Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 81: Đã lâu không gặp




Lần cuối nàng mở mắt ra, thì nghe râm ran những tiếng nói nho nhỏ “Gần sắp tới gần kinh thành rồi sao?”
“Phải, sao nàng không ngủ thêm, về tới nhà, là không được ngủ đâu” nói xong, Hoàng Bá Thuần nhanh nhẹn lập tức tránh người ra.
Đánh hụt, nàng thu tay lại, trừng mắt hắn “Ngươi miệng thúi, im miệng” đồ chết giẫm, lúc nào cũng chỉ biết nói bừa.
“Nàng rõ ràng cũng rất hưởng thụ nha, còn nhớ hôm qua, nàng còn rên rỉ dưới thân ta: “Thuần, ta muốn”….” hắn chớp chớp mắt, tràn đầy vẻ ủy khuất.
“Ngươi tốt nhất nên im miệng trước khi ta đá ngươi xuống xe” mặt nàng đỏ như quả cà, mắt tóe lửa.
“Nàng muốn mưu sát thân phu” hắn hét lên, làm bộ như hoảng sợ.
Nhún nhún vai “Chúng ta còn chưa thành thân, tạm thời ngươi chưa phải là trượng phu của ta, vả lại, ngươi quên mất thân phận của ta sao” nói tới đây, nàng liền cười đắc ý.
“Nha, triều đại này có luật pháp” hắn liền phãn bác.
“Luật pháp cũng phải dựa vào bằng chứng” mày nhướn lên, nàng lộ ra nụ cười ranh mãnh.
“Nàng nhẫn tâm vậy sao?” mắt ưng mị tình nhìn thẳng vào nàng, hắn không tin hắn không thể dụ hoặc nàng.
“Ta vốn nhẫn tâm” nàng cực kỳ mát dạ, nhưng là cố tình che giấu, sau đó mềm mại nói “Tuy nhiên, nể tình ngươi đêm đêm phục vụ ta, ta có thể đại lượng bỏ qua”
Hắn có hơi sửng sốt, mặc dù tâm nổ pháo hoa, nhưng là nàng nói ra hai từ ‘phục vụ’ thì tâm hắn lại chùn xuống đáy cốc “Vậy há phải, ta là sủng vật của nàng?” sao có thể nói như vậy!
“Sao, ngươi từ chối?” còn lâu, hắn vội ôm chặt nàng “Đương nhiên là không, ta còn rất vui vẻ là đằng khác” vì nàng đang nằm trong lòng hắn, nên chẳng thấy lấy nụ cười tiểu nhân trên môi của hắn.
Ai ăn ai, ai ngoạn ai, ai phục dịch ai, chưa đến ván cuối, còn chưa biết đâu!
Mắt đẹp híp lại, nàng vươn người lên, cẩn thận dò xét hắn, mặc dù nhìn bề ngoài của hắn lạnh nhạt vô tình, nhưng hắn chính là kẻ nham hiểm xảo trá, không ít người chính là bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt, oái âm thay, kẻ đó bao gồm cả nàng.
“Nàng đang quyến rũ ta?” mày hứng thú khởi lên, hơi thở mang đầy dục vọng, hắn cố ý đánh lạc hướng nàng.
Quả nhiên, nàng bị kích tướng “Mơ đi” toàn bộ ý chí của nàng đều biến mất, lủi sang bực nhọc.
“Nhưng ta đói”
“Ta không!”
“Ta đói!”
“Ta không”
“Lẽ nào nàng bắt ta phải ăn cỏ nơi khác?”
“Ngươi dám” hai mắt suýt chút nữa phun ra hỏa.
“Vậy thì đến đây” hắn cười ôn nhu.
“Nằm mơ hẳn quá sớm….A” không cùng nàng chơi trò mèo vờn chuột, hắn lập tức đối với nàng động thủ.
Cầm chặc lấy hai tay của nàng, thân hắn cũng áp đảo nàng, đè nàng dưới thân, không cho nàng giãy giụa, hắn bắt đầu chậm rãi thưởng thức con mồi.
Cách lớp vải, xoa xoa lấy vật mềm mại đang nhô lên của nàng “Thích ta làm như vậy?”
Thích
“Còn lâu” xém chút tuột miệng nói ra, khiến nàng không khỏi bực nhọc, nguyên lai, nàng cũng là sắc nữ, dễ bị nam sắc dụ dỗ.
“Thật là cứng miệng” hắn cười khổ, vốn dĩ hai người đang cùng nhau ngoạn đùa, đột nhiên cả hai người không cùng hẹn, lập tức mở to mắt, và mau chóng phóng ra khỏi xe.
Hoàng Bá Thuần rớt về phía bên trái, Huyền Vũ Dạ Nguyệt ở bên phải, xe ngựa cũng lập tức bị che đôi ra.
Xa phu chết một cách oan uổng, cả ngựa cũng cùng chung số phận.
“Là ngươi!” cả hai người đồng thanh lên tiếng, khi hung thủ giấu mặt dần lộ diện trong bóng đêm.
Các bá tánh ở xung quanh, đã sớm chạy tán loạn.
“Cẩu nam, dâm nữ” Huyền Vũ Dạ Tuyết độc mồm độc miệng hét lên, nếu không phải vì quá buồn, ra ngoài giải sầu, sẽ không gặp được cỗ xe của Hoàng Bá gia, nếu không gặp được cỗ xe này, nàng căn bản không biết họ đang ở cùng một chỗ, mà giữa ban ngày ban mặt làm cái trò xấu người kia.
“Chuyện phu thê chúng ta, không liên quan tới người ngoài như ngươi” bạc môi khiêu gợi, nói lên lời khiêu khích.
“Hoàng Bá Thuần, uổng công ta yêu thương ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại đối xử tàn nhẫn với ta” bị người yêu ruồng bỏ khiến cho Huyền Vũ Dạ Tuyết thần trí không còn minh mẫn.
“Thứ lỗi cho ta vô phúc tiếp nhận tình yêu của ngươi” lời nói quả quyết, thẳng thắn cự tuyệt, càng thổi lên sự hận thù nồng đậm trong thâm tâm của Huyền Vũ Dạ Tuyết “Ta giết các ngươi”
Dứt lời, cả ba cùng nhau giao thủ.
Tai nhúc nhích, cảm nhận được mùi sát khí ở sau lưng, Huyền Vũ Dạ Nguyệt vội xoay người dùng kiếm cản trở.
“Nguyên lai là ngươi” Huyền Vũ Dạ Nguyệt cười lạnh.
“Ngươi cũng khôn ra rồi” nghe được lời mỉa thì Huyền Vũ Dạ Nguyệt không khỏi nhoẻn môi “Nhờ ơn ngươi” bị tấn công từ đằng sau một lần, đương nhiên nàng phải rút kinh nghiệm rồi.
“Hoa Tuyệt Tình, còn nói, mau giúp ta xử lý tiện nhân kia” Huyền Vũ Dạ Tuyết rầm nhẹ, rồi hạ độc thủ với Hoàng Bá Thuần, hắn rất nhanh nhẹn, tránh được, rồi đáp trả lại bằng một chưởng.
“Tự lo cho bản thân ngươi trước đi” thấy Huyền Vũ Dạ Tuyết bị đánh thảm hại, Hoa Tuyệt Tình không khỏi khinh mạc.
Một đoàn xe vừa di chuyển vào thành, dẫn đầu là hai con hắc tuấn mã to lớn.
“Đại ca, huynh nghĩ, đại công tử đã tìm thấy chủ nhân” nhận được thư của Lạc Hiểu, không ai mong muốn xảy ra vụ việc này cả, hy vọng đại công tử sớm ngày tìm ra chủ nhân.
“Ta không biết, chỉ có điều, ta hy vọng người bắt đi chủ nhân là người mà chủ nhân quen”
“Ý huynh là sao” nhìn sang đại ca mình, hắn hỏi.
“Theo bức thư thuật lại, đêm đó nô tỳ vừa mới bước vào, đã thấy quận chúa bị hung thủ ôm trên vai, và bỏ chạy bằng đường cửa sổ, vốn dĩ chủ nhân của chúng ta võ công tuyệt thế, sao dễ dàng bị bắt, trừ phi kẻ đó có võ công cao cường hơn chủ nhân, hoặc là người quen biết của chủ nhân, nên mới sơ ý không đề phòng, bị bắt đi” sờ sờ cằm, nam nhân tử sắc thuật lại suy nghĩ của mình.
Đột nhiên ngựa hí lên, không chịu đi tiếp, bắt buộc cả đoàn người, ngựa phải dừng lại, mau chóng có một người đi ra, thám thính tình hình phía trức
“Bẩm Dương Tả – Hữu xứ, bên kia có người đang ẩu đả với nhau” nói hết những gì tận mắt mình chứng kiến, Dương Nhạc phất tay có ý chỉ bảo hắn lui xuống.
Nguyên lai, hai kẻ này chính là Dương Nhạc –Dương Quần, Tả – Hữu xứ của Tuyết Sơn.
“Nơi này chỉ có một con đường, chúng ta chỉ có thể tiến lên, không thể lùi” Dương Nhạc tỉ mỉ nói.
Dương Quần chỉ đành hạ lệnh cho bọn xa phu tiến lên.
Khi vừa tiến lên thấy được tình cảnh này, thì Dương Quần không khỏi khinh hách “Chủ…chủ nhân…”
Nghe giọng nói quen thuộc của ai đó truyền tới tai, theo phản xạ, nàng xoay đầu lại “Dương Hữu xứ” chính nàng cũng ngạc nhiên không kém.
Rất may là họ đi ngang qua, vì kẻ nhận ra mặt thật của nàng, chỉ có những thuộc hạ thân tín bên cạnh thôi, còn lại, toàn bộ đều chưa hề diện kiến mặt thật của nàng.
“Tiến lên, giúp chủ nhân một tay” vừa thấy được khuôn mặt quen thuộc của Hoa Tuyệt Tình, Dưng Nhạc không khỏi thống hận, vội hạ lệnh.
Vốn dĩ là một đấu một, nay liền trở thành một cuộc đại chiến, vì khi người của Tuyết Sơn xông lên, thì người của U Minh Cốc đã kéo tới.
“Chuyện gì xảy ra?” vừa mới xốc màn trướng lên, Thủy Mẫu liền mở to mắt, từ trong dòng người, nàng tinh mắt thấy được kẻ thù của mình “Ta liều chết với ngươi” xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, câu nói này hẳn không sai đi.
“Sư phụ” ở trong xe ngựa, Âu Nhã Vỹ hơi sửng sốt khi thấy được sư phụ mình kích động, nhảy ra khỏi xe, làm cho Âu Nhã Vỹ không tự chủ, cũng đi theo bóng dáng của sư phụ mình.
“Nguyệt….Nguyệt muội” hòa mình vào cuộc chiến, Âu Nhã Vỹ hoàn toàn chấn động khi thấy được một bóng dáng quen thuộc.
“Vỹ huynh” nàng cũng kinh ngạc lên, sau đó rút kiếm ra khỏi thi thể của người bên U Minh Cốc, tiến lên, rồi nở lên nụ cười hoan hỉ “Đã lâu không gặp” nàng không ngờ, xa nhau bấy lâu nay, nay gặp lại nhau trong tình cảnh này.
“Đã lâu không gặp” vậy là điều hắn không mong muốn nhất cũng xảy ra, dù tâm có chua xót, nhưng mà chỉ cần nàng còn sống, nàng còn sống là đã quá đủ rồi.
Đáy mắt xẹt lên tia dị quang, đang giao thủ bên này, nhưng đôi mắt của Hoàng Bá Thuần vẫn không tự chủ dừng lại trên người của hai người ở phía bên kia.
Nhìn hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình thì hắn giận sôi gan, để ý tới hướng nhìn của Hoàng Bá Thuần, Huyền Vũ Dạ Tuyết nở lên nụ cười cay độc, không đợi Hoàng Bá Thuần phản ứng, mũi kiếm vô tình lạnh lẽo nhanh chóng vụt qua.
“Tiểu thê tử” Hoàng Bá Thuần hoảng hốt rống lên, ra hiệu cho người bên đó, đồng thời hắn cũng chạy nhanh mà tới.
“Á” thanh âm hoảng sợ của một nữ nhân vang tận trời xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.