Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 64: Hoa khai




“Đệ thật không hiểu bản thân Đồng Lão một thân tuyệt y, sao lại chịu chói trước căn bệnh của mụ mụ nàng ta” còn có muôn vạn câu hỏi hiện ra trong đầu Hoàng Bá Thuật, sau một hồi nghiền ngẫm, rồi lại nói “Không biết Đồng Lão có thể trị được cho phụ thân không?”
“Không tin thì đừng dùng” chỉ thấy Hoàng Bá Thuần thờ ơ trả lời, rồi cởi áo khoác ra nằm xuống gường ngọc.
Đôi mắt đen nhánh long lanh nhiều nước, rất giống rất giống, cắn chặt răng, chắc hẳn đêm nay hắn lại một đêm vô miên. (Mất ngủ)
…..
“Ồh, hắn lại tới?” bỏ trái nho xanh ngắt giòn tan vào miệng, ngước nhìn người đang quỳ bên dưới nói.
“Ân”
Cười thật ngọt “Ai nói Tuyết Sơn ngoài Dương Tả – Hữu ra thì không còn mỹ nam tử” bất giác các tỳ nữ khẽ cười, nàng lại lắc đầu “Có lợi nhất cũng chỉ là các tiểu hài nữ như các người” khẽ trách oán các tiểu chuột nhắt vụng trộm cười thầm, nàng trào phúng nói, lại gợi thêm một trận cười.
“Hảo, chuẩn tấu”, nghe vậy, hạ nô vội lĩnh mệnh vội lui xuống. Xoay người lại nằm thật thoải mái, chân này gác lên chân kia, lộ ra bộ dạng thập phần hưởng thụ.
Dưới núi, lúc này đang xảy ra cuộc ẩu đả với nhau, một người truyền lệnh tới “Không nên ẩu đả nữa, chủ nhân đã đồng ý, hắn có thể lên Tuyết Sơn”
Lão nhân gia vội dừng lại hành động, rồi phủi phủi áo bào của mình, trừng mắt “Xem như ngươi may mắn”
“Thất lễ” tỏ ra ăn năn vì hành động vội vã mà dẫn tới ẩu đả rất may là được Đồng Lão lượng thứ cho, aiz.
Đặt chân lên mảnh đất lạnh lẽo này đã lần thứ ba, không biết thân thể của sư phụ có khanh hồi lại không hay vẫn bị đóng thành băng.
Bất giác khi vừa mới lên tới đỉnh núi thì hắn xém sảy chân lăn xuống núi lại. Tròng mắt muốn rớt cả ra, càng xem càng lớn, cái bóng lưng quen thuộc của nam nhân trong mái đình khiến hắn sợ khiếp vía.
“Lại là ngươi sao?” một tiểu cô nương nhận ra nam nhân trước mặt, nên dừng lại cước bộ ngạc nhiên hỏi, đã thành công đả động được nam nhân trong đình.
Cả hai nam nhân liền giao mắt nhìn nhau “Yến đại hiệp, người không sao chứ?” một bàn tay khẽ đưa qua đưa lại trước mặt Âu Nhã Vỹ, hắn vội thanh tỉnh “Ân”
“Hướng này” tiểu cô nương lịch thiệp cười mỉm chi, dẫn lối cho Âu Nhã Vỹ, Âu Nhã Vỹ chỉ tùy tiện gật đầu với tiểu cô nương, trước khi ra đi vẫn còn trừng mắt nhìn nam nhân trong đình.
Hai nha hoàn thân cận của Đồng Lão cũng ra tiếp đón chứng tỏ rằng vị trí của Âu Nhã Vỹ tại nơi này không thấp lắm, Hoàng Bá Thuần khẽ nghĩ.
“Yến công tử, lại gặp” cười e lệ, Tố Lạc Quyên gật đầu nói.
“Ân” gật đầu cho có lệ, Âu Nhã Vỹ vẫn giữ vững vị trí quân tử, Tố Lạc Hiểu ở kế bên liền thở dài, như câu nói của chủ nhân: kẻ có lợi là các tiểu nha đầu bọn họ thôi, mặc dù Yến công tử rất soái ca, là một đại hiệp hành tẩu giang hồ, nhưng là nàng tổng cảm thấy muốn gây được sự chú ý của Yến công tử, thì rất khó, xem ra tiểu muội của nàng, thật hết hy vọng rồi.
Từ phòng bước ra, mí mắt hắn giật giật, so với tháng trước sư phụ hắn vẫn không có gì thay đổi cả, vẫn nằm im bất động, Tuyết Liên Sơn khi nào ngươi mới nở? Để cứu mạng sư phụ của ta!
….
Trong một căn phòng quỷ dị, có rất nhiều đồ lặt vặt mà đa số là chủ nhân nơi này tự chế tạo ra, tiếng đập “Keng, keng, keng”
Tiếng bào cắt gỗ “Rào, rào, rào”, tiếng các bình thủy tinh được ngọn lửa phía dưới nung cháy lên “lộp bộp, lộp bộp” tiếng nước chảy “Róc rách, róc rách” đổ từng giọt từng giọt xuống khuôn thép phía dưới.
Một nữ nhân hé đầu lên “Thiên a, chờ hơn trăm ngày cuối cùng cũng có thể hoàn thành” cười híp con mắt, vội đập vào tay “Bộp”
“Hảo, nhân ngày đạt được chiến lợi phẩm, phải ăn mừng thắng lợi” nữ nhân đẹp như hoa nhường nguyệt thẹn này không ai khác ngoài bạn – Đồng Lão của chúng ta.
Dùng nội công tóm chặt một vũng nước được đặt trong thùng gỗ, rồi dùng hàn khí đóng băng, rồi lại đập nát khối băng ra từng cục từng cục, bỏ vào cốc gỗ được nàng đặc chế ra “Công nhân có hàn băng hộ thể cũng không quá nhạt đi”
Cười tới trời long đất lở, tự rót nước ô mai đặc chế vào, vào thưởng tụ thành quả mình tạo nên, mặc dù nàng mất trí nhưng trí nhớ ở thế kỷ 21 nàng vẫn nhớ rõ như in, nên nàng tận dụng nguồn lực cùng tài sức của ‘Tuyết Sơn’ giúp nàng hoàn thành sự nghiệp, đó là chế tạo ra vật dùng linh tinh, mặc dù vật liệu rất khó tìm nhưng tung hoành ngang dọc hơn sáu năm qua đối với nàng không còn quá khó nữa.
Uống xong ly ô mai ướp lạnh thì nàng hoàn toàn thỏa mãn với những vật hiện giờ, tròng kính cũng khắc rồi, chỉ đợi cái đống nước thủy tinh đông đặc này đông lại thì nàng có được một ‘mắt kính’ hoàn mỹ.
Nở thêm một nụ cười mãn nguyện, nàng vội đóng lại cửa mật thất di chuyển ra bên ngoài, rồi đi tới thư phòng, tiếp tục hoàn thành việc xem sổ sách của mình.
Nàng mở ‘nghệ nhân cát’ là nhất thời hứng thú thôi, nào ngờ càng làm thì càng phát triển, càng phát triển thì càng phiền chứ sao, càng có thêm nhiều đóng sổ sách cần quản, càng phải chú ý tới nhiều nhân lực nơi xa, aiz, thật mệt mỏi.
Nàng quả thật là mệnh khổ mà, kiếp trước là một tổng giám đốc nhưng ‘đoản mệnh’, kiếp này lại chung số phận là ‘tổng giám đốc’ nhưng là ‘cổ nhân tổng giám đốc’, cũng không khác xa với trước kia!
“Cốc, cốc”
“Ân”
“Chi nha” ba cánh cửa liên tiếp mở ra, hai nha hoàn vội quỳ xuống hành lễ “Chủ nhân, Tuyết Liên Hoa đã nở”
“Thật vậy sao” buông cây bút trong tay, thần thái hưng phấn lên hỏi “Ân”
“Hảo, mau đi chuẩn bị” Liễu Thiên Nguyệt phấn khởi dặn dò, bất giác tự ngắm trong gương đồng, nếu ra ngoài với mớ tóc này sẽ dọa cho kẻ khác chạy mất.
Nhớ lại bộ áo Tây Vực khi xưa bây giờ có cơ hội để mặc rồi, nửa đêm thức giấc, khắp nơi trong <Chính Nghĩa Các> đều được ánh đuốc thắp sáng, Âu Nhã Vỹ vừa nghe được thông tri thì hoàn toàn thanh tỉnh, e rằng đêm nay hắn cũng không thể nào chợp mắt.
Một bóng dáng kiều diễm đi tới, trên đầu đội khăn xoan trùm kín tóc, trên trán lộ ra một điểm màu đỏ, hai chiếc bông tai to lồ lộ được gắn trên tai, một thân thổ cẩm lộ ra bắp tay trắng nõn nà, mi thanh mục tú quả thật là một mỹ nữ tử.
Mắt có chút híp lại, lộ rõ sự hiếu khách “Âu Nhã công tử, đêm khuya đã làm phiền tới giấc ngủ của công tử, bổn lão lão thật áy náy”
Đây là lần đầu tiên Âu Nhã Vỹ diện kiến khuôn mặt của Tuyết Sơn Đồng Lão hai lần trước dù chạm mặt nhau như kẻ trên cao người phía dưới, hắn quả thật không nhìn được dung nhan của người phía trên, như lời đồn đãi Tuyết Sơn Đồng Lão luyện kỳ công nên có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, mặt thanh tú, thân đầy đặn của thiếu nữ tuổi trăng rằm, quả thật là đúng.
Nụ cười nhạt trên bờ môi “Ân, không liên quan đến Đồng Lão, là do tại hạ quá cấp bách với bệnh tình của sư phụ, phải nói là tại hạ cùng sư phụ nợ ân tình của Đồng Lão mới phải”
Sư phụ của hắn chính là Thủy Mẫu nương nương của <Thủy Mẫu Cung>, mặc dù là tà ma ngoại đạo nhưng sư phụ hắn vẫn giữ mãi nguyên tắc làm người không nên đụng phải là chém, đụng trái là giết, hắn ngoài việc kính nể sư phụ ra còn rất tôn trọng sư phụ của hắn.
“Đó là điều đáng làm” mắt đẹp khẽ híp lại, một tỳ nữ bưng theo một khay, trên khay đựng một bát ngọc đi tới “Hảo, đã đến lúc”
Hai tay chấp lại đằng sau, tất cả những người không vận sự liền thoái lui, chỉ có hai nha hoàn thiếp thân cùng sánh vai kề bước với chủ nhân vào phòng.
Bị trúng độc của Hoa Vô Tình cung chủ <Di Hoa Cung> thì nhất định phải có Hỏa Linh Châu, nhưng Hỏa Linh Châu mấy năm trước đã bị Thiên Cơ Các cướp mất rồi lưu lạc tới địa phương xa xôi nào đó.
Hiện tại chỉ có thể chờ đúng mùa Tuyết Hoa Liên mở để lấy làm dược dẫn, mặc cho Tuyết Hoa Liên là một loài cây cực độc, nhưng hiện tại chỉ có thể độc công độc giải trừ chất độc của Thủy Mẫu nương nương.
Khi bắt mạch cho Thủy Mẫu nương nương thì nàng có chút kinh ngạc, ngoài hàn độc ra còn có sợi thần kinh nào đó bị một khối hay một vật thể không sát định chặn lại?
Không còn thời gian nửa Tuyết Hoa Liên có một yếu điểm là trước khi nở và sau khi nở liền không được để ánh mặt trời pha chạm nếu không thì sẽ tan chảy, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng lạch tạch tiếng vận nội công thôi…
Màn đêm chìm vào tĩnh lặng, vài tia nắng chiếu rọi xuống nơi này, ánh nắng yếu ớt dần dần thống trị nơi này, chim hót líu lo bên ngoài, trong phòng ngập lên một trận căng thẳng, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống gò má, hai nha hoàn bên cạnh liền ngưng hít thở.
Cây kim châm kích thước nhỏ, nhưng lại dài chừng một tấc đang từ từ rút ra trên đỉnh đầu của nữ nhân đang nằm trên gường băng, Liễu Thiên Nguyệt cũng không dám thở mạnh chỉ có thể dùng nội công từ từ giúp cô cô mình ép cây kim châm chặn đi kí ức của cô cô mình.
Thật ra là ai ác tâm lại có thể sử dụng thủ đoạn tàn độc này để ngăn chặn kí ức của một con người, tốt nhất người đó nên cầu nguyện nàng không tìm thấy kẻ đó nếu không nàng sẽ chặt hết tay chân của người đó rồi để trong lu từ từ hành hạ.
Thân là bằng hữu đồng hương cùng xuyên, tuy rằng tuổi tác lớn hơn nhưng nàng vẫn rất kính nể người trước mặt, vừa mới kết giao một ngày Hoa Vô Tình đã vội phá hỏng tình chi giao của hai người bằng cách hạ độc vào người của Thủy Mẫu, quả thật rất đáng giận.
“Cạch” kim châm hoàn toàn được rút ra khẽ rơi xuống đất, tới đây cả ba người mới dám thở mạnh “Xem ra lão thiên gia còn thương xót” sau khi bắt mạch cho Thủy Mẫu khẳng định nàng ta còn thở thì Liễu Thiên Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Thật ra ai mà tàn độc như vậy” nhăn mày trước hành động tàn nhẫn thì Tố Lạc Quyên liền khiển trách.
Tố Lạc Hiểu giúp Liễu Thiên Nguyệt lau đi mồ hôi đọng lại trên mặt cùng sóng mũi, nàng khẽ vịn vào tay của Tố Lạc Hiểu để thở dốc.
“Hãy kiếm người sắc theo phương thuốc này, ta cần phải đi đánh cờ đây” nàng yếu ớt nói, mắt muốn nhắm nghiền lại, mái tóc từ từ biến thành màu đen lại, chứng tỏ nàng sức cùng lực tận.
“Ân”
“Tạm thời Thủy Mẫu không tỉnh được, nhưng yên tâm đã qua khỏi thời nguy hiểm rồi” nàng một hơi nói hết với nam nhân trước phòng rồi hấp tấp ra đi, hận không thể ngủ ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.