Jane Eyre (Jên Erơ)

Chương 12: Trở lại Thornfield




Một vài ngày qua đi, rồi một tối, anh Saint - John cho tôi hay rằng, nếu tôi thích, tôi có thể đến dạy học ở một làng bên cạnh. Thế là tôi lại sắp sửa tiếp tục được làm một nghề mà tôi yêu thích.
Nhưng một số biến cố khác lại sắp làm cho cuộc sống của tôi thêm phức tạp.
- Cô Jane này, - anh nói với tôi, - tôi không thể thiếu cô được nữa đâu. Cô đã rõ những công việc của tôi rồi đấy. Vì lẽ gì, cô lại không đi với tôi sang Viễn - Đông? Mà trước lúc đó, có thể chúng ta hãy kết hôn với nhau đã. Jane này, em có muốn làm vợ tôi không?
Ngay lúc đó, tôi đã không biết trả lời thế nào. Đến khi anh nhắc lại lời đề nghị ấy, thì tôi đã bảo anh là tôi không thể nhận lời được.
Đúng lúc này, tôi nhận được một lá thư gửi từ Madère đến. Chú tôi đã chết, và ông công.chứng viên báo cho tôi biết là chú đã để lại toàn bộ tài sản của mình cho tôi. Tôi đã biết rằng tiền bạc ít khi mang lại hạnh phúc. Vậy là tôi đem chia bớt tài sản thừa kế của mình cho các bạn mới, và bảo họ là mình hy vọng sẽ được ở lại lâu dài với họ. Nhưng tôi lại bắt đầu nghĩ đến quá khứ.
Rồi một tối, tai tôi như nghe thấy một giọng nói êm ái gọi thầm tên tôi. Giọng nói thân thiết ấy hình như đang than vãn:
- Jane, Jane!
Tôi nhận ra ngay là giọng nói đó, chính là giọng ông Rochester mà, do một thứ phép mầu nào đó, đã đến tìm tôi. ông Rochester đang cần đến tôi.
- Em đây. ông đang ở đâu? Em đến bây giờ đây.
Thế là tôi quyết định phải lên đường ngay.
Tôi đang được bình yên và sung sướng. Tôi nghĩ đến giọng nói bí mật đó. Tôi biết nhiệm vụ mình là phải làm gì.
Trong bữa ăn sáng, tôi báo cho Marie và Diana biết một cách đơn giản, là tôi sắp đi du lịch một chuyến. Tôi chia tay với hai bạn mình, cam đoan với các chị là chẳng bao lâu mình sẽ trở về.
Hành trình khá dài. Nhưng rồi tôi cũng đã tới vùng đất thân quen. Có lẽ tôi đang đi trên mảnh đất của người đàn ông đã chọn tôi làm vợ.
Bây giờ ông đang ở đâu? Tất cả những ý nghĩ đó xô đẩy nhau trong đầu tôi, làm cho tôi lo lắng. Tuy nhiên, tôi cũng thấy lại một số hình ảnh thân quen. Đằng sau bức tường thành kia, lâu đài có đợi tôi không? Có lẽ ông chủ tôi đang làm việc trong văn phòng của mình, hoặc đang dạo chơi ngoài vườn hoa chăng? Mình sắp được gặp ông đây! Mình sẽ nhảy bổ vào người ông...
Chỉ còn vài bước nữa, vòng quanh một góc tường nhỏ, mình sẽ nhìn thấy biệt trang. Nhưng cảnh tượng gì mà lạ thế này! Tôi nhận thấy mặt trước tòa nhà đã bị cháy trụi, những lỗ châu mai đã bị phá hủy, những cửa ra vào và cửa sổ trống hốc! Tôi chết điếng cả người. Những người sống ở Thornfield đâu cả rồi? Kẻ nào đã đốt nhà? Có phải mọi người đã chết hết rồi không? Mồ mả của họ ở đâu?
Có lẽ chỉ có ông chủ quán trọ là có thể trả lời những câu hỏi ấy của tôi. Vậy là tôi đã đến hỏi ông ấy ngay.
Ông ấy chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào:
- Thưa bà, tôi xin kể bà nghe: số là có một người đàn bà điên đã bị giam ở lâu đài, mà quanh.đây, chẳng ai biết gì cả. Tình huống càng thêm phức tạp, khi mọi người lại biết rằng mụ điên ấy chẳng phải ai khác, mà chính là vợ chính thức của ông Rochester. Cứ như trong tiểu thuyết! Bà hãy hình dung là có một cô gia sư trẻ tuổi...
- Chúng ta hãy trở lại câu chuyện cháy nhà!
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính mụ điên đã gây ra đám cháy.
- Thế còn ông Rochester, ông ấy ra sao?
- ông vẫn còn ở lâu đài. Người con gái ông yêu, và đáng lẽ trở thành vợ ông, đã bỏ ra đi, khiến ông hoàn toàn tuyệt vọng. ông sống một mình, không ở chung với bà Fairfax, người hầu thân tín của mình nữa, và gửi Adèle, con bé dược ông giám hộ, vào trường nội trú.
- Vậy là ông ấy chưa rời khỏi vùng này ư?
- Chưa ạ, kể từ lúc cô gia sư trẻ tuổi bỏ đi, ông đã tự giam mình trong biệt trang và chỉ đi ra ngoài vào ban đêm.
- Thế còn mụ điên thì sao?
- Mụ đã leo lên tận mái nhà. Tôi cũng đã chạy đến để cùng mọi người chữa cháy, và đã chứng kiến cảnh ông Rochester liều chết để cứu mụ. Nhưng ông sắp tới gần mụ, thì mụ đã nhảy bổ vào khoảng không, rồi ngã xuống mặt sân lát đá, thân thể bị giập nát hết. Người ta cố cứu mụ, nhưng không cứu được.
- Còn ông Rochester thì có thoát chết không?
- Có, ông ấy thoát chết, ông vẫn còn sống...
Nhưng khi biệt trang sụp đổ, ông đã bị kẹp trong đống vôi gạch bốc khói. Khó khăn lắm, người ta mới kéo được ông ra, ông còn sống, nhưng lại bị chìm trong đêm tối, có lẽ còn đáng sợ hơn là chết. ông đã bị mù. Nhưng không phải chỉ có vậy đâu, thưa bà! Một bàn tay ông bị giập nát.
Bác sĩ phẫu thuật đã phải cắt cụt ngay đi.
- Cảm ơn ông... Tôi chỉ còn muốn biết là hiện nay ông Rochester đang ở đâu nữa thôi.
- ông ấy đã về ở ẩn tại Ferndean, ông có một trang trại ở đó. ông chỉ đem theo đến đó có hai vợ chồng bác John thôi.
- Tôi cần một cái xe để đi đến Ferndean.
- Thưa bà, người phụ việc của tôi có thể đưa bà đến đó. Tôi sẽ cho chuẩn bị một chiếc xe độc mã.
Tôi sẽ thấy gì ở Ferndean đây? Vào quãng chập tối, tôi từ trên xe độc mã bước xuống, còn phải đi độ mười phút mới tới tòa lâu đài nhỏ.
Đường vào hẹp quá, xe không đi vào sâu được.
Tôi phải đi bộ nốt quãng đường còn lại. Tôi bước giữa hai hàng cây to, chốc một, bụng lại.bảo dạ rằng mình sắp sửa nhìn thấy tòa nhà nhô ra trước mặt mình đây. Rồi tôi nhận ra những đầu hồi, cửa ra vào và cửa sổ. Không có một chút ánh sáng, không có một tiếng động sinh hoạt nào, không có gì hết... tất cả đều âm u và lạnh giá.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, thì bất thình lình, cánh cửa vào nhà hé mở. Một người đàn ông đi ra, đầu để trần. ông ta bước một cách thận trọng, bàn tay giơ ra phía trước, sờ soạng. Đó chính là ông ấy, người tôi đang đi tìm, đó chính là ông Rochester.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.