Im Miệng Và Hãy Hôn Em Đi!

Chương 22:




Sky rón rén đi vào phòng Shala. Đèn bàn còn bật nhưng cô đã say giấc nồng. Kể cả máy tính xách tay của anh trên gường cô cũng đã rơi vào trạng thái ngủ. Anh thả túi đồ anh vừa mua vào cái ghế trong phòng rồi chỉ làm một việc là ngắm cô.
Cô mặc cùng bộ đồ cô đã mặc cả ngày hôm nay để đi ngủ nhưng anh thấy áo con của cô gấp lại trên mặt bàn đầu giường thứ hai. Anh có thể ngửi thấy mùi xà phòng, như thể cô đã tắm. Thật tệ là anh đã không đến kịp lúc để đưa cô đi ngủ - hoặc cái áo con đỏ và quần lọt khe đồng bộ.
Nhưng anh cũng đã cố tình chậm chạp đến đây. Khi anh về nhà và thấy đèn trong tủ quần áo vẫn sáng, và cái hộp đựng ký ức tuổi thơ của anh bị kéo ra như thể có người đã lục lạo chúng, anh nhớ cô đã sục sạo nhà anh. Anh vô cùng tức giận khi biết cô đã xem cái hộp đó. Quá khứ của anh cũng chẳng phải bí mật to lớn. Khỉ thật, đến nửa thị trấn biết – nhưng điều ấy thỉnh thoảng vẫn làm anh tức giận. Và thị trấn cũng không tọc mạch vào đồ của anh.
Anh không thích phụ nữ tọc mạch. Anh không thích phụ nữ lải nhải. Shala Winters có hai đặc tính đó, vậy mà anh vẫn thích cô. Vô cùng thích.
Đó là lúc anh nhận ra rằng, hơn cả tức giận, anh đang cảm thấy sợ hãi. Câu chuyện nhảm nhí của Redfoot về tâm hồn đồng điệu trong tháng qua hẳn đã làm đầu anh loạn lên. Còn vì lý do nào khác mà anh lại tránh xa một phụ nữ đã dành năm phút trên điện thoại để nói về quần lót của cô với anh chứ? Một phụ nữ lộng lẫy đang ngủ một mình và thừa nhận là có thích quần lọt khe.
Quỳ một gối trên giường, anh cẩn thận đóng máy tính xách tay của mình lại và đặt nó lên một cái bàn đầu giường. Anh cởi giày, áo, và quần jeans. Liếc xuống anh đánh giá nhanh quần lót mới của mình, bảo đảm rằng tất cả các nút đều đóng kín. Anh chắc chắn sẽ không chọn mẫu họa tiết này cho mình, nhưng Wal Mart có nguồn cung cấp quần lót đùi cài nút khá hạn hẹp. Anh đưa mắt nhìn Shala, trông cô thật ngọt ngào. Cô gần như đã nói với anh có thể ngủ ở đây. Được rồi, lời đồng ý đó khá mơ hồ, nhưng cân nhắc việc anh không định thử làm gì hết… Anh lật chăn lên và leo vào cạnh cô.
Vươn tay ra, anh tắt đèn. Bóng tối làm khứu giác của anh mạnh hơn. Anh hít vào một hơi thở ngập hương nữ tính tươi mát. Khỉ thật, anh muốn kéo cô sát vào anh. Tối qua tôi đâu có thử làm gì, anh đã bảo cô thế. Điều ấy ngụ ý rằng tối nay anh cũng sẽ như vậy. Sky rất cố gắng giữ lời mình nói. Nhưng anh thêm chút thời gian nữa thôi là anh sẽ ngừng đưa ra những ngụ ý ấy.
Redfoot nằm một mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Veronica không hề đáp lại một cuộc điện thoại nào của ông hết. Một phần trong ông muốn lao đến nhà bà và bắt bà thừa nhận với bản thân bà và với cả thế giới một điều mà ông tin là sự thật bà quan tâm đến ông cũng nhiều như ông quan tâm đến bà. Các tổ tiên của ông hẳn sẽ đi thẳng đến lều của bà và mang bà về, bà sẽ đấm đá, la hét, và rất thích điều đó. Ngày xưa, được người đàn ông yêu bạn mang bạn đi là cả một vinh dự. Ngày nay phụ nữ không chịu thế nữa.
Nhưng phải có một cách để ông thuyết phục Veronica công khai thừa nhận rằng bà cũng quan tâm đến ông. Nếu không thì làm sao ông có thể cướp người phụ nữ của mình từ lều nhà bà mà không bị Sky đuổi theo với cặp còng tay chứ?
Tâm trí và trái tim ông nghĩ đến Sky và Mắt Xanh. Tối nay, khi thằng bé ghé qua, nó có ánh mắt đó. Tình yêu đã trói chặt cổ thằng bé, phù hợp vơi những dự đoán của ông. Nhưng phần giấc mơ còn lại đè nặng trong đầu Redfoot. Sky phải trông chừng người phụ nữ của nó cẩn thận, vì con chó vẫn đang chờ đợi.
Sky đã lắng nghe lời khuyên này, như Sky vẫn luôn lắng nghe, nhưng nghe và tin là hai chuyện khác nhau. Redfoot biết rằng Sky không tin vào linh hồn. Nhưng không như Jose, vẫn có một phần trong Sky và kể cả Maria mở cửa đón nhận. Chúng có thể không nồng nhiệt ôm hôn nó, nhưng chúng cũng không quay lưng lại với di sản của mình.
Khi nhắm mắt, tâm trí Redfoot tới chỗ Jose. Tim ông nhức nhối vì khoảng cách mà ông cảm thấy đang lớn lên giữa họ. Ông nghĩ đến Maria và gánh nặng đau buồn mà cả cô và con trai ông mang trên vai. Làm sao ông có thể giúp hai đứa nó tìm đường về với nhau?
Ít nhất có vẻ như Matt đã bỏ chạy. Thằng nhóc đó khôn hơn Redfoort tưởng. Các linh hồn không bao giờ đối xử tử tế với những kẻ cố ngăn cản sự kết hợp của hai tâm hồn đồng điệu. Tình yêu không dễ bị xem nhẹ, dù nhiều người đã cố gắng làm thế. Làm sao ông có thể khiến những người trẻ tuổi đó - cả Veronica nữa - hiểu được rằng cuộc sống là dành cho yêu đương lãng mạn nhỉ? Sống đơn độc, tâm hồn con người sẽ trở nên già cỗi và buồn bã, nhưng có tình yêu của một người khác nó sẽ lớn lên. Nó tìm thấy tiếng cười thay cho sự buồn bã, câu trả lời thay cho những cậu hỏi. Con người sẽ có những vỗ về dịu dàng thay cho nỗi cô đơn. Tình yêu là hy vọng. Không có tình yêu, cuộc sống chẳng còn gì hứa hẹn nữa.
Khoanh tay trước ngực, Redfoot xin các linh hồn giúp ông. Một giấc mơ sẽ dẫn lối cho ông
Maria lăn xuống giường, cả trái tim và đầu óc cô vặn vẹo theo vô vàn hướng đầy đau đớn. Đứng giữa phòng, cô nghịch mép váy ngủ. Cô đã hứa với bản thân sẽ kể cho Jose về đứa bé. Tìm thấy cái kết mà cô cần. Mà cô đáng được có.
Vài lời hứa thật khó giữ. Tối nay cô đã ngồi đối diện Jose và ông Redfoot trong phòng khách, cả hai người đàn ông đều bầm mắt, và thâm tím mình mẩy, không ai nói gì, cả hai cùng đắm mình trong thế giới khổ sở tự tạo. Maria đã nhìn chằm chằm vào tivi, không hẳn là xem. Tim cô tan nát vì Matt , người đàn ông cô yêu. Nó cũng tan vỡ vì Sky, người nhảy dựng lên chỉ vì cái tên Shala Winters. Rõ ràng là ông Redfoot nói đúng: Sky đã ngập một nửa trong tình yêu với người phụ nữ ấy. Hiểu rõ quá khứ của anh. Maria biết anh nuôi của cô sẽ kháng cự lại tình yêu đó.
Nhưng chủ yếu là, tim tan nát vì Jose và ông Redfoot -  một người cha và một người con trai rất yêu thương nhau, nhưng cuộc sống của họ đã dẫn họ đi hai đường khác nhau.
Cô vẫn nghe thấy Jose bảo cô rằng, anh ghét Precious. Anh ghét sự bé nhỏ của nó, ghét nhiệt độ nóng rực của nó. Anh ghét bị kỳ vọng sẽ trở thành một bản sao của cha anh - rằng anh cần mặc trang phục truyền thống và thực hiện những nghi lễ ngu ngốc mà anh không hề tin. Anh ghét làm cha thất vọng trong khi phải nhìn em và Sky làm đúng tất cả mọi việc. Trong tất cả những năm tráng ấy, cô chưa từng một lần tưởng tượng sự tồn tại của mình và Sky lại khiến cuộc sống của Jose khổ sở hơn, nhưng nó lại khiến sự khác biệt giữa anh và cha anh thêm rõ ràng.
Cô cũng nhận ra Jose giống mẹ anh đến mức nào. Bà Estella yêu ông Redfoot, yêu thị trấn của bà, và yêu gia đình bà, nhưng bà khao khát nhiều hơn. Các tác phẩm nghệ thuật của bà Estella đã làm dịu bớt sự khao khát của bà. Jose không có chỗ phát tiết. Bà Estella rất hiểu anh, nhưng khi bà mất, Jose cũng mất đi thứ duy nhất ở Precious này khiến anh cảm thấy được chấp nhận. Quan trọng hơn, anh cũng mất đi cầu nối tới cha mình.
Mà cũng chẳng điều gì trong số đó thay đổi được hoàn cảnh hiện giờ của Maria. Dẫu vậy, nó cũng giải thích được tình cảm cô dành cho Jose. Cô luôn yêu quý sự vui vẻ, tinh tế của bà Estella va Jose được thừa hưởng mọi thứ. Thêm vào tổ hợp đó là cơ thể đàn ông quyến rũ của anh, làm thế nào cô có thể không muốn anh cho được? Nhưng hôm nay Jose đã đúng. Cô có thể đuổi theo anh khi anh bỏ đến New York. Cô đã không làm thế. Không chỉ vì anh là người bỏ đi, mà vì đi theo anh cũng tức là rời bỏ Precious, ông Redfoot, và cả mái ấm này. Nó có nghĩa là bỏ rơi nơi đầu tiên khiến cô cảm thấy an toàn và được yêu thương. Sự thật đau lòng, nhưng cô không yêu Jose đủ sâu đậm.
Hiểu được là tốt, nhưng cô vẫn phải kể sự thật về đứa bé. Mặc áo choàng ngủ bằng lụa vào và thắt đai lưng quanh eo, cô đi đương đầu với hình phạt của mình.
Cô tới trước cửa phòng ngủ của Jose rồi dừng lại. Tim cô nện thình thịch bên tai. Anh có tức giận không? Anh có quyền tức giận không? Tay cô bắt đầu rung lẩy bẩy, và cô vội đi dọc hành lang. Khi cô tới bếp, đèn pha hắt qua cửa sổ trước.
Matt? Cô ngó ra ngoài, hy vọng và cầu nguyện. Thay vào đó, cô thấy Ramon Cloud bước ra khỏi xe ô tô. Anh ta mang ra một cái vali và thả nó xuống cửa trước, rồi bỏ đi. Cô nhớ ra vali của Jose ở trong chiếc xe mà Ramon kéo về.
Ramon bỏ đi, và cô ra lấy cái vali. Trên đường quay về phòng, cô đặt nó ngoài cửa phòng Jose. Ngày mai, cô sẽ nói chuyện với anh trai nuôi của mình. Ngày mai, cô sẽ dũng cảm hơn.
Jose áp gối lên mặt. Anh tự hỏi Maria có gối nó đi ngủ hay không, bởi vì anh có thể ngửi thấy mùi hương của cô. Dù anh vô cùng yêu hương thơm của cô, anh vẫn ước gì mình được về New York, trong căn hộ của anh, dùng gối của anh, cuộc sống của đời anh. Nhớ cô rất khốn khổ, nhưng nhìn thấy cô còn đau khổ hơn. Khi cô nhìn anh, anh chỉ thấy tức giận và thất vọng. Trước khi anh tới New York, cô luôn nhìn anh đầy yêu thương, khao khát, và ấm áp. Chấp nhận.
Anh đấm mạnh gối. Anh muốn điều ấy quay lại. Anh muốn cô quay lại. Điều đó có khả thi không? Không nếu mày thậm chí còn không thử xem sao, anh tự bảo mình. Nhưng nếu cô nói không thì sao?
Anh trở thành kẻ yếu đuối thế này từ bao giờ vậy? Sự dũng cảm dâng trào trong anh, và anh quyết định hành động. Ngay bây giờ.
Nhảy ra khỏi giường, anh băng qua phòng, giật cửa, xông ra, và vấp ngã chúi mặt về phía trước. Loạng choạng, anh cố lấy lại thăng bằng, nhưng chỉ có không khí chắn giữa anh và tường. Anh đập đầu thật mạnh. Tác động ấy làm não anh chấn động và ngay lập tức làm anh mù. Chờ đã… không phải làm anh mù. Nhấp nháy mắt, anh nhìn và cảm thấy vụn vữa chớp chớp trên lông mi anh. Chỉ đến lúc anh mới nhận ra tư thế của mình. Anh quỳ gối, đầu đâm thẳng qua tường vữa
Anh phải mất một lát mới trụ lại được. Ôm tay trên đầu, anh kéo người ra khỏi tường. Nhổ vữa vụn ra khỏi miệng, anh nhìn trái nhìn phải. Anh thấy cha anh đang cầm gậy đánh bóng chày và Maria giơ cao một bình hoa trên đầu như chuẩn bị sẵn sàng ném xuống.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?” Ông Redfoot hỏi.
“Ôi trời ơi.” Maria hạ vũ khí xuống cùng lúc với cha nuôi cuả cô. “Em nghĩ mũi anh lại chảy máu rồi.” Cô bật đèn hành lang lên.
Jose nhìn xuống. “ Ai đã đặt cái vali khỉ gió này trước phòng con thế?”
“Em đấy,” Maria nói. “Ramon đã mang nó đến. Em tưởng anh sẽ nhìn thấy nó buổi sáng.”
“Chà, không phải vậy rồi.”
Maria che miệng và cười khúc khích. “Em xin lỗi. Không đáng buồn cười, nhưng anh nên nhìn mình khi đầu anh nằm trong tường. Và giờ đây cái lỗ trên vữa tường có cùng hình dạng với đầu anh nữa chứ.”
“Đó là vì đầu anh đã đâm qua nó!” Anh cáu kỉnh, không thấy gì hài hước. Mặt anh phủ đầy vữa. Anh thậm chí có cả vữa trên răng nữa.
Ông Redoot bật cười. “Nhìn này.” Cha anh chỉ vào đường viền trên tấm vửa. “Con còn thấy được cả mũi của nó nữa.”
Maria cười và vẫy tay giữa họ. “Viejo, cha không có quyền cười dữ như thế đâu. Cả hai người trông đều như vừa bị đánh bằng gậy ấy.”
Jose muốn nổi khùng lên, nhưng mắt anh lướt đến cái hố trong vữa tường, và khỉ thật , anh cũng cảm thấy hình đầu và mũi của mình. Một tiếng cười khe khẽ tràn khỏi anh. Rồi, trong hành lang đó, cả ba người họ đứng cười rũ rượi cho đến khi có nước mắt trong mắt.
Maria là người đầu tiên về phòng, nhưng trước đó cô đã bắt Jose cử động cổ để bảo đảm anh không bị thương nghiêm trọng. Sự quan tâm và động chạm dịu dàng của cô trên cằm anh mang lại cảm giác thật tuyệt diệu, và điều ấy nhắc anh nhớ đến lý do anh rời phòng. Nhưng muộn quá rồi. Anh và ông Jose nhìn cô rời đi.
Cha anh vỗ vai anh. “Thật mừng được gặp con, con trai.”
Jose giơ tay ra và đặt nó lên bàn tay nhăn nheo của cha mình. “Con cũng mừng được gặp cha.”
Họ đứng đó và nhìn nhau một lát. Jose không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh cảm thấy gần gũi cha mình như lúc này là lúc nào. Rồi anh toét miệng cười. “Cha biết đấy, Maria nói đúng. Cả hai chúng ta đều trông như vừa bị đánh bằng gậy ấy.”
“Chúng ta đáng ra phải chụp ảnh,” ông Redfoot gợi ý. “Để sau này chúng ta có thể cùng cười vào nó.”
“Chúng ta sẽ chụp ảnh,” Jose nói, và vỗ tay cha anh thêm một cái nữa.
“Con trai,” ông Redfoot nói khi quay lại.
Jose ngoái lại. “Vâng?”
“Những gì con nghĩ con thấy hôm nay ở bệnh viện…”
“Đừng lo, cha. Mẹ đã đi lâu rồi. Cha là người lớn. Và con không nghĩ bà Cloud có thể mang thai được.”
Chính thế con trai. Những gì con nghĩ mình thấy không phải… như con thấy đâu.”
Jose chưa từng biết cha anh nói dối, và nếu anh không ở đó, anh hẳn đã tin cha anh không hề làm tình với bà ấy. “Như con đã nói, cha, con thấy không sao. Trái lại Ramon thì không.” Anh xoa cằm. “Con sẽ tránh cậu ấy một thời gian. Cậu ta tung cú đấm rất chuẩn.”
“Con đã đánh nhau với Ramon?” Ông Redfoot hỏi.
“Cậu ấy rất bực và nói rằng… Chà, cha đừng bận tâm.”
“Nó đe dọa ta sao?” Ông Redfoot hỏi. “Con đã nhận đòn vì ta à?” Ông cười toe toét. “Ta xin lỗi, nhưng ta cũng rất tự hào.”
Ngực Jose nở ra. Anh không nhớ đã được nghe cha anh nói điều ấy trước kia. Có lẽ ông tự hào không phải vì sự nghiệp của anh, nhưng cảm giác vẫn thật tuyệt. “Con chắc chắn cha cũng sẽ làm vậy vì con.”
“Con biết ta sẽ làm thế mà,” ông Redfoot đồng ý.
Jose quay lại phòng, và lần đầu tiên từ khi anh về nhà, anh cảm thấy thật tuyệt khi được ở đó
Sky nằm chong chong một tiếng đồng hồ, nhưng anh không cử động. Lúc này là buổi sáng. Shala nằm im, đầu gối trên ngực anh, bàn tay lành lặn của cô đặt gần bụng dưới anh. Cảm giác như thiên đường vậy. Cảm giác cũng như địa ngục nữa.
Anh sẽ bỏ mọi thứ để trượt tay cô vào trong. Anh sẽ bỏ mọi thứ để luồn tay vào dưới áo và chạm vào da thịt mềm mại và đôi gò bồng đào đang tựa vào sườn anh.
Đột ngột, cô trở mình. Anh nghe tiếng cô hít mạnh và cảm thấy mi mắt cô chớp chớp mở ra trên ngực. Anh cúi xuống để nhìn. Đôi mắt xanh của cô mở ra,và cô nhìn chằm chằm xuống tay mình và hẳn là nhìn cả chỗ phình lên bên dưới của anh nữa.
“Đừng hoảng hốt,” anh thì thầm vào tai cô. “Anh đã mua loại quần có khuy rồi.”
“Có cà phê đấy,” Lucas nói khi Shala và Sky đi ra khỏi phòng ngủ.
Shala không thấy xấu hổ vì ngủ cùng Sky cho tới khi cô đối diện với Lucas. Giờ cô có khao khát mãnh liệt muốn hét lên “Chẳng có gì xảy ra hết.” Nhưng có chuyện đã xảy ra. Chà, suýt xảy ra. Nhưng “suýt” cũng mang lại cảm giác gì đó. Cảm giác vừa tuyệt diệu vừa sai trái. Nhưng phần tuyệt diệu nặng hơn phần sai trái.
“Tôi phải bỏ qua cà phê thôi,” Sky nói. “Tôi cần nói chuyện một chút với Charlie Rainmaker.”
“Khi Shala cho tôi xem các bức ảnh ấy tôi cũng đã nghĩ là anh ta.” Lucas nói.
Shala rời khỏi chỗ Sky và rót cho mình một cốc. Cô nhớ lại lúc miệng Sky đặt trên ngực cô, tay anh luồn vào quần cô. Cô nhớ lại lúc bảo Sky rằng cô cần thêm một chút thời gian. Điều ấy về cơ bản có nghĩa là cô đồng ý sẽ ngủ cùng anh. Nghĩa là cô đã quyết định mạo hiểm cho cảm xúc của mình bay theo chiều gió
Vì Chúa cô đã nghĩ cái gì thế? Chờ đã, chính là thế: cô chẳng nghĩ gì hết. Cô chỉ cảm nhận bằng cảm xúc. Đưa cốc lên môi, cô thấy Sky nhìn cô. Anh mỉm cười và nháy mắt. Cô cảm thấy má mình ấm lên.
Phải, hiện giờ cô cảm thấy rất tuyệt - quyến rũ, được khao khát, đầy sức sống và hạnh phúc hơn gấp vô vàn lần. Câu hỏi duy nhất là liệu cô có thể dùng cảm giác để tìm đường đi hết chuyện này mà không bị tan nát trái tim không.
“Kem trong tủ lạnh đầy, nếu cô cần,” Lucas nói, rồi quay lại nhìn Sky. “Cậu nghĩ bạn cậu có thể kiếm cho cậu thông tin về người lái chiếc xe không?”
“Tôi không biết,” Sky đáp lại. “Tôi chỉ mới vừa gọi Philip, và bây giờ cậu ấy đang xem ảnh.”
“Nếu cậu cần giúp thì cho tôi biết nhé,” Lucas nói.
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó,” Sky nói.
“Anh cũng là cảnh sát à?” Shala hỏi Lucas. Cô đã hỏi anh kiếm sống bằng nghề gì, và anh bảo cô anh làm việc này việc nọ sau khi xuất ngũ. Nghề cựu quân nhân có giúp anh kiếm đủ tiền để trang trải cho chỗ này và các món đồ trang trí đẹp đẽ không? Với lại không phải anh quá trẻ để nghỉ hưu sao?
“Không,” Lucas nói. “Có quen vài người thôi.” Anh quay lại với Sky. “Tôi sẽ phải tới cửa hàng một chuyến. Tối qua bọn tôi ăn hết đồ ăn rồi. Kế hoạch của cậu là gì?”
Sky nhìn đồng hồ. “Hai người tới chỗ quán ăn thì sao? Tôi sẽ gặp hai người ở đó ngay khi tôi xong việc với Charlie, và tôi sẽ mua đồ ăn sáng. Rồi tôi sẽ đưa Shala tới nói chuyện với Philip. Còn tùy xem Philip và người của cậu ta làm gì, sau đó có khi tôi sẽ thả cô ấy lại đây.”
“Tôi có cần phải bị canh chừng hai tư tiếng trên bảy không?” Shala hỏi.
Sky và Lucas nhìn nhau rồi nhìn cô, họ đồng thanh, “có.”
Cô đảo mắt.
Lucas nhìn Sky. “Vậy chúng tôi sẽ đến quán ăn.”
Sky dợm bước đi, nhưng anh dừng lại khi ra tới cửa. Anh quay lại, đi thẳng đến chỗ Shala, và ép môi anh vào môi cô. Lưỡi anh quét vào trong miệng cô, tay anh nhẹ nhàng duy chuyển xuống mông cô, và nụ hôn đánh động mọi cái chuông trong cô.
“Gặp em sau.”
Nụ cười của anh, quyến rũ đầy tội lỗi, làm Shala quên hẳn về chuẩn mực đứng đắn, và Lucas. Bảo hiểm cảm xúc cái con khỉ, cô muốn trải nghiệm chuyện này. Muốn Sky. Phải rồi, đến cuối cô có thể bị tổn thương, nhưng nếu không thì sao? Nếu Sky là người đặc biệt của cô thì sao, đặc biệt như cha cô đặc biệt đối với mẹ cô vậy? Shala vẫn nhớ họ bật nhạc mỗi tối thứ sáu rồi nhảy múa và cười đùa. Cô nhớ ông và bà cô cùng nhau sống, qua ốm đau và mạnh khỏe, trong sáu mươi năm. Shala không ngu ngốc. Cô biết tình yêu thực sự rất khó tìm. Nhưng những năm qua, bằng cách nào đó cô đã quên rằng nó có tồn tại. Và nếu cô có thể nhớ được điều ấy, thì có lẽ cô đã có thể tin rằng nó đáng để cô mạo hiểm trái tim mình để cố gắng tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.