Huyết Vương Phi

Chương 7: Ám sát




    Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn bằng cặp mắt của sự căm hận nhưng có một chút gì đó là yêu thương mãi mãi. Nàng không e ngại. Nàng là nói mình không tin vào tình yêu vĩnh cửu nhưng vẫn mong có cái thứ tình yêu ấy để nàng không bao giờ đau đớn vì điều gì nữa. Để nàng bất khả chiến bại...
    Nhìn vào hắn, giờ đây nàng mới nhận ra một điều rằng...
    ... Hắn ta thật thanh tú...Nước da màu đồng, con mắt sắc bén, đôi lông mày dài, trên trán vẽ một hình như ngọn lửa màu cam đỏ, 2 bên tai đeo đôi khuyên bạc. Bên má trái của hắn có một vết cứa dài nhưng không làm mất vẻ tuấn tú. Ở hắn, nàng gặp phải một cảm xúc khó tả. Nàng nghĩ, hắn còn lãnh tuấn hơn cả  Tống Ngọc * - vẻ đẹp ngàn năm  có một.
    ... Nàng ta trông ổn đấy... Gương mặt nàng tròn mũm mĩm, nước da trắng hồng, cặp lông mày lá liễu, đôi mắt to tròn mang vẻ nghịch ngợm. Đôi môi thiếu nữ của nàng chúm chím mọng chín. Mái tóc nàng dài đen tuyền. Ta nhìn kĩ lại, thực không phải như vậy - đuôi tóc nàng có điểm một màu nâu sẫm.
    Ây daiz, ây daiz, mang tiếng oan gia mà nhìn nhau lâu như thế, mọi người, ai hiểu được sự tình đây ?
    " Thỉnh hoàng thượng, được cho tiểu nữ nhi về trước, hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi mà ! " Là Đại tướng quân.
    " Thôi được rồi, được rồi, ái khanh cứ đưa nữ nhi về trước đi, ở đây đã có Trẫm. A! Hay là ái khanh cùng gia phủ cứ hưởng thụ, Phong Nhi có thể đưa Nhi Nhi về mà ! " Hoàng thượng xưng hô với nàng như người nhà vậy. Thực thân thiết mà !
    " Nhưng..." Lưu Long e ngại.
    " Ái khanh ! Đừng nhưng nhị gì hết ! Hoàng Phong ! Con đưa Nhi Nhi về ! " Hoàng thượng vẫn vô cùng vui vẻ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* : Tống Ngọc là một mỹ nam của Trung Hoa cổ đại, vẻ đẹp ngàn năm có một, lời nói của ông cũng rất thông minh. Tuy nhiên, sử sách không ghi chép gì về vẻ đẹp của ông.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Nàng ngồi đó, tay chống cằm, mắt lim dim, hướng tới cửa nhỏ bên này mà đặt khủy tay lên, không vướng bịu một chút bụi trần. Quả như tiên nữ.
    Hắn ngồi đối diện nàng, tay chống cằm, mắt mở lờ đờ, hướng tới cửa nhỏ bên kia mà đặt khủy tay lên. Hắn chợt liếc mắt nhìn nàng.
    " Ngươi đừng có giả bộ như không biết gì hay không quan tâm, tất cả là tại ngươi 8 năm về trước với cái lời hứa chết dẫm ấy " Hắn gân giọng.
    " Ngươi đừng có đùa giỡn với bản cô nương ta, ta không có rảnh. Với lại, lỗi lầm đó, đâu có phải tại ta ? Ngươi trách nhầm người rồi đó Vương gia ạ ! " Nàng nhấn mạnh chữ " Ạ " cuối câu.
    " Làm sao mà nhầm được cơ chứ ? Ai chính mồm nói ra với phụ Hoàng ? Ai hả ? " Hắn một lần nữa lại gào ầm lên làm nàng đau đầu phát điên.
    " Ây da, ây da ! Ngươi có làm sao không đấy ? Là Lưu hắc Nhi, có phải ta đâu ? Với lại, người có dục vọng lớn như ngươi thì ta có bị thất sủng cũng chẳng lấy làm lạ. Ngươi định hỏi sao ta biết chứ gì ? Trên đường đến Huyền Thanh cung, ta đã " điều tra " ra ! Thấy thế nào ? Khâm phục không ? " Nàng ra vẻ biết tuốt, không để ý người ngồi đối diện đã cháy đen thui còn nàng cứ nhắm mắt mà nói.
    " NGƯƠI ! ... " Gào ầm cảnh 3...
    " Ây da, ây da......" Nàng có chút sợ sệt người đàn ông này.
    " Xoẹt ... xoẹt...Vụt.. " Tiếng gió xen lẫn tán lá xào xạc.
    Những bóng hắc y di chuyển không tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.