Huyết Vực Mê Đồ

Chương 4: Khổng tước cao ngạo




Trải qua lần bị thương này, Jonas phát hiện năng lực khôi phục của mình quả thực vượt qua phạm trù nhân loại.
Tuy rằng vào đêm hôm ấy, trên quán bar lẫn mặt đất đều bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng gần như chỉ qua ba bốn hôm, miệng vết thương trên người đã khép lại bảy tám phần, trừ việc nhìn qua bên ngoài trông hơi dữ tợn, thì hầu như không có bất kì ảnh hưởng nào khác.
"Vì sao không tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày?" Sera bất mãn, "Miệng vết thương còn chưa có khép lại hoàn toàn!"
"Sắp buồn chết." Jonas tròng áo khoác lên, "Tôi đến quán bar xem xét một chút."
"Sớm biết sẽ như thế này, không nên làm anh khôi phục nhanh như vậy." Sera lẩm bẩm, "Nằm thêm mấy ngày cũng tốt a."
Jonas bật cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Đúng rồi, còn chưa cảm ơn cậu chăm sóc tôi, mấy món canh đó thật sự rất ngon."
"Ngoài miệng nói nói là thấy xong rồi?" Sera được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Cậu xem muốn cái gì?" Jonas hỏi.
"Chúng ta đi xem phim đi?" Sera đề nghị.
"Không thành vấn đề." Jonas nhìn đồng hồ, "Cách giờ vào làm còn hơn 3 tiếng nữa, vừa kịp đi xem suất chiếu buổi chiều."
"Tôi đi thay quần áo ngay đây." Sera có chút hưng phấn, chạy một mạch vào phòng ngủ.
Xem phim mà thôi, cao hứng đến mức như vậy? Jonas cười lắc đầu, ngồi ở trên sô pha chờ cậu.
Rạp chiếu phim cách chỗ ở cũng không xa, bởi vì sắp đến suất chiếu phim mới, cho nên người xếp hàng rất nhiều.
Jonas xếp hàng gần chót chậm rãi chờ, Sera chán muốn chết, vì thế chạy tới một bên góc xem poster, phim mới chủ đề là quỷ hút máu, tranh tuyên truyền mang màu sắc chủ đạo là đỏ, giống như là màu máu mĩ vị nhất.
Cậu nhịn không được liền liếm liếm môi.
"Mỹ nhân, cậu mới tới hay sao?" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm tuỳ tiện.
Sera quay đầu, liền thấy một gã nam nhân trang điểm quái dị ―― khoen mũi màu bạc hình xăm màu đen, còn có một đầu tóc lửa đỏ, rất hợp vs bộ áo da bó sát người, hiển nhiên là một gã côn đồ mang phong cách gothic.
"Muốn làm gì?" Sera cũng không bực mình, thậm chí ngữ điệu còn thực mềm mại, khóe môi giơ lên, mị hoặc giống như tinh linh.
Gã gothic há to miệng, đôi mắt cũng quên chớp.
Sera cùng hắn đối diện, trên mặt ý cười càng ngày càng sâu, đôi mắt màu làm giống như biển sâu vô biên, đẹp đến kinh tâm động phách, ma quỷ mê người.
Gã gothic như cũ vẫn không nhúc nhích, khóe môi thong thả chậm rãi tràn ra máu tươi.
"Sera!" Jonas đứng xa xa kêu.
Sera chớp chớp mắt, hướng hắn chạy tới.
Gã gothic như rối gỗ không có sinh mệnh, ngã thẳng tắp về phía trước, linh hồn phảng phất nháy mắt bị rút ra.
"Đi đâu vậy?" Jonas thay cậu sửa lại tóc rối, "Gần đây thành phố rất loạn, đừng chạy lung tung."
"Ân." Sera nhận vé xem phim, "Huyết tộc?"
"Đây là suất chiếu gần nhất." Jonas ở lối vào mua bắp rang, "Có thích xem hay không?"
"Đương nhiên." Sera tự luyến sờ sờ cằm, "Huyết tộc là chủng tộc cao quý nhất trên thế giới!"
"Tà ác, lạnh lùng, tự cho là đúng, không có tim đập, sợ hãi ánh mặt trời, cả ngày cùng mấy con dơi làm bạn, không có máu tươi sẽ mất mạng, cậu cảm thấy như vậy là cao quý?" Jonas buồn cười.
"Anh thì biết cái gì?!" Sera nghe vậy rất bực bội, hung hăng dẫm xuống chân hắn.
"Uy, dù là ý kiến không hợp, cũng không cần bạo lực như vậy đi?" Jonas dở khóc dở cười.
"Hừ!" Sera ngẩng cao đầu đi vào rạp chiếu phim, kiêu ngạo giống như một con khổng tước (con công) nhỏ.
Thật là người kỳ quái. Jonas lắc đầu, giống bảo mẫu ôm Coca cùng bắp rang đi theo vào.
Trước khi phim chiếu có vài đoạn quảng cáo, Jonas đem bắp rang đưa cho cậu, "bắp rang bơ vị bưởi tây, là loại cậu thích nhất."
Sera có chút ngạc nhiên, cậu chỉ là trong lúc vô ý nhắc tới có một lần, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ...... Tốt thôi, qua việc này thì không giận nữa cũng được.
Thấy cậu cúi đầu bắt đầu ăn, Jonas cười cười, giúp cậu cắm ống hút coca.
Ánh đèn dần dần tối, phim bắt đầu chiếu, Sera tìm tư thế thoải mái ngồi, ánh mắt vô tình đảo qua phía trên, phát hiện nóc nhà có mấy cái bóng đen chợt lóe qua.
Cái rạp chiếu phim này không phải loại cao cấp, bởi vậy kiểu người nào cũng có, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn, mùi thuốc lá, mùi rượu mạnh, nhưng mặc dù như thế, có một loại hơi thở quen thuộc vẫn rất rõ ràng.
"Tôi vào toilet." Sera nhét bắp rang vào trong tay Jonas, "Không được ăn vụng, đều là của tôi!"
Jonas cười cười, nghiêng người tránh đường cho cậu ra.
Toilet không một bóng người, Sera khóa trái cửa lại, duỗi tay đẩy cửa kính ra.
Đá quý màu máu trên ngón trỏ lúc sáng lúc tối, dường như đang truyền tin tức nào đó. Vài giây sau, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến thanh âm sàn sạt, ngay sau đó một đám dơi liền bay tới, hàm răng đỏ máu, cánh đen mỏng dính cơ hồ che khuất ánh đèn.
"Ai cho các ngươi tới đây?" Thanh âm Sera lạnh băng.
Đàn dơi lơ lửng giữa không trung, động cũng không dám động, nhìn kỹ chúng sợ tới mức có chút run run.
"Về sau không được ta cho phép, không được gây sự ở thành phố này." Sera vẫy vẫy tay, "Biến."
Chỉ trong nháy mắt, bầy dơi vèo vèo bay ra, sợ chậm lại sẽ bị bắt lấy hầm canh.
Sera soi gương vuốt tóc, về lại phòng chiếu phim.
"Cậu vừa bỏ lỡ cảnh xuất sắc nhất phim." Jonas đưa bắp rang cho cậu, "Bá tước quỷ hút máu mới vừa cho tình nhân của hắn hút máu lần đầu."
"Diễn viên thật là khó coi." Vẻ mặt Sera chán ghét, "Huyết tộc sao có thể có bá tước khó coi như vậy."
"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm." Jonas ăn ngay nói thật, "Hắn là minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhất dạo gần đây, nghe nói là con lai."
"Anh nói hắn đẹp?" Đáy mắt Sera lạnh lẽo hơi thở nguy hiểm.
"Không cậu mới đẹp." Jonas kịp thời trấn an.
Ở chung mấy tháng, hắn đã sớm phát hiện, Sera có thể chấp nhận người khác cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, giàu hơn cậu, đánh nhau tốt hơn cậu, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận người khác đẹp hơn cậu, này thà giết cậu đi còn hơn.
Quả nhiên, lửa giận của Sera bị những lời này thành công dập tắt, ngoan ngoãn ngồi trở lại đi tiếp tục xem phim.
Nhưng không tức giận không có nghĩa là sẽ không lải nhải, vì thế sau đó, Jonas xem phim cùng tiếng oán giận thấp giọng của cậu.
"Huyết tộc sao có thể dùng chế phẩm nhựa rẻ tiền như vậy."
"Trên thân nến không khắc hoa văn à."
"Quản gia vì sao là người Ấn Độ?"
"Diễn viên nào cũng mặc đồ tây đen thui, người tạo hình là thằng ngu à?"
"Bảo là ly champagne mà cũng có thể dùng rượu vang đỏ?!"
"Giường xấu quá!"
"Hoa hồng là giả!"
"Tư thế hút máu một chút cũng không ưu nhã!"
"Kết cục cuối cùng bị nhân loại đánh bại?" Sera trừng lớn đôi mắt.
Jonas bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ cậu hy vọng nhân loại bị Huyết tộc chiếm lĩnh?"
Sera phẫn hận, đem mắt kính 3D bỏ xuống, "Đây là phim chán nhất tôi từng xem!"
"Cũng phim ồn ào nhất tôi từng xem." Jonas buồn cười, "Nói ít nhất mấy trăm câu rồi, khát nước không?"
"Đi thôi, đến quán bar pha rượu uống." Sera cầm lấy áo khoác.
"Cậu cũng muốn đi làm?" Jonas ngạc nhiên.
"Đám hắc đạo ngoại tỉnh đã không còn nữa, tôi đương nhiên phải về làm." Sera nói đương nhiên.
Jonas ngẫm lại, cảm thấy sắp tới hẳn sẽ không lại có gì nguy hiểm, bởi vậy cũng không phản đối.
Người xem phim xong trần ra rất nhiều, Sera làm bộ lơ đãng, nhẹ nhàng túm chặt ngón tay hắn.
Jonas kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện ánh mắt cậu nhìn hướng khác, cố ý không chịu nhìn mình, tuy rằng biểu tình giả bộ không có việc gì, nhưng lỗ tai nhòn nhọn lại không phối hợp, đỏ ửng lên.
Hắn có chút buồn cười, cũng không tránh cậu ra.
Sau tiệm báo cách đó không xa, một nam nhân nhìn thẳng hai người bọn họ, hướng bộ đàm nói nhỏ, "Thấy rồi, tôi xác định là hắn."
"Vậy mà không chết, chả trách không tìm được thi thể." Tai nghe truyền đến thanh âm già nua, "Hành động B, chấp hành."
Nam nhân tắt bộ đàm, cười đến quỷ dị.
Chân trời màu máu, thế giới phảng phất như bị xé rách.
Bảy giờ quán bar không có quá nhiều khách hàng, Sera tiến vào quầy bar, pha hai ly chất lỏng đỏ thắm.
"Huyết tộc dụ hoặc?" Jonas hiển nhiên nhớ rõ tên ly rượu này.
"Muốn nghe chuyện xưa có quan hệ với nó không?" Sera xoay ly rượu trong tay.
"Để tôi đoán xem xem." Jonas gõ gõ quầy bar, "Giống Tiramisu cùng cà phê Ireland, lại là truyền thuyết tình yêu?"
"Thật lâu thật lâu trước kia, có một gã Huyết tộc yêu một gã Ám Linh." Thanh âm Sera rất thấp, "Ám linh rất thích uống rượu, vì thế vào ngày sinh nhật hắn, gã tình nhân Huyết tộc đã pha chế ly cocktail này vì hắn."
"Sau đó thì sao, bọn họ hạnh phúc mãi mãi về sau?" Jonas không để bụng, "Mọi người luôn thích loại truyện xưa khuôn sáo cũ này."
"Sau đó...... đã xảy ra rất nhiều chuyện không tốt." Hốc mắt Sera đỏ bừng, "Ám linh rớt xuống Thác Nước Cắn Nuốt, rốt cuộc không thể trở về. Cho nên ngụ ý của ly rượu này cũng không tốt đẹp, nó đại biểu cho tình yêu ngang trái mà lại tuyệt vọng."
"Chuyện xưa thực bi ai, tuy nhiên rượu hương vị không tồi." Jonas nhéo lên cằm cậu, nhíu mày, "Sao lại khóc?"
"Không có gì." Sera lắc đầu, "Nhớ tới một ít chuyện đã qua mà thôi."
"Nếu là đã qua, thì không cần khổ sở nữa." Jonas lau nước mắt cho cậu, "Việc không vui, hãy quên hết đi."
"Có một số việc, không phải muốn quên là có thể quên." Sera nhìn hắn, hỏi có chút do dự, "Anh...... đã từng yêu người nào chưa?"
Yêu? Jonas lắc đầu, tình yêu đối với hắn mà nói, là sự tình xa lạ nhất trên thế giới này.
Từ nhỏ đã là cô nhi, mười sáu tuổi đi hải chiến đội tòng quân, từ sau đó cả ngày phiêu bạt ở trên biển, nửa năm cũng không được về lục địa. Hết diễn tập rồi lại chiến tranh hắn chỉ một mực hướng đến việc tăng cấp bậc, rốt cuộc lúc hai mươi tám tuổi đã trở thành hạm trưởng, còn tưởng rằng có thể sống chậm lại. Không dự đoán được đúng sinh nhật 30 tuổi, hắn bị chính thủ trưởng mình từng tín nhiệm nhất hoàn toàn vứt bỏ, dùng một quả đạn pháo kết thúc tương lai của mình.
Nhân sinh trải qua như vậy, sao có thể có thời gian yêu đương.
"Cậu thì sao?" Jonas nhìn hắn, "Từng yêu ai chưa?"
Nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ Sera lại gật đầu, "Có, tôi yêu một người, rất yêu rất yêu."
"......" Nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu, Jonas nhún nhún vai, không có nói nữa.
Theo lý mà nói, năm tháng quá khứ của cậu hắn căn bản là không có tham dự, tự nhiên cũng không có quyền can thiệp. Nam nhân xinh đẹp như vậy, mặc kệ là người yêu là ai, đều là một việc hết sức bình thường.
Nhưng vì lý do không nói nên lời nào đó, chỉ cần tưởng tượng Sera đã từng yêu sâu đậm một người, thậm chí hiện tại vẫn có khả năng còn đang yêu, Jonas liền cảm thấy trong lòng mình sắp nổi điên, thậm chí còn có chút đau lòng.
Cái loại cảm giác này thật giống như là trân bảo thuộc về chính mình, lại đột nhiên bị cướp đi.
Cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy được có thứ tình cảm gì đó đang ngo ngoe rục rịch bên trong, nhưng không thể nói cho rõ ràng kia rốt cuộc là cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.