Huyết Vực Mê Đồ

Chương 1: Nhặt được mỹ nhân




Mười hai giờ khuya, quảng trường tòa thị chính trống không, ngẫu nhiên có vài kẻ lang thang nghỉ chân, nhìn lên màn hình đang chiếu tin tức đêm khuya
Hình ảnh trên màn là biển xanh mênh mông, lác đác vài chiếc thuyền cứu hộ đang công tác, MC giải thích như cũ, "Được biết, việc trục vớt chiến hạm đã kết thúc, vẫn không phát hiện có thủy thủ nào còn sống."
Không có người sống sót? Trong bóng đêm, nam nhân thân hình cao lớn cười lạnh. Thân là hạm trưởng, dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính phủ thế mà lại dùng phương thức này vứt bỏ mình.
Cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không quên được lúc chiến hạm nổ tung, rơi vào trong lòng biển. Cái cảm giác tuyệt vọng, đói khát, rét lạnh, sợ hãi...... Rốt cuộc hắn đã hiểu được trên đời này việc thống khổ nhất là nhìn sinh mệnh trên người trôi đi từng chút một, chính mình lại bất lực.
Nếu không phải ngẫu nhiên có một chiếc thuyền đánh cá đi ngang qua, hắn sợ là đã sớm chôn thân dưới hải vực sâu thẳm kia, lúc này nghĩ đến, bản thân thật đúng là mạng lớn.
Trên màn hình lớn tin tức đã kết thúc, Jonas xách túi mua hàng trong tay, quay đầu trở về nhà.
Chung cư ban đầu đã không có khả năng ở tiếp, hắn chỉ có thể tạm thời thuê một gian phòng ở khu dân cư nghèo. Đó là một tòa nhà nhỏ cũ nát ba tầng, nơi ăn mày, lưu manh cùng những kỹ nữ hạ đẳng nhất sinh hoạt. Jonas mở cửa căn hộ của mình, bỗng phát hiện đèn tường phòng khách đang sáng, một thiếu niên ăn mặc kì quái đang đứng ở giữa nhà, trong tay còn cầm mấy củ khoai tây.
Nhìn thấy có người vào cửa, đáy mắt thiếu niên có chút hoảng loạn.
"Tới ăn vụng?" Jonas cũng không ngạc nhiên, tại khu vực lừa đảo này, yên ổn không có việc gì mới là lạ.
"Tôi đói bụng." Thanh âm thiếu niên rất nhỏ.
"Tên gọi là gì?" Jonas đặt túi mua hàng lên bàn, từ bên trong lấy ra một hộp pizza.
"...... Sera."
Nhìn bộ dạng cậu ta nuốt nước miếng, Jonas lắc đầu, duỗi tay bật đèn lớn, rồi vào phòng bếp lấy bát đĩa, "Cùng nhau ăn đi."
"Tôi có thể ăn sao?" Vẻ mặt Sera vui sướng, cầm lấy hộp đồ ăn hắn đưa tới.
Jonas lấy ra một lon bia, một bên uống một bên nhìn cậu ―― thân hình nhỏ gầy, tóc ngắn đen nhánh, da trắng đến trong suốt, đôi mắt giống như nước biển Atlantis tuyệt đẹp, mũi thẳng, đôi môi nhợt nhạt. Nếu như tướng ăn không đáng khinh như vậy, tuyệt đối là một mỹ nhân.
"Anh không ăn sao?" Miệng Sera nhét đầy tràn, vất vả nói chuyện.
"Nhìn dáng vẻ của cậu, không giống người nghèo." Thanh âm Jonas lạnh nhạt.
"Tôi trốn nhà đi." Sera cởi áo ra, cho hắn xem vết thương trên người, "Mẹ tôi tái giá, cha dượng là kẻ cuồng ngược đãi, còn động tay động chân với tôi."
"Cậu năm nay bao tuổi rồi?" Jonas hỏi.
"Hai mươi." Sera tiếp tục gặm pizza, cũng không ngẩng đầu lên.
Nhìn lỗ tai cậu đỏ ửng, Jonas không tiếp tục hỏi nữa. Thiếu gia nhà giàu chơi bời lêu lổng hiện tại chỉ có thể dựa ăn trộm mà sống, bất luận nhìn từ phương diện nào cũng là chuyện thật mất mặt.
Ăn xong, Sera cần mẫn dọn dẹp bàn ghế, rồi chạy tới phòng bếp rửa chén, sau đó lại ngồi xổm trên đất lau sàn, thậm chí chạy vào phòng ngủ ôm một đống quần lót ra, muốn đi giúp hắn giặt sạch sẽ.
"Được rồi." Jonas thật sự nhìn không nổi nữa, rốt cuộc bảo, "Đêm nay ở lại đi."
Sera như trút được gánh nặng, mở cửa nhảy nhót chạy xuống lầu, mười phút sau kéo lên một cái rương lớn, tuy rằng ở bên ngoài phủ mấy miếng vải rách, nhưng vẫn không che được mác hàng hiệu sáng lóe.
Bộ dáng này đi ra ngoài, không bị người khác chặn cướp thật là kỳ tích. Jonas thầm lắc đầu, cầm khăn lông đi tắm rửa.
Chờ lúc hắn ra, Sera đã tự giác trải giường chiếu trong phòng ngủ.
"Cậu ngủ sô pha!" Jonas không lưu tình chút nào.
Sera lập tức cảm thấy tủi thân, định dùng ánh mắt nai con dụ hắn đồng tình, đáng tiếc đối phương có tiếng là hạm trưởng sắt đá, chỉ số phòng ngự mười sao.
Cậu đành phải thở dài vào phòng tắm, thuận tiện ở trong lòng tự mình an ủi, có sô pha ngủ cũng không tồi.
Qua nửa giờ, Sera mới tắm rửa xong, toàn thân đều thơm ngào ngạt, áo ngủ được thêu viền hoa hồng nhẹ nhàng tao nhã, dép lê phía trên còn có đá quý lóng lánh, đẹp đẽ quý giá như một con khổng tước, cùng căn nhà cũ nát hoàn toàn không hợp nhau.
Jonas có chút bất lực, xoay người đem đầu che kín trong chăn.
Sera đứng trước sô pha cũ nát, nhìn đệm dựa ố vàng, cảm thấy trên người đã bắt đầu ngứa, như là nằm lên trên mấy vạn con bọ chó.
Nam nhân trong phòng đã ngủ, Sera không dám quấy rầy hắn, đành đáng thương mà đi mở rương hành lý, tính toán tìm vài thứ để nằm.
Vì thế sáng sớm hôm sau, lúc Jonas duỗi eo lười biếng từ phòng ngủ bước ra, thành công bị một màn trước mắt dọa sợ ―― trên sô pha phủ kín tơ lụa sáng lấp lánh, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, so với vàng ròng còn loá mắt hơn.
"Anh dậy rồi." Sera từ trên sô pha ngồi dậy, buồn ngủ mông lung dụi mắt. Áo ngủ từ đầu vai trượt xuống, lộ ra một mảnh lớn da thịt trắng nõn.
"Cậu lấy mấy thứ này ở đâu ra vậy?" Jonas ngồi xuống bên cạnh, dùng tay sờ sờ đống vải dệt. Gấm vóc đến từ phương đông, một tấc là có thể đủ trả nửa năm tiền thuê nhà.
"Tôi là nhà thiết kế thời trang." Sera giải thích, "Cha dượng tôi vẫn luôn cố ý gây rối, lão mặc dù cho tôi đầy đủ tiện nghi sinh hoạt, nhưng lại không cho phép tôi có bất luận thành tựu gì, chỉ nghĩ để tôi phải dựa vào hắn mới sống được, thỏa mãn dục vọng dơ bẩn của hắn."
"Cậu bỏ nhà đi mà không mang tiền?" Jonas hỏi. Không có lý nào mang theo cái đống này, lại còn muốn dựa vào ăn trộm mà sống.
"Xài hết rồi." Mặt Sera đỏ lên, "Tôi không tìm được việc làm."
Jonas thở dài, cái kẻ mình vừa nhặt về thật phiền toái.
"Anh có thể dạy tôi kiếm tiền được không?" Sera thật cẩn thận hỏi.
"Cậu có thể làm những gì?" Jonas nhìn cậu.
"Vẽ tranh, thiết kế." Sera nhanh chóng tự giới thiệu bản thân, "Đánh đàn, pha chế rượu, còn có ――"
"Đủ rồi." Jonas ngắt lời cậu, "So với tôi nghĩ thì cậu biết khá nhiều rồi."
"Tôi có thể làm việc sao?" Đôi mắt Sera sáng long lanh.
Jonas gật đầu, "Cậu có quần áo nào nhìn bình thường một chút không?"
"Có!" Sera mở cái rương ra lục lọi nửa ngày, lôi ra một cái áo sơ mi đỏ rực.
Jonas nhíu mày, "Không được, quá bắt mắt."
"Không sao, vẫn còn vẫn còn." Sera vứt áo sơmi qua một bên, thay đổi một bộ quần áo bó lấp la lấp lánh.
Jonas tiếp tục nhíu mày.
Áo khoác khảm đá quý.
Nhíu mày.
Lễ phục trắng tinh.
Nhíu mày.
......
Sera đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ đào hết toàn bộ cái rương vẫn không tìm ra một bộ quần áo nào phù hợp yêu cầu của Jonas.
"Cậu không có lấy một bộ quần áo nào nhìn giống loài người à?" Jonas mau chóng mất kiên nhẫn.
"...... Tôi trước đây là nhà thiết kế thời trang." Sera ấm ức mà giải thích, rồi lại kéo ra một bộ quần áo, "Cái cuối cùng rồi."
Thấy cậu cầm trên tay một cái áo sơmi đen hình thức đơn giản, Jonas gật đầu, "Đi thay đi."
Sera ôm quần áo đi vào phòng ngủ, thay xong rồi bước ra, vẻ mặt không chắc chắn lắm, "Anh cảm thấy mặc như vậy ổn chứ?"
Jonas gật đầu, chưa kịp đợi hắn nói ra hai chữ "Có thể", liền thấy Tây Á xoay một vòng.
Áo sơ mi phần sau trống không, lộ ra toàn bộ sống lưng gầy gò.
......
Trong phòng yên tĩnh vài giây, Jonas rít gào, "Vì sao cái áo chỉ có phía trước?!"
"Như vậy mới hợp mốt." Sera nhỏ giọng lẩm bẩm.
Jonas tức ngực, đi ra ngoài mua quần áo.
Sera nhoẻn miệng cười, khom lưng giúp hắn dọn dẹp nhà cửa.
Trên giường ngủ dường như còn sót lại độ ấm của nam nhân, cậu cầm lòng không được lập tức nằm lên, vùi đầu vào gối tham lam hít vào, chóp mũi tràn ngập hương vị nam tính, hormone ẩn sâu trong cơ thể ngo ngoe rục rịch, Sera thấp giọng rên rỉ, ở trên giường vặn vẹo thân thể, toàn bộ đầu óc là hình ảnh bị nam nhân tiến vào.
"Lần sau còn dám bò lên giường tôi, tôi quăng cậu ra ngoài ngay lập tức." Thanh âm truyền đến từ ngoài cửa.
Sera hoảng sợ, nhanh chóng ngồi dậy, quay đầu lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Jonas.
"...... Tôi cảm thấy không thoải mái!" Sera nhanh chóng ôm bụng, vẻ mặt suy yếu nhìn hắn.
"Không thoải mái nên động dục?" Jonas đem túi đồ trong tay ném cho cậu, xoay người đi ra ngoài, "Thay."
Sera ngượng ngùng tiếp nhận túi giấy, mở ra sau lập tức làm mặt khổ qua.
Áo sơ mi vải chất lượng kém hiển nhiên mua từ cửa hàng ven đường, thậm chí còn có thể ngửi được mùi ô tô với khói xe, cúc áo khâu xiêu xiêu vẹo vẹo, quần jean nhìn qua còn rẻ tiền hơn áo sơ mi, mặt trên còn in hoa văn màu sắc lòe loẹt ―― đời này cậu chưa bao giờ phải mặc thứ quần áo gớm ghiếc như vầy!
Nhưng mà nghĩ qua nghĩ lại, Sera còn không có ngốc nghếch đến độ đi trêu chọc Nas, vì thế ngoan ngoãn mặc vào cho hắn xem.
"Khá tốt." Jonas gật đầu, "Lại đây ăn cái gì đi."
Thế này còn bảo khá tốt? Sera rối rắm, thẩm mỹ người này thật là...... không biết dùng từ gì miêu tả!
Bữa sáng là bánh mặt trên phủ đường, bên trong khô cứng, Sera một mặt cố gắng nuốt vào, một mặt hướng Jonas bảo đảm, "Chờ về sau tôi có tiền, nhất định mời anh một bữa lớn ăn ngon gấp vạn lần!"
Jonas cúi đầu đọc báo, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện cùng cậu. Tham gia quân ngũ thì cái gì chẳng ăn qua rồi, rắn độc bò cạp ếch xanh, đại khái nói ra sẽ đem công tử ăn chơi trác táng này dọa sợ luôn.
"Đúng rồi, anh làm việc ở đâu vậy?" Hiển nhiên là hứng thú nói chuyện phiếm của Sera hoàn toàn không bị thái độ lạnh nhạt của Jonas dập tắt.
"Quán bar."
"Còn tôi thì làm việc ở đâu?" Sera tiếp tục hỏi.
"Quán bar."
"Chúng ta có thể làm việc cùng nhau?" Sera nghe vậy cảm thấy hưng phấn.
"Nếu cậu nói thêm nữa một câu, tôi sẽ đưa cậu đến cửa hàng tiện lợi làm khuân vác." Jonas buông tờ báo, ngẩng đầu nhìn cậu.
"Khụ khụ......" Sera sặc nước, thành thành thật thật câm miệng, tiện thể ở trong lòng chửi thầm, nam nhân tẻ nhạt!
Khi màn đêm buông xuống, Jonas đưa Sera đi xuyên qua mấy dãy phố, tới rồi một gian quán bar. Trên cửa đèn neon lóng lánh, xung quanh thỉnh thoảng có người ẩu đả đánh nhau, cũng không phải nơi thái bình gì.
Ông chủ quán bar là một gã hói đầu hơn bốn mươi, nhìn thấy Sera xong đôi mắt lập tức tỏa sáng, vui mừng như điên, cái quán bar bé nhỏ hỗn loạn này của mình mà cũng có mỹ nhân muốn đến làm việc?
"Cậu bao nhiêu tiền một đêm?" Lão bản trắng trợn hỏi, hơn nữa ở trong lòng tính toán, chính mình cũng động lòng muốn ít nhiều.
"Ông nói cái gì?" Sera trợn mắt, mũi phun phì phì, nói hết nửa ngày, cuối cùng Jonas để cho mình đi...... làm cái kia?!
"Tôi phụ trách giúp cậu giới thiệu khách hàng, chỉ cần 20% tiền công, cậu thấy thế nào?" Ông chủ cùng cậu thương lượng.
Sera hoàn toàn không có tâm tư nghe ông chủ nói chuyện, lòng tràn đầy khuất nhục phẫn nộ cùng thất vọng, xoay người phất tay, vững chắc cho Jonas một bạt tai: "Anh cái tên khốn nạn này!"
"Uy, cậu làm gì vậy?" Ông chủ hoảng sợ.
Toàn thân Sera run rẩy, hung tợn nhìn hắn chằm chằm.
"Cậu hiểu lầm rồi." Nhìn cậu hốc mắt đỏ bừng, Jonas cũng không chấp nhất, "Tôi không định để cậu làm cái này."
"Vậy cậu muốn cậu ta làm cái gì?" Ông chủ cướp lời hỏi.
"Hắn sẽ pha chế rượu." Jonas ôm lấy bả vai Sera, "Amon muốn bỏ việc, cậu ấy đúng lúc thế chỗ vào."
Tuy rằng suy đoán không chính xác, nhưng mà có bartender xinh đẹp như vậy, cũng không phải chuyện xấu. Ông chủ miễn cưỡng chấp nhận, bảo Jonas dẫn cậu đi lấy đồng phục.
Có hiểu lầm vừa nãy, không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Sera ấp úng, "Thực xin lỗi" nói còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
"Không có việc gì." Jonas như cũ rất kiệm lời.
"Hay là anh đánh lại một cái đi ?" Sera tự giác giơ mặt qua, quai hàm cũng phồng lên.
Jonas bị hành động của cậu chọc cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, "Đừng quậy."
Trong lòng Sera hoan hô nhảy nhót, vừa rồi hành động kia có một chút...... thân mật a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.