IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 1: Thiếu niên lạnh, thiếu nữ nóng và hòn đảo rộng




Lưu ý, cái prologue này chả liên quan gì đến đoạn đầu của truyện
Vũ trụ này có 5 đại thế giới chính.
Đầu tiên là nhân giới, quyền thống trị về vũ lực và kinh tế đều tập trung vào tập đoàn IMI. Được bảo hộ bởi cube. Bất kỳ sức mạnh nào vượt quá 20% cube xuất hiện đều phải chịu đả kích có tính hủy diệt từ khối lập phương này. Cube cho người nhân giới có sức mạnh, cũng là vật phòng hộ chắc chắn nhất của nhân giới. Vì vậy, nó còn có một tên gọi khác là định giới lập phương.
Tiếp theo là tiên giới. Thống trị bởi thiên đình và lục đại phái. Đây là giới gần với trái đất (nhân giới) có thể coi như hàng xóm.
Sau đó là phật giới và ma giới. Cuối cùng là thần giới.
Có thể tưởng tượng thế này, 5 đại thế giới hình thành một ngôi sao 5 cánh, mỗi một giới là đỉnh nhọn của một cánh sao và đều có đường thông đến những thế giới khác. Quan hệ đan xen chằng chịt.
Nhưng trước kia, không hề có chuyện các đại giới xâm phạm lẫn nhau. Bởi lẽ còn một giới thứ 6 – Hỗn độn giới.
Đồn rằng 5 đại giới kia đều xuất phát từ hỗn độn giới. Bởi vì, mỗi một giới đều có bảo vật định giới của mình, không gian của mỗi giới đều hình thành từ những bảo vật này. Những bảo vật này đều mang trong mình uy năng khủng khiếp, không có bất cứ sinh vật nào có thể chống lại. Số lượng hay lực lượng đứng trước sức mạnh của những bảo vật này đều là vô nghĩa.
Tiên giới có “tiên khí linh thụ”, tỏa ra vô tận linh lực cho các tu giả hấp thu, đề thăng sức mạnh, trường thọ thông thiên.
Phật giới có “vạn thế hồng liên”, giúp cho các tín đồ gột rửa tâm linh, một lòng thành kính, siêu thoát luân hồi, từ đó đổi được những giá trị cường đại.
Ma giới có vô tận hắc khí – hắc ám khung thương, bao phủ bầu trời, làm quần ma quanh năm không phải chịu ánh sáng, xóa bỏ hoàn toàn những năng lượng ảnh hưởng đến quần ma ở các giới khác.
Thần giới có “thần mạch”, là dòng máu chảy trong người chúng thần, với thần mạch, người ở giới này vừa sinh ra đã mang thần lực, từ từ tăng trưởng theo năm tháng, dù không tập luyện cũng mạnh hơn người phổ thông ở những giới khác rất nhiều. Khi chúng thần đồng lòng, thần mạch mới thực sự phát huy uy lực của nó, tăng phúc cho tất cả chúng thần, thực lực mỗi thần lúc đó đều đề thăng lên một cảnh giới vô cùng khủng khiếp.
Nhân giới có định giới lập phương, công năng thì đã nói ở trên.
Những người sử dụng được 50% sức mạnh của các bảo vật này, đều được gọi chung là “giới hoàng”. Đều là những kẻ kiêu hùng, chiếm giữ mỗi phương. Tiên giới có thiên đế và thiên hậu. Phật giới có phật tổ cùng đại quan âm. Ma giới có thiên ma. Và thần giới có tứ đại thần hoàng: Zeus, Jesu, Odin và Orochi.
Nhưng tất cả những bảo vật này, đều đến từ hỗn độn giới. Không ai dám chắc, cũng không ai tận mắt nhìn thấy, cho đến một ngày, hỗn độn giới sản sinh ra một bảo vật nữa, mà rất có thể trở thành trung tâm của thế giới thứ bảy:
Trường sinh đảo.
Ngày trường sinh đảo trôi ra khỏi hỗn độn giới hư vô bí hiểm, chúng thần sôi sục, tiên phật chấn kinh, quần ma gào thét. Bởi lẽ uy năng của hòn đảo này tỏa ra, không thua gì năm bảo vật định giới kia.
Nếu nắm được hòn đảo này, khác gì nắm được một giới nữa. Cân bằng sẽ bị xóa bỏ. Chỉ còn một giới thống trị duy nhất. Vậy nên nhà nhà thèm muốn, người người ước mong.
Vậy nên các đại thế giới triển khai một hồi hỗn chiến loạn xạ. Mà chiến trường chính là nhân giới. Đây là thời điểm 65 triệu năm trước.
...
Nhân giới đương nhiên cũng có lực lượng của mình – Long tộc. Nhưng trận chiến này cơ hồ đem long tộc gần như tuyệt chủng, chỉ còn lưu lại trong sử sách, trở thành một loài bò sát đáng khinh. Một số ít bị thần tộc cùng tiên nhân bắt về, xem như thú cưỡi, để chứng minh, biểu trưng cho thân phận cao quý. Một số ít lựa chọn thần phục tiên nhân, và được coi như hoàng đế hay các anh hùng ở nhân giới (theo sử sách).
Nhưng ít ai còn biết, vẫn còn có một loài rồng ở biển sâu tồn tại. Không chịu khuất phục, ẩn nhẫn chờ đợi. Bộ tộc rồng cuối cùng này lấy một chữ Lạc hay còn gọi là Lạc bộ.
Tuy còn sống sót, nhưng một vài đầu rồng cũng chẳng thể thay đổi được chiến quả. Trận chiến này, thần giới là kẻ chiến thắng.
...
Tiên phật ôm hận mà về. Ma giới bị hủy quá nửa, tình cảnh cũng không tốt đẹp hơn nhân giới là bao. Bị vô tận chướng khí bao phủ, hắc ám khung thương cũng không thể ăn mòn hết, quần ma cơ hồ bị diệt, buộc phải phục tùng, làm nô lệ cho chúng thần.
...
Chúng thần cũng rất nhân từ, không hề độc chiếm ma giới cùng nhân giới, mà phân chia cho tiên phật lưỡng giới. Kể từ đó, ma giới thành bãi rác của ba đại giới, tất cả những kẻ phạm tội đều bị đày ải đến nơi này, chịu khổ hình. Ma giới từ đây còn có một tên gọi khác: Mười tám tầng địa ngục. Còn nhân giới thành miếng bánh béo bở, cho các đại thế giới kia từ từ sử dụng.
Với chúng thần, thu hoạch được trường sinh đảo là quá đủ. Vậy nên họ trở thành ông lớn, vung tay quá trán, một câu nói đã quyết định số phận hai giới thất bại này. Trường sinh đảo hình thành thế giới nữa như thế nào không ai rõ. Nhưng có một thứ mà chúng thần có thể ăn xổi ngay, đồng thời cũng khiến cho các đại thế giới khác thèm rỏ rãi:
Sinh mệnh nguyên tuyền.
Đồn rằng, hễ bất cứ ai, ngâm mình trong dòng nước này, sẽ vĩnh viễn bất tử, thanh xuân vĩnh trú. Năm tháng qua đi đều chỉ là những con số. Dòng nước này cho người ta thực sự bất tử, chứ không phải là trường thọ. Đây cũng là lý do, hòn đảo này được gọi là trường sinh đảo.
Thần giới có được bảo vật này, phát triển với tốc độ cực kỳ dọa người. Người lớn không già đi, trẻ con sinh ra đã có sức mạnh. Bắt đầu đè đầu cưỡi cổ các giới khác đến mức khó thở. Tiên phật hai giới cũng bó tay hết cách, dù cho họ có những nhân vật sức mạnh thông thiên, nhưng muốn vượt qua vô tận năm tháng, thì đúng là nằm si nói mộng. Các đại tiên, đại phật ngày một già đi, dù vũ lực vẫn mạnh mẽ, nhưng chung quy cũng có một ngày phải chết. Vậy nên hai giới này bắt đầu điên cuồng thu thập người của nhân giới, muốn bồi dưỡng đời sau cho mình. Tiên giới truyền cho con người công pháp tu chân để thành tiên. Còn các đại phật sau khi tọa hóa để lại xá lợi, trợ giúp cho đời sau phát triển.
Cũng vì vậy mà tình huống mới vãn hồi một chút, hai giới này không bị thần giới nuốt chửng.
Tất nhiên, địa vị anh cả của thần giới thì không thể thay thế. Chúng thần ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, sa đọa đến thế nào, thì giá trị vũ lực vẫn không suy giảm. Vẫn ăn đứt hai giới còn lại.
...
Tuy vậy, qua mấy chục triệu năm, người của thần giới dùng hết cách, cũng không sao hiểu được trường sinh đảo, nói gì đến nắm giữ chìa khóa của một giới khác. Nhìn thấy sự bất lực của thần giới, tiên phật cùng hả hê, cũng tranh thủ bắt đầu bồi dưỡng một kế hoạch táo bạo.
Họ liên thủ bắt cóc một đại thần của thần giới. Nữ thần đất mẹ - Gaia. Sau đó cho vị tiên nhân ưu tú nhất, phát sinh quan hệ với bà ta ( nói khó nghe chính là cưỡng gian). Gaia mang thai, đứa bé trong bụng từ trước khi sinh đã được những đại phật hàng đầu ngày ngày đến tụng kinh, quán chú nguyện lực. Lại mang trong mình giòng máu tiên – thần. Bé gái mới sinh này thật sự là kiệt tác của hai giới, ngộ tính cực cao, tiềm lực vô hạn. Sau khi đã tiếp nhận tẩy não của tiên phật hai giới, cô bé được gửi đến thần giới.
Bởi vì có dòng máu thần tộc trong người. Cô bé trà trộn vào cộng đồng thần giới mà không hề gặp trắc trở gì. Mười sáu năm sau, cô trở thành một trong những vị đại thần quyền năng nhất. Cũng nhận được sự sủng ái của tứ đại thần hoàng. Có được cơ hội trở thành một trong hai người kiệt suất nhất thần giới, được vào tìm hiểu trường sinh đảo. Suất còn lại của một vị thần trẻ tuổi, con gái của thần Zeus – Athena.
...
Cơ hội này chính là sứ mệnh cả đời của cô bé. Nói khó nghe thì cô được sinh ra chính là vì mục đích này.
Vậy nên trong ngày trọng đại đó, khi đang cùng cảm ngộ bí mật lớn nhất của trường sinh đảo – Chân lý, cô bé bất ngờ ra tay, đánh ngất Athena đang chìm vào cảm thụ. Đồng thời muốn hủy diệt trường sinh đảo. Nhưng không ngờ, hòn đảo vào giờ khắc này lại vang lên giọng nói đầu tiên, sau khoảng thời gian tĩnh lặng đã mấy chục triệu năm.
“Xác nhận – đối tượng thích hợp – Tiến hành kết nối với chân lý lần thứ nhất – Xin hỏi mục tiêu: “Có chấp nhận trở thành Queen của trường sinh đảo không !?”
Trong vô thức, cô lựa chọn:
“Ta... đồng ý.”
Giọng nói đều đều tiếp tục vang lên:
“Xác nhận hoàn tất.”
“Thưa chủ nhân, xin hãy đưa ra mệnh lệnh.”
Nghĩ đến sứ mệnh của mình, cô bé nói ngay:
“Ta muốn mang trường sinh đảo rời khỏi thần giới.”
“Như người mong muốn – Sau đây là lộ tuyết rời khỏi thần giới...”
...
Ngày hôm đó thật sự là chấn động cực lớn với toàn thể chúng thần. Trường sinh đảo vốn được một trăm vị đại thần thay nhau dùng thần lực cố định tại thần giới, yên tĩnh bao năm, chợt bùng phát quang mang, tỏa ra ánh sáng hủy diệt chí cao vô thượng. Một trăm vị đại thần không kịp trở tay đã thành bụi khí quyển. Còn hòn đảo một đường giết ra, rời khỏi thần giới gần như không gặp trở ngại gì.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi bốn thần hoàng thống trị thần giới là Jesu, Zeus, Odin, Orochi phát hiện ra thì đã muộn. Trường sinh đảo một đường thẳng tiến đã đến nhân giới.
Sự kiện này dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyển, khiến các đại thế giới đã bao năm ngủ yên, đều tỉnh dậy như những con dã thú bừng bừng sức sống. Nhe nanh múa vuốt, công kích nhau mãnh liệt.
Ma giới, cùng tiên giới và phật giới phát động thế công mãnh liệt đến thần giới, Zeus, Odin, Orochi đành phải ở lại để đối phó, chỉ còn Jesu đuổi theo trường sinh đảo đến nhân giới.
Các thần vốn đã ăn chơi trác tán quá lâu, ý thức trách nhiệm vốn đã chẳng bằng con ruồi. Nay cây đổ, bầy khỉ tan, nhà nào có biến thì nhà đó chịu. Sự đoàn kết không còn, thần mạch cũng mất tác dụng, có cũng như không. Nhưng vũ lực tích lũy qua bao nhiêu năm tháng, thành ra chỉ cần đạo quân của một trong bốn thần hoàng cũng đã đủ đấu với ba giới kia rồi. Nhưng cũng vì vậy mới sinh ra cái tình huống dở khóc dở cười: Đùn đẩy trách nhiệm. Thần giới muốn thống trị các giới còn lại. Tứ đại thần hoàng ai cũng muốn làm trùm cuối cao nhất, nên đều không muốn hao binh tổn tương với tam giới kia.
Vì thế, các thần hoàng bắt đầu trở mặt, ai cũng không muốn bại lộ thực lực, tình huống tam giới liên minh đánh với một mình thần giới lại thành thế giằng co. Đối với các thần hoàng ở thần giới, đại quân của liên minh tam giới tiên, phật, ma còn không bằng uy hiếp đến từ các thần hoàng cùng giới. Có lẽ do xui xẻo, Orochi thất trận trong cuộc chiến giành quyền lực, trở thành phản đồ thần giới, dẫn một lượng lớn quân binh đến ma giới xưng hùng xưng bá – trở thành ma thần. Judas - một đại thần gần với thần hoàng nhất, nhân cơ hội Jesu đến nhân giới, cầm đầu một lượng thiên sứ làm phản, cũng thất bại, chạy trốn đến ma giới cùng Orochi, đổi tên thành Alucard.
Thiên ma, thiên tài của tiên giới, phật đạo đồng tu, thành tựu khó lường, nhân cơ hội chiến tranh cũng quật khởi, đánh trọng thương đại phật, bị lực lượng của tiên phật hai giới công kích, ôm hận mà rút lui, trở thành giới hoàng thứ ba của ma giới. Ba kẻ này không hẹn mà gặp, tư tưởng lớn đụng nhau côm cốp, cùng nhau lật đổ ách thống trị của thần giới với ma giới. Biến nơi này thành một đại thế giới đặc biệt, không chỉ dung nhập quần ma, mà còn cho phép bất cứ kẻ nào đối nghịch với tam đại thế giới kia vào đăng ký hộ khẩu.
Đó là về đối ngoại, còn với người của ma giới, bọn họ giống như những nô lệ, bị chuyển từ tay chủ nô này, sang chủ nô khác mà thôi. Thậm chí những kẻ này còn ác độc hơn, mỗi lần có chiến tranh vệ giới, những nô lệ này đều bị đẩy ra chiến trường làm pháo hôi, khiên thịt.
Oán khí ở ma giới ngày càng chồng chất. Vô tận oán niệm cùng căm hận làm nơi đây càng lúc càng xứng với danh xưng: “địa ngục.”
...
Trường sinh đảo bộc phát một lần tích lũy bao năm, thần cản giết thần, phật cản giết phật, một đường phóng đến nhân giới thì năng lượng của nó cũng hao hết. Trở thành một tiểu giới trong tay cô bé ngày nào. Từ lúc này, cô phải trở về tiên giới một mình.
Đúng lúc này thì đại quân thần giới đuổi đến. Cô bé vất vả chống trọi được vài lần thì thân mang trọng thương, hấp hối bay đến vùng biển đông, nơi long tộc sau đại thế giới chiến lần thứ nhất ẩn cư.
Giả làm người thường, cô bé bắt đầu hòa nhập vào nhân gian xa lạ, ở với con người được một khoảng thời gian, cô bé bắt đầu cảm nhận được, cái gì là nhân tình. Cái gì là cảm xúc. Thậm chí còn sinh ra cảm giác yêu thích với thế giới này. Hành trình về tiên giới bị hoãn lại. Với sinh mệnh nguyên tuyền trong tay, cô bé đi qua nhiều nơi, dùng thứ nước thần kỳ này để cứu người, trị bệnh. Cảm nhận được sự biết ơn từ trong ánh mắt mỗi bệnh nhân, cô bé lần đầu tiên cảm thấy mình vẫn còn có những giá trị khác, ngoài nhiệm vụ.
Cũng vì thanh danh nổi lên quá lớn, người của thần giới dễ dàng mò ra địa chỉ của cô bé. Một trận ác chiến sảy ra, cô bé vốn đã mang trọng thương, trường sinh đảo vẫn còn đang tích xúc lực lượng, hiển nhiên là bị đánh đến thê thảm. Một đường máu giết ra, chạy đến một vùng đất ven biển đông.
Tại đây, cô gặp được cứu tinh và người bạn đồng hành đến cuối cuộc đời của mình.
Long thần, lúc bấy giờ là anh tài thế hệ trẻ nhất của Long tộc. Từ nhiều năm trước, sức mạnh đã vượt quá cha mình, long lực cuồn cuộn, dời núi lấp bể, tuyệt thế kinh diễm, đang trên đường ngao du thì gặp phải cảnh này.
Vốn có mối thù với thần tộc đã lâu, chưa cần cô gái kêu cứu, đã một đường xông lên, chặn đứng đại quân thần tộc, gồm toàn những thiên sứ do Jesu cầm đầu.
Long thần phát uy đánh cho bầy thiên sứ vốn đã quen với địa vị thống trị, cao cao tại thượng, ít phải chiến đấu, một trận này bị thương vong thảm trọng. Jeus cũng chật vật thoái lui.
Cô gái bị thương nặng vốn cũng khó có khả năng quay trở lại tiên giới, đành ở lại trái đất dưỡng thương. Trong thời gian này, hai người đã phát sinh tình cảm và kết quả là một bọc trứng, nở ra một trăm người con.
Jesu bại trận không cam tâm quay trở lại thần giới, đành tìm đến đại phật của phật giới và thiên đế của tiên giới, cùng nhau bàn cách chiếm lại trường sinh đảo.
Đại quân lần này thật sự rất mạnh. Đôi vợ chồng Long Thần không thể không chia ra, người chạy, người chặn đánh.
Và trận đánh này cũng mở ra lịch sử huy hoàng của long tộc sau những ngày tàn lụi. Một mình Long Thần đại chiến với ba giới hoàng: Thiên đế, đại phật, và Jesu. Long thần vừa chiến vừa dụ, dẫn chiến trường đến thông đạo giữa thần giới và nhân giới. Đem dư lực từ những cú giao tranh, hoàn toàn hủy đi thông đạo. Từ đó, người của thần giới muốn đến nhân giới phải đi một đoạn đường vòng vô cùng xa xăm. Không còn cách nào để tấn công tổng lực nữa.
Chiến đấu thảm liệt nhiều ngày đêm, dẫn ra ngoài vũ trụ tinh không, hủy diệt không biết bao nhiêu tiểu hành tinh. Kết quả lưỡng bại câu thương. Long Thần bị đánh tan thân xác, chỉ còn Long hồn phiêu du khắp trời đất. Thiên đế bị cải lão hoàn đồng, trở thành một đứa trẻ, sau này bị một con khỉ mò đến thiên đình, đè đầu cưỡi cổ, phải trốn xuống gầm bàn. Đại phật trọng thương, không thể rời khỏi “vạn thế hồng liên” ở phật giới, nhiều lần bị thiên ma mò đến quấy nhiễu đến thảm mà không làm gì được. Jesu bị nặng nhất, toàn bộ thần lực tan biến, đành phải thành lập một giáo phái, dựa vào tín ngưỡng lực ở nhân giới để hồi phục từ từ. Hoàn toàn hết cách quay trở lại thần giới.
Trường sinh đảo cũng biệt tích từ đây.
Long hồn của Long thần chu du khắp nhân giới những ngày cuối cùng. Và vì thế, ông gặp được hai cậu bé đặc biệt, những người có thể thay đổi tương lai của lục đạo đại thế giới.
Lục Vân Tiên và King hiện tại của IMI.
...
Người được chân lý chấp nhận sẽ thừa hưởng kho tàng tri thức khổng lồ của cả vũ trụ, cùng đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy sự vật trên thế gian.
Nhưng một khi chấp nhận chân lý, tất cả cảm xúc sẽ mất đi vĩnh viễn.
Cũng có thể nói rằng, kẻ đó...
Không còn là con người nữa.
...
Chẳng biết đã nằm bao lâu, toàn thân hắn cứng đơ như đá, tốn rất nhiều sức lực mới ngồi dậy được, Tường khó khăn mở ra cặp mắt đã nặng trĩu, trầm mặc đánh giá cảnh vật xung quanh.
Trước mặt hắn, một màu xanh bao phủ rợp trời, giống như kéo dài tới mãi về vô tận, dù có nheo mắt cố gắng nhìn tới cỡ nào, cũng không thấy được điểm cuối cùng. Mỗi khí có cơn gió nhẹ thổi qua, một vài điểm nhỏ màu nâu lả tả rơi xuống mặt đất ngập cỏ non bên dưới, rồi lặng lẽ nằm yên ở đó.
Một mảng rừng rậm thật lớn, một vùng trời không mây, cũng chẳng thấy bóng dáng mặt trời, ngoại trừ những phiến lá rung rinh lên mỗi khi có cơn gió nhẹ hiu hiu đưa tới, còn lại xung quanh chẳng thấy bóng dáng một sinh vật nào khác, kể cả một con chim cái kiến nho nhỏ.
Thực vật, hắn, cùng cô gái trong lòng hắn vẫn đang bất tỉnh kia, dường như là những sinh vật sống duy nhất quanh đây.
Chẳng biết bao lâu sau, Tường mới khe khẽ lẩm bẩm:
“Thực nghiệm đảo à.”
...
Giữa phiến rừng rậm xanh mượt trải dài, một đôi nam nữ còn rất trẻ ôm nhau dựa vào gốc cây cổ thụ nghiêng nghiêng sần sùi, lặng lẽ nhìn cảnh vật yên ắng và tĩnh mịch trước mắt, trầm ngâm một hồi lâu.
Nằm trong lòng Tường được hơn mười phút kể từ khi hắn tỉnh lại, Linh cuối cùng cũng mở được mắt, có chút tò mò mà khiếp sợ nhìn cảnh vật xung quanh, nhất thời quên đi mất mình đang nằm trong lòng tên bạn cùng bàn chẳng mấy thân thiết này.
Quê hương cô ở khu dân cư số 5, vùng nghèo nhất mặt trăng thời hiện đại, khuyết thiếu cơ sở vật chất, khuyết thiếu việc làm, cũng khuyết thiếu luôn ánh sáng mặt trời, nó dưỡng cho phần lớn cư dân ở đây có một sự trầm mặc nặng nề, cùng với tính tình thô ráp giản đơn, nhưng vô cùng kiên định, hầu như chẳng dễ bị ngoại cảnh xung quanh tác động bao giờ. Thế nhưng, đột ngột từ một vùng thành thị mà dõi khắp tầm mắt cũng chỉ thấy nhà cửa và các tấm hợp kim trắng toát khắp mọi nẻo đường, đùng cái xuất hiện tại một mảng rừng rậm phủ ngập màu xanh thế này, tâm tính có kiên định đến đâu, bất kể ai cũng sẽ ngập trong một mảng khiếp sợ và khó hiểu không thôi.
Giống như dân nhà quê ra tỉnh, sẽ bị choáng ngợp bởi sự xoa hoa và hiện đại của thành phố, người thành phố ngược lại, cũng sẽ bị cái thiên nhiên đơn thuần, mộc mạc và trực tiếp nhất này khiến cho cảm quan với môi trường xung quanh bị chấn động nhè nhẹ, nhất thời sẽ sinh ra một cảm giác bài xích nào đó theo bản năng.
Vì thế khuôn mặt trắng nõn với màu da đặc trưng của cư dân mặt trăng kia lúc này lại càng trắng bệch, đôi mắt đen láy nheo lại không thôi, cùng với làn môi bắt đầu chuyển qua một màu hơi tím.
Sau cùng, cô gái gian nan mở miệng:
“Đây là đâu !?”
“Thực nghiệm đảo.” Tường đối với việc Linh tỉnh lại cũng chẳng thể hiện ra bất cứ tâm tình nào đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Vì cái gì, tôi lại ở đây !?” Cô gái nói với giọng có chút mê mang, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, mấy từ cuối cùng lại ẩn ẩn có chút lửa giận.
“Cậu bị vạ lây. Vốn dĩ khối lập phương dịch chuyển kia chỉ nhắm vào tôi, nhưng chúng ta đứng cùng dưới một cái ô, bị quấn vào là không thể tránh khỏi.” Thiếu niên đối với cô bạn hàng xóm kiên nhẫn giải thích.
Quả nhiên là thế.
Linh không hỏi nữa, chỉ giãy ra, đứng trước mặt hắn, lạnh lùng đánh giá thiếu niên này.
Tuổi thực của Tường chẳng ai biết, nhưng xét tới việc hắn học cùng lớp với cô, thì chắc là trong khoảng 17-18. Hắn có dáng người dong dỏng cao, quanh năm chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh áo trắng quần đen chỉnh tề, càng làm cái vóc dáng dong dỏng ấy cao lên thêm chút nữa. Khuôn mặt cũng tương đối dễ nhìn, chỉ có điều sắc mặt rất ít khi có biến hóa, luôn luôn một bộ dạng ấy, ngàn năm bất biến. Nói hắn lạnh lùng cũng không phải, chỉ có điều, cái mặt đó thật sự rất trơ, trơ như gỗ đá. Hắn giống như một hòn đất vô cảm, cứ như vậy lầm lỳ trầm mặc nằm bên đường, hững hờ mà nhìn nhân sinh trôi qua.
Vậy nên đối diện với câu chất vấn giống như mê man, lại ẩn ẩn có chút phẫn nộ của Linh, hắn lại như cũ, mặt không đổi sắc, thản nhiên mà thừa nhận:
“Cậu bị vạ lây ấy mà !”
Giống như tên tội phạm trên đường bỏ chạy lỡ tay đâm chết vài người đi đường, sau đó nhăn nhở quay mặt lại nói rằng: “Chú đen vãi”...
Đại loại như vậy.
Loại người như vậy thật sự rất đáng ăn đòn.
Đây cũng là điểm mà Linh ghét nhất ở con người này. Cũng với cái bộ dáng đó, Linh dám cá, cho dù chạy vào ngân hàng giơ súng lên quạt một vòng cho dân tình toán loạn nháo nhào lên một hồi, người này cũng sẽ chỉ tỉnh bơ thốt một câu: “Anh là cướp đây, các chú đen vãi...”
Đại loại như vậy.
Đối diện với cái vẻ mặt ngàn năm bất biến của hắn, Linh chỉ có thể thở dài, xoay người đi thẳng vào phiến rừng đằng trước, đây cũng như là biểu hiện của một loại cam chịu nào đó.
“Cậu đi đâu thế !?” Tường hỏi với theo.
“Tránh xa đen đủi cho khỏi vạ lây nữa !” Linh lạnh nhạt đáp lại.
“Có biết đường không vậy !?” Tường nói với giọng đều đều.
“Cậu thì biết chắc !?” Linh bực mình gắt lên.
Mỗi lần đối thoại với người này, việc giữ bình tĩnh vốn tưởng như vô cùng giản đơn, lại trở nên khó khăn cùng cực. Sự phẫn nộ không chút kiêng nể của cô gái toát ra từ thần thái, ánh mắt và chất giọng đanh lại. Thế nhưng cái lửa giận ấy dù có nung thêm vạn năm nữa cũng chẳng thể nung nổi khối đất lạnh lẽo kia.
“Tôi biết chứ !” Tường nói với giọng khẳng định, sau đó lại bổ xung thêm:
“Hòn đảo này vốn là của tôi mà !”
...
Vốn dĩ là hùng hổ đi trước, muốn một phen cạch mặt cái con người đáng ghét này ra, nhưng cô gái lại phiền muộn phát hiện, mình chí có thể đi theo hắn mới có cơ hội rời khỏi chỗ khỉ ho cò gáy này.
Nhìn bóng dáng thẳng tắp đằng trước, đang không ngừng phạt đi cây cối cỏ dại để mở đường cho mình, Linh chỉ lầm lũi đi theo, không có lấy nửa điểm cảm kích nào.
Cái ấn tượng đáng ghét đã ăn vào quá sâu, khiến cho những hành động đầy thiện ý kia bỗng dưng mang một sắc thái giả mạo ghê tởm. Đây là tập tục tư duy theo quán tính đáng buồn của con người, ấn tượng đầu tiên về một con người sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của bạn về con người đó cho tới mãi mãi về sau.
Tường đi đằng trước, dùng hai tay thoăn thoắt phạt đi những cành cây chắn đường phía trước, đối với việc Linh giữ ánh nhìn khó chịu từ nãy đến giờ, giống như chỉ hận đôi mắt không thể bắn ra laze đục cho hắn vài trăm cái lỗ nham nhở lại chẳng nề hà gì.
Không nề hà gì dĩ nhiên là do không để ý.
Từ trước tới nay, quan tâm tới cảm xúc của người khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn. Về điểm này, Linh đoán không hề sai. Hắn đúng là chẳng cần biết cô tức giận tới mức nào, chỉ cần có thể yên bình mà đưa cô ta ra khỏi hòn đảo này là được. Việc chặt cây này đối với hắn dễ như trở bàn tay, thay vì để cô gái kia chật vật chen qua mấy bụi rậm dày đặc này, hắn cảm thấy việc mở đường luôn cho cô ta sẽ tiết kiệm thời gian hơn, bởi vậy mới có một màn ra sức vì người đẹp này.
“Chú ý, đi nhanh lên một chút, hòn đảo này rất nguy hiểm.”
“Cậu cũng biết cảm thấy nguy hiểm cơ à !?” Linh hỏi vặn.
“Nguy hiểm với cậu thôi. Ở trên đảo này, gặp bất cứ ai ngoài tôi ra, hãy chạy nhanh nhất có thể, đừng nhìn lại. Nếu không là chết đấy !” Tường tỉnh bơ đáp.
“...”
“Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy !?”
“Cậu biết tập đoàn IMI chứ !?”
“Ừm, tập đoàn có hòn đảo bay ở trên Thái Bình Dương phải không !? Một trong mười kỳ quan thế giới, ai lại không biết !”
“Ừ, tập đoàn lớn nhất thế giới hiện tại, đang vô chủ. Nơi này chính là chỗ để chọn ra chủ nhân của hòn đảo bay trên Thái Bình Dương kia, cũng chính là để chọn ra người thừa kế tập đoàn.”
“Thế thì sao chứ !? Lẽ nào đám ứng cử viên đó có thể dùng tiền đập chết chúng ta !?” Linh hỏi với vẻ khó hiểu, đột nhiên lại nhíu mày, vì một cành cây khô đã quệt trúng cái quần đồng phục đen dài của mình, để lại trên đó một vết xước khó coi.
Tường đang phạt cỏ băng băng, lại giống như có mắt đằng sau vậy, tháo cái cavat trên bộ đồng phục học sinh của mình ra, sau đó quay lại, cúi xuống cẩn thận băng bó cho cô ta.
Hai người này đã ở cùng nhau gần một năm trời, nhà sát vách, ngồi cùng bàn, những hành động thân mật thế này cũng chẳng hiếm lạ gì. Tác dụng duy nhất của cái sự ân cần này, là khiến cho đôi chân mày đang nhíu chặt lại của Linh thoáng giãn ra một chút, và cặp mắt lạnh băng kia khẽ dịu lại mà thôi. Nhưng lửa giận trong tim vẫn âm ỉ cháy đều đều.
Vừa quấn nốt vòng băng cuối cùng, Tường vừa nói:
“Cẩn thận, đừng để có mùi máu. Những người ở trên đảo này rất nhạy cảm với mùi máu. Vì trên đảo không có sinh vật sống nào khác, chỉ có con người thôi. Và đề tài khảo hạch, chính là khả năng chiến đấu !”
“Một tập đoàn kinh tế lại muốn tuyển chọn người lãnh đạo từ một đám dã man, tôi biết nghe rất khôi hài, nhưng những vấn đề phức tạp trong đó, không thể nói hết trên con đường này được. Trước hết, cậu cứ cẩn thận đã !”
“Ừm.”
Cuối cùng, cái không khí căng thẳng từ khi tỉnh lại đến giờ cũng đã dịu đi một chút. Hai người đều không nói gì nữa, chỉ trầm mặc bước đi, nhưng sự yên tĩnh có điểm ăn ý này, so với cái vẻ ngột ngạt từ những cái trừng mắt, hay những câu châm chọc phía trước đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.