống cố gắng chuyển hướng chú ý.

Vài con gà mái đi quanh chân, phát ra tiếng cục ta cục tác.

Trịnh Hảo hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của anh, hơi cúi người xuống, vén vài lọn tóc rối ở hai bên trán anh rồi sửa sang lại.

“Được rồi.”

Hàn Triệt thẳng người dậy, quay đi chỗ khác, gãi mũi với vẻ thiếu tự nhiên: “Cảm ơn.”

*

Buổi trưa ăn xong, Trịnh Hảo và Hàn Triệt dọn hành lý, chuẩn bị về thành phố.

Phùng Ngọc Lan vừa xách túi lớn túi nhỏ nhét vào cốp xe, vừa dặn dò Trịnh Hảo: “Hai túi này là lươn đã chiên sẵn, có thể ăn ngay; hai túi cá diếc đã được ướp muối, nhớ để vào ngăn đông tủ lạnh, mỗi bữa chiên vài con; hai túi này là thịt gà đã được chặt sẵn, muốn hầm canh hay kho đều được; còn túi này là lạc rang…”

Nói đi nói lại một hồi, Trịnh Hảo nghe mà choáng váng. Cô ôm lấy cánh tay Phùng Ngọc Lan, giả vờ phàn nàn: “Mẹ, mẹ có phải là thích người giàu ghét người nghèo không, thấy người ta lái xe đến, lại nhét nhiều đồ như vậy. Trước đây sao con không được đãi ngộ như thế nhỉ?”

Phùng Ngọc Lan liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Thế trước đây con có bao giờ xách đồ về nhà chưa?”

Trịnh Hảo nghẹn lại, cười ngượng ngùng: “Chúng ta là một gia đình, cần gì phải mang quà cáp, làm thế khách sáo quá.”

Phùng Ngọc Lan gật đầu: “Cũng đúng, vậy những thứ này cứ để cho Tiểu Hàn đi, con đừng mang theo.”

Trịnh Hảo: “… Ủa mẹ?”

Hàn Triệt quay đầu đi cười trộm.

Phùng Ngọc Lan toàn thắng, lộ ra nụ cười đắc ý: “Không phải con nói sao, chúng ta là một gia đình, không cần tính toán những thứ này.”

*

Xe ô tô rời khỏi con đường nông thôn, di chuyển với tốc độ ổn định trên con đường chính vào thành phố, bầu trời xanh như vừa được gột rửa, xa xa là những ngọn núi xanh nối tiếp nhau, cửa sổ xe mở một khe nhỏ, gió mát thổi vào mặt khiến lòng người thư thái.

Hệ thống âm thanh trên xe đang phát một bài hát tiếng Anh, nghe có vẻ như là dòng nhạc Britpop[67], nhịp điệu nhẹ nhàng, giai điệu êm ái, giọng ca của ca sĩ mê hoặc nhưng vẫn có chút u sầu mà không bi lụy.

[67]Britpop là một thể loại âm nhạc độc lập xuất phát từ Anh vào đầu những năm 90, trong đó có một số ban nhạc chịu ảnh hưởng từ nhạc pop guitar của Anh vào những năm 60 và 70 là tiêu biểu nhất. Thể loại âm nhạc này phát triển như một phản ứng chống lại xu hướng âm nhạc và văn hóa vào cuối những năm 80 và đầu những năm 90, đặc biệt là nhằm vào làn sóng Grunge từ Mỹ. Khi các ban nhạc Grunge của Mỹ xâm nhập, các ban nhạc Anh mới nổi như Suede và Blur đã lên tiếng trước tiên, tự nhận mình là lực lượng âm nhạc đối lập, tiếp nối phong cách nhạc pop guitar của Anh trong quá khứ và đặc biệt viết về các chủ đề liên quan đến nước Anh trong các bài hát. Nhiều ban nhạc như Oasis, Pulp, Supergrass, Sleeper và Elastica cũng tham gia hưởng ứng.

Thể loại nhạc này khiến Trịnh Hảo liên tưởng đến một ban nhạc khác: “Đúng rồi, ban nhạc Bạch Nha hình như sắp có buổi biểu diễn riêng ở Giang Thành, chẳng phải anh thích họ sao?”

Hàn Triệt giật mình: “Làm sao cô biết được?”

“Lần trước ở lễ hội âm nhạc, họ biểu diễn ở sân khấu chính, anh đã không đi được vì phải giúp tôi bắt Đại Bàng, tôi thấy anh có vẻ thất vọng.”

Hàn Triệt nhớ lại thì mỉm cười, anh nói: “Cũng bình thường, không thể nói là thích, chỉ là nghe nhiều khi lái xe thôi.”

“Vậy thì chính là thích rồi.” Trịnh Hảo khẳng định, đề nghị: “Chúng ta đi nghe đi, tôi sẽ lo vé.”

Hàn Triệt mỉm cười thoải mái: “Được thôi, nhớ tìm tôi để hoàn tiền.”

Chủ đề này kết thúc, trong xe im ắng một lúc. Hàn Triệt lại nhớ đến lời dặn của Phùng Ngọc Lan: “Đúng rồi, những thứ trong cốp xe, cô mang về nhé.”

Trịnh Hảo nhướng mày: “Sao vậy, không thích đặc sản quê tôi à?”

“Tôi đâu dám.” Hàn Triệt vừa khóc vừa cười: “Cô biết đấy, tôi ít khi nấu ăn, những món ngon này đưa cho tôi cũng lãng phí.”

Trịnh Hảo nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng được. Đến lúc đó tôi làm xong, sẽ mang cho anh một phần.”

“Được thôi.”

Lại có lý do để gặp nhau, Hàn Triệt trong lòng vô cùng vui vẻ.

Lại im lặng một lúc —

“Này, Hàn Triệt.”

Trịnh Hảo đột nhiên gọi tên khiến Hàn Triệt có chút không quen. Tim anh đập mạnh, liếc nhìn cô một cái, giọng điệu cũng vô thức trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”  

Trịnh Hảo quay sang nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Mấy ngày nay anh có vui không?”  

Hàn Triệt không cần suy nghĩ, trả lời: “Vui chứ, sao cô lại hỏi cái này?”  

“Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh không quen với cuộc sống ở nông thôn.”  

Hàn Triệt trầm ngâm một lúc, nói: “Sống ở đâu thực ra không quan trọng, quan trọng là sống với ai. Tôi thấy bố mẹ cô đều rất tốt, không khí gia đình rất thoải mái. Nói thật, tôi còn khá ghen tị với cô.”  

Trịnh Hảo mỉm cười, khiêm tốn nói: “Ôi dào, nhà tôi có gì đáng ghen tị chứ. Nói thật, tôi mới ghen tị với anh đó.”

Hàn Triệt nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy cô có muốn đổi chỗ với tôi không?”

Nụ cười trên môi Trịnh Hảo cứng lại, sắc mặt có chút ngượng ngùng: “Huh… thôi không nên đâu.”

Phía trước là đèn đỏ, Hàn Triệt từ từ dừng xe, quay đầu nhìn Trịnh Hảo, ánh mắt sâu thẳm.

“Tôi thì lại muốn đổi chỗ với cô. Cô thấy đấy, đó chính là sự khác biệt giữa thật sự ghen tị với giả vờ ghen tị.”

Trịnh Hảo có chút tức giận, biện bạch: “Tôi đâu có nói dối, tôi thật sự rất ghen tị với anh. Anh có nhà đẹp, xe sang, còn có một công việc tốt, điều đó đã vượt qua hơn chín mươi phần trăm số người rồi, ai mà không ghen tị chứ?”

Hàn Triệt khẽ nhếch môi, nụ cười mang chút tự giễu.

“Nhưng cô không muốn đổi chỗ, vì cô biết điều kiện vật chất của tôi, cô cũng có cơ hội đạt được bằng chính nỗ lực của mình. Nhưng gia đình hạnh phúc của cô, tôi cả đời này cũng sẽ không có được.”

Anh nói rồi quay lại, nhìn về phía ngã tư phía trước, sắc mặt có chút u buồn.

“Những thứ mãi mãi không thể có được, mới là điều khiến người ta ghen tị nhất.”

Trịnh Hảo nhìn gương mặt buồn bã của anh, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.

Cô đưa tay ra xoa đầu anh, tay theo đó trượt xuống đặt lên gáy anh, những đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lại. 

“Anh ngốc quá.” Cô cụp mắt nhìn anh, giọng điệu vui vẻ: “Sao lại vĩnh viễn không thể có được, nếu anh muốn đến chơi, lúc nào cũng có thể qua đây. Bố mẹ tôi thích anh như vậy, theo tôi thấy, anh chạy qua chạy lại thêm vài lần, tặng quà vài lần nữa, thì vị trí của anh trong lòng họ có khi còn hơn cả tôi nữa.” 

Hàn Triệt cười nhạt, trêu chọc: “Vậy phải làm sao, cô không sợ tôi chiếm chỗ của cô sao?” 

Trịnh Hảo nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: “Vì vậy, anh phải luôn nhớ, anh đến đây là để gia nhập gia đình này, chứ không phải để phá nát gia đình này.” 

Hàn Triệt nhìn cô rồi thầm nói: Được thôi, chỉ cần em bằng lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.