Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 9: Yến Huân




Một tiếng <<keng>> của binh khí pha chạm vào nhau thật lớn đã phá vỡ giấc ngủ của nàng, khiến cho sắc mặt của nàng giờ đây phi thường thối “Thật là con mẹ nó mà, để lão nương biết ai phá giấc ngủ của ta, bà bằm nó ra 100 khúc cho chó ăn”
Dừng hết lại động tác đánh nhau, các nam nhân liền hướng tới kẻ ‘khẩu khí’ lớn hơn trời mà nhìn.
Một cô nương che mặt đang ngồi ở bãi cỏ, vận áo lụa thượng hạng mà lại **** thật quá mức thô tục đây cũng là con gái nhà lành sao?
Một tên thô kệch trong đó nói “Đại ca bắt luôn cô ta, đệ muốn cô ta”
Một tên hắc bào híp đôi mắt cương ngạnh của hắn lại kinh bỉ ra mặt “Người các ngươi muốn bắt là ta, hà tất liên lụy người vô tội”
Xoay người một cái, liền phi thẳng đến chỗ nàng và nói “Cô nương nhân lúc này, cô nương chạy đi”
Không thèm quan tâm sự bảo hộ của nam tử trước mặt, nàng chỉ nghĩ tới câu: ‘Đại ca bắt luôn cô ta, đệ muốn cô ta’, nghĩ tới đây thôi nàng muốn phun ra hỏa rồi, chỉ tay vào cái tên nam nhân thối kia, nàng rống lên “18 đời nhà ngươi, thích cái rắm, muốn bắt cô nãi nãi ta à, chờ kiếp sau đi, cẩu nam”
Tên nam tử đòi bảo hộ ta liền tròn xoe mắt nhìn ta, ta quát “Không lo xử lý họ, nhìn cái gì chưa từng thấy người đẹp sao?”
Mọi người bị độ khí thế cùng ngạo mạn của nàng chặn họng, nam tử sau khi nghe xong câu ‘chưa từng thấy người đẹp sao’ liền ho khan một cái, ra vẻ áy náy liền xông vào giao đấu tiếp với nhóm côn đồ kia, mà tên gọi là đại ca cũng một thân tuyệt kỹ hảo võ nghệ nha.
Nhưng làm sao nhanh nhẹn vào cái nam tử kia chứ, ta cá chắc họ không bị liệt cũng không chống đỡ nổi, aiz, hóa ra là một cao thủ, ta liền ngồi xuống nhàn nhã xem ‘tuồng đấu miễn phí’.
Bỗng ta ngửi thấy một loại trầm hương, ta liền biết là độc dược, nhanh chóng thò tay vào cổ áo lấy ra hai viên,nuốt một viên, khi thấy ta tháo khăn che mặt, ai cũng hoảng hồn nhìn ta (do quá xấu), ta lập tức xông lên giật khăn che mặt của tên đã cứu ta quăng một viên vào miệng hắn.
Ta nhìn sang bên tên gọi đại ca mà quát “Đồ cẩu hèn hạ, chơi hạ độc à, về luyện thêm 8 kiếp rồi hẳn tới gặp cô nãi nãi của ngươi”
Tên ‘đại ca’ sắc mặt tím nhặt phi thường thối không đáp không rằng mà xông lên phía ta, nhất thời nam tử kia liền chạy đến chắn cho ta “Phập” tiếng kiếm đâm vào da thịt trước ngực hắn, ta vội vàng đỡ lấy hắn “Này sao ngươi ngốc vậy ta có võ công mà”
Tên đó liền tròn mắt nhìn ta thêm một lần không hiểu hắn đau hay hắn ‘dỗi’ liền ngất đi….
“Đồ xú nữ, lão tử không giết ngươi, lão tử không làm người”, trong hắc bang hắn cũng có chút mặt mũi vậy mà xú nữ này lại dám to gan tày trời cao ngạo đi phỉ báng hắn, đáng hận.
Nhếch mép ta trào phúng nói “Thế thì ngươi đừng làm người, làm cẩu đi” dứt lời ta rút ra cây sáo màu đen của sư phụ tặng, vận nội công nhắm vào tên cẩu gọi là ‘đại ca’ và đám xú tiểu tử còn hôi mùi sữa kia, thổi ra khúc câu hồn, dứt lời thì bọn họ thất khứu chảy máu mà chết không toàn thây, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chẳng qua chỉ là đám lâu la tiểu tốt, hừm lão nãi nãi ngươi là ai, tưởng dễ uy hiếp à”, nói xong ta ung dung nằm xuống nhưng ta vội để ý cái nam tử đã cứu ta, nhăn mày, như thế nào mà lại bị trúng độc?
Sau một hồi ‘kiểm tra’ toàn thân cho hắn “Phi~~Đúng là đồ hạ đẳng, ngay cả vũ khí cũng hạ độc” chẹp, khi mở vạt áo hắn ra ta lại chảy cả nước miếng thử sờ “Oa, như thế nào mà cường tráng như vậy?”
Thật ra có gì lạ, chỉ cần có luyện tập võ công thì tự nhiên sẽ cường tráng thôi!
Lau đi nước miếng ta liền giúp hắn ‘xử lý vết thương’, ta tự hào nói “Nam nhân kia, xem ra ngươi may mắn đi, có lão nương cứu giúp” (Tại ai mà hắn bị thương? Nguyệt: Khục, vấn đề này tạm thời gác qua một bên đi!)
Rồi tự xé áo của hắn băng bó cho hắn, nha, hắn là nam nhân không có áo mặc là chuyện thường của huyện còn ta là nữ nhân nha, vả lại y phục của ta rất mắc tiền nha (Keo quá, keo quá ><)
Xong việc ta liền ngã lăn quay xuống ngủ, khi ta tỉnh lại cũng là lúc xế chiều rồi, nhìn lại bên cạnh mình ‘người’ không còn nhưng ít ra hắn cũng biết điều nhỉ, cầm lấy miếng ‘hắc ngọc’ lên có khắc chữ ‘Yến’ thật đẹp lại, hừm, quái nhỉ có nam nhân nào tự đặt tên ‘Yến’ à? ()
Xung quanh các thi thể cũng đã được xử lý, không nghi ngờ gì nữa hắn ta chính là một ‘sát thủ’ chuyên nghiệp nha~~~~
Dang tay ra, ta vô tư đứng lên, phủi phủi bụi, về nhà thôi!
“Muội đã đi đâu cả ngày nay” đứng trước mặt ta là đại ca, lại trưng ra bản mặt ‘lãnh nam’ của mình, giọng nói cực kỳ gia trưởng nhìn ta mà nói, nha, như thế nào mà ta quên mất tiêu hai đại nhân vật này???
Ta đành cúi đầu xuống, tỏ vẻ ủy khuất nói “Ngô, muội … muội có đi đâu đâu, chẳng qua chỉ là lên núi hóng gió ngủ quên thôi mà ca, tỷ” ta nũng nịu nói, nha, ta để ý từ lúc nào mà ta có loại hành động ghê tởm như vậy?
Một tiếng hừ lạnh, ta run rẩy “Phải không”, ta liền gật đầu nhìn chăm chăm vào ‘đại ca’ mong đồng tình, lúc này tỷ tỷ ta cảm thấy áy náy và nói “Thật là ngủ quên, đơn giản như vậy?”
Nghe giọng của tỷ tỷ hình như còn ghi nhớ chuyện của hồi sáng ta liền gật đầu nói “Ân, có lẽ ngủ nhiều quá muội đã quên hết mọi việc”, ta liền cười nhe răng với tỷ tỷ, nàng xoa xoa đầu ta “Thật cám ơn muội”
“Tỷ, tỷ không xem muội là người nhà, đã là người một nhà không có chuyện ơn nghĩa, vả lại là muội quá đáng” ta liền nói, nàng mới cười nhẹ với ta tỏ vẻ dè dặt, ta liền nhìn đại ca, hắn nói “Được rồi ‘người nhà’ thay áo đi, thực bẩn”
Ta liền cười hì hì với đại ca, thúc vào hông đại ca một cái hắn liền làm mặt quỷ hù ta, aiz, một ngày lại trôi qua, ở cổ đại thực sự ta vô dụng như vậy?
Chỉ biết ăn bám gia đình, ăn xong rồi ngồi? Thật không giống tác phong của ta tý nào cả…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.