Huyết Lệ Trần Gian

Chương 32: Hồi Ức Thách Đấu






Hắc Vu nói mãi mà không nghe thấy Mạc Hồ trả lời, hắn hạ giọng hỏi:”Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có nghe ta nói không vậy?”, Mạc Hồ thu hồi tầm mắt lại, hắn cười nhạt nói:”Ngươi nói y là chiến thần mà đi đánh lén.”
Hắc Vu không chút nghi ngờ nói:”Không phải sao? Mũi tên ấy của y như muốn lấy mạng ngươi với lại...”, hắn còn chưa kịp nói hết thì bị Mạc Hồ cướp lời, Mạc Hồ cười khẩy nói:”Ta nhớ ngươi từng nói với ta rằng ngươi không thể nào làm tâm ma của y mọc rễ và ngươi cũng nói rằng y là người có tâm lương thiện thuần khiết, không có tạp niệm.
Vậy sao bây giờ lại bảo y đánh lén, nơi y đứng nhìn thấy rất rõ chỉ là chúng ta không chú ý đến.”
Hắc Vu biết Mạc Hồ thế nào cũng sẽ nói vậy chỉ là không ngờ, tên này lại bảo vệ người của Thiên giới.
Hắc Vu cười như không cười nói:”Vậy ngươi giải thích cho ta xem, vì sao mũi tên của y lại không bắn trúng ngực ngươi?”
Mạc Hồ chấp tay, một làn gió thổi qua làm tà áo của hắn bay lên, hắn cười nói:”Bởi vì trong lòng y vẫn còn coi ta là sư đệ cho nên mũi tên đó là cảnh cáo của y dành cho ta.”
Hắc Vu nói:”Vậy sao.”, hắn chẳng còn gì để nói.
Mọi chuyện mà Mạc Hồ nói không hề sai, ban đầu hắn đã tính toán hết, hắn dự định sẽ dùng tên chiến thần kia làm vật chứa nhưng mọi tính toán của hắn đều đổ sông đổ biển.
Hắn làm thế nào cũng không khống chế được y ngược lại hắn xém chút bị hồn tiêu phách tán.
Cho nên hắn mới đổi mục tiêu sang sư đệ của y, mặc dù đã thành công nhanh hắn vẫn cảm thấy tên Mạc Hồ này có chút vấn đề nhưng cũng xem như mục đích của hắn đã hoàn thành.
Chuyện bây giờ là phải có được tam giới, hắn nhất định phải khiến cho đám người của Thiên giới kiêu ngạo kia quỳ xuống chân hắn.
Hắc Vu nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của hắn ngay lập tức bị câu nói của Mạc Hồ đánh gãy.
Mạc Hồ nhìn Thẩm Thần ở phía xa đang giương cung về phía hắn.

Nhường như y muốn bắn phát thứ hai đến chỗ hắn, hắn mỉm cười nói:”Lần này, y không cảnh cáo nữa.
Ngươi nghĩ y có thể giết chết ta không?”
Hắc Vu im lặng sau khi Mạc Hồ nói câu đó, hắn không biết tên Mạc Hồ này có thắng tên chiến thần kia hay không? Nhưng trong lòng hắn có một dự cảm không lành với trận chiến này.
Hắn không biết phải nói như thế nào, hắn chỉ mong vật chứa này đừng chết đi.
Nếu tên Mạc Hồ này chết cũng đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ hồn siêu phách tán.
Mạc Hồ thấy Hắc Vu không trả lời câu hỏi của hắn, hắn cười một cách ôn nhu nhất có thể nói:”Ngươi nghĩ ta sẽ chết dưới tay y sao? Nhưng nếu ta không chết ngược lại có thể sống tiếp thì sao?”, Hắc Vu có chút hơi khó hiểu với câu nói này của Mạc Hồ, hắn muốn nói gì đó nhưng không biết chuyện gì xảy ra khiến hắn đành nuốt lại lời.
Một lần nữa, Thẩm Thần giương cung bắt về phía Mạc Hồ, mũi tên mang khí phách ngất trời bay thẳng đến chỗ Mạc Hồ.
Đầu mũi tên sắc nhọn mang theo sức mạnh hướng thẳng đến ngực trái Mạc Hồ.
Hồn phách Hắc Vu đứng bên cạnh Mạc Hồ thấy mũi tên đang lao đến chỗ Mạc Hồ, khoảng cách càng lúc càng gần.
Hắc Vu muốn lên tiếng nhắc nhở Mạc Hồ chợt hắn nghe thấy tiếng cười thấp của Mạc Hồ, hắn chỉ thấy Mạc Hồ vung tay ra, mũi tên đó ngay tức khắc bị chặn lại khi chỉ cách hắn khoảng một gang tay.
Mũi tên bị chặn lại, lực cũng không còn khiến mũi tên rơi xuống đất.
Mũi tên chạm đất liền phát ra một âm thanh nhỏ.
Mạc Hồ cười nói:”Cũng nên quyết đầu một trận thật sự rồi.”, Mạc Hồ vừa nói xong ngay tức khắc di chuyển đến chỗ y.
Hắc Vu đơ người ra, hắn nhìn Mạc Hồ ở phía xa, hắn nhìn một cách hết sức bất ngờ, từ nãy giờ là ngươi chỉ đánh chơi thôi sao?
Thẩm Thần ở bên kia thấy mũi tên đã bị Mạc Hồ chặn lại, y chớp mắt rồi mới thu hồi chiếc cung trong tay.
Cùng lúc đó, Mạc Hồ vừa hay xuất hiện trước mặt y, khoảng cách giữa chỗ hắn đến chỗ y chỉ hai ba bước nhưng Thẩm Thần rất cảnh giác.
Mạc Hồ chấp tay ra sau, hắn cười nhẹ nói:”Đại nhân, ta thấy chúng ta nên quyết đấu một trận công bằng đi.”
Thẩm Thần có chút buông lỏng cảnh giác sau khi nghe hắn nói câu đó, y ngẫm nghĩ một lát mới hô lên “được”.
Mạc Hồ cũng không phải là người lòng vòng, hắn lập tức vô thẳng vấn đề, hắn nói:”Trận chiến này, ta không biết phần thắng thuộc về ai.
Nếu ta thắng ngài phải tự tay hủy đi tu vi của bản thân, nếu ta thua thì ta nguyện chết dưới kiếm ngài.”
Thẩm Thần gật đầu chấp nhận điều kiện này của hắn.
Mạc Hồ thấy vậy, hắn cũng chỉ nói thêm:”Ta mong có thể quyết đấu với đại nhân một sinh tử.”, hắn nói thêm liền triệu thanh trường kiếm ra.
Tay phải của Thẩm Thần cũng đã cầm kiếm, hai người lùi về phía sau vài bước.
Lùi về sau hai bước, hai người họ liền ngừng lại, Mạc Hồ nhìn y như đang đợi thời cơn đến.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua, hai người nắm chặt thanh kiếm trong tay lao chỗ đối phương.
Hai thanh kiếm va chạm vào nhau tạo ra một một sức mạnh lan ra khắp thành.
Nguồn sức mạnh ấy chỉ xuất hiện chưa đến một khắc, mặc dù rất ngắn nhưng lực tạo ra rất mạnh khiến cả hai đều lùi về sau vài bước.
Hai người nắm chặt thanh kiếm ngay lập tức lao về phía đối phương.
Cả hai đều có chủ ý rằng không để đối phương có cơ hội nghỉ ngơi.
Một tiếng “keng” vang lên kèm theo là vô số chiêu thức của hai người.
Hai người họ đánh rất kịch liệt, không ai nhường ai nhưng có điểm giống ở hai người này, mặc dù là ngang tài ngang sức nhưng khi mũi kiếm chạm vào chỗ hiểm của đối phương ngay lập tức giảm lực xuống hết, cả hai làm vậy vì không muốn đối phương đau đớn.
Thẩm Thần và Mạc Hồ quyết đấu từ mái nhà xuống mặt đất, lại từ mặt đất quyết đấu trên không.
Trận chiến của hai người họ nói phải vô cùng cuốn hút và đặc sắc.
Từ thần linh đến ma tu cho đến người phàm đều chăm chú nhìn hai ánh sáng va chạm vào nhai liên tục.
Phong Mặc, Phong Trần và người thiên giới ngay lập tức ngừng chiến đấu, bọn họ bay đến tường thành để quan sát trận chiến.
Mũi chân vừa chạm đất, Phong Mặc đã lên tiếng:”Ca ca, huynh nghĩ Thẩm Thần có thể đánh bại Ma đế không?”, câu nói này của đệ đệ khiến hắn nổi lên nước suy nghĩ.
Hắn cũng nghe đến trận chiến hai trăm năm trước, hắn không biết là do y may mắn hay là do Ma đế chưa dùng hết sức.
Lúc này, Mệnh Thần đi đến đứng bên cạnh Phong Trần, người này vừa cất tiếng ngay tức khắc kéo hắn trở về hiện thực.
Mệnh Thần nói:”Phong đại nhân đừng lo lắng, ngài ấy sẽ không sao đâu.”
Phong Mặc vui mừng liên tục hỏi “Thật vậy sao?” khiến Mệnh Thần nghe đến bất lực mà thở dài gật đầu liên tục.
Phong Trần đứng giữa hai người họ nghe cuộc đối thoại không hồi kết của cả hai khiến hắn có chút đau đầu.
Đôi mày đen nhất thời nhíu lại, vừa hay bị Phong Mặc nhìn thấy.
Phong Mặc ngay lập tức im lặng, lặng lẽ quan sát trận chiến.
Đám ma tu cũng ngừng đánh mà đáp xuống tường thành để quan sát trận đấu.
Lúc này, cuộc nói chuyện của các vị thần đều bị đám ma tu này nghe hết, bọn chúng không hề tức giận ngược lại còn đi đến tranh cãi với các vị thần.
Một ma tu lên tiếng:”Các ngươi đừng xem thường Ma đế của chúng ta.
Ta khuyên các ngươi nên lo cho chiến thần của các ngươi thì hơn.”
Một vị thần không nghe nổi lời nói của tên ma tu này liền đáp trả lại:”Ngươi nói Ma đế ngươi mạnh nhất.

Vậy tại sao trận đấu hai trăm năm trước, ma đế lại thua chiến thần của Thiên giới chúng ta?”, câu hỏi này của người Thiên giới khiến tên ma tu nãy bẻ mặt không nói nên lời.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua khiến cuộc đối thoại của hai bên bị cắt ngang.
Hai bên không hề tức giận, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ.
Thời gian trôi qua hết nửa ngày mà hai bên vẫn chưa phân được thắng thua.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thần đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Hơi thở của y càng lúc càng dồn dập hơn, y nhìn Ma đế trước mặt thầm nghĩ: Cứ tiếp tục như vậy sẽ không phải cách hay.
Linh lực của mình đang xuất hiện biến động, nếu cứ đánh nhau liên tục như vậy.
Tu vi của mình sẽ mất hết.
Thẩm Thần vừa đánh vừa suy nghĩ cách điều tức linh lực mà không để đối phương biết.
Trong lúc đánh nhau, Thẩm Thần cứ nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm thứ gì hoặc đang lên kế hoạch nào đó.
Hành động này của y khiến Mạc Hồ sinh nghi, hắn nhìn y với ánh mắt khó hiểu, hắn còn chưa kịp nhìn ra hành động của y có mục đích gì thì đã bị một chưởng của y đánh vào ngực.
Hắn ngay lập tức phun máu, Thẩm Thần nhân cơ hội chuyển hướng sang chỗ khác đánh.
Mạc Hồ ôm ngực, hắn ngẩng đầu nhìn y đang đi xa dần.
Hắn cười lạnh nói:”Ta xem ngài chạy đâu.”, hắn vừa thốt ra câu nói đó liền đuổi theo Thẩm Thần.
Bọn người đứng ở tường thành đều đồng loạt tròn mắt nhìn hai người họ đi xa, Phong Mặc khó hiểu nhìn Mệnh Thần hỏi:”Đại nhân, ngài có biết vì sao hai người họ lại sang chỗ khác không?”
Mệnh Thần cười nói:”Mọi sự đều có sắp đặt, ta không thể tiết lộ.
Ta khuyên ngài nên đứng đây đợi một lúc đi rồi hẵng đi đến chỗ hai người họ.”, ban đầu Phong Mặc muốn đi xem trận chiến giữa hai người họ nhưng sau khi nghe câu nói vừa rồi của Mệnh Thần.
Hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời, hắn đứng yên nhìn khung cảnh lửa khói mịt mù trước mắt, hắn thầm thở dài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.