Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 59: Quỹ đạo xoay chuyển




Thu đến xuân đi, hoa nở hoa tàn, một năm đã trôi qua, nhưng cũng không xóa nhòa đi nổi đau mất mát của mọi người.
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đã bén lên một ngọn lửa tình yêu bất diệt, <Kinh Thành Kim Đồng Ngọc Nữ> liền bị ban tặng cho đôi tân nhân: Huyền Vũ Dạ Mạc cùng Mộ Dung Miễn Miễn.
Vốn dĩ Huyền Vũ gia đã trở thành thông gia cùng Hoàng Bá gia, nay lại có Mộ Dung gia làm hậu thuẫn càng thêm lớn mạnh, cũng nhân lúc này Huyền Vũ đại lão gia đến Hoàng Bá gia đòi lại công đạo, lúc đi vào hiên ngang lẫm liệt bấy nhiêu lúc đi ra thì chật vật thê lương bấy nhiêu.
Về phía giang hồ thì Tuyết Sơn nổi lên một trận đấu nội, người trong giáo bắt đầu cắn xé lẫn nhau để giành chức chưởng môn nhân của Tuyết Sơn.
Võ lâm chí tôn, quần hùng thiên hạ, nếu ai có tài đều có thể tới Tuyết Sơn cùng tranh ghế ‘chưởng môn’, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện một ‘Trình Gỉao Kim’ cản trở.
‘Trình Giaỏ Kim’ này không những một thân tuyệt y, võ công lợi hại, liên tiếp đả bại các quần hùng, giẫm đạp thân xác kẻ bất tuân hướng tới ghế chưởng môn nhân.
Môn hạ bất phục liền trục xuất khỏi Tuyết Sơn, kẻ làm loạn giết không tha, cuối cùng mọi người đều phải quy phục vì ‘Trình Giaỏ Kim’ kia căn bản là vị Đồng Lão tôn kính bị mất tích bấy lâu của họ.
Năm thứ hai đến, tin tức thiên tử đích thân xuất tuần đã lan truyền ra ngoài, tạo cho các loạn thần tặc tử một cơ hội tốt để tự mình xưng bá một cõi, nhân lúc thiên tử đi săn bắn liền cho người ám toán.
Nhưng thật không may mắn cho đám loạn thần tặc tử cũng bị một ‘Trình Giaỏ Kim’ cản đường vị đó không ai khác chính là Thần Vũ Phong – tứ vương gia, cũng nhờ đó mà xóa tan tin đồn tứ vương gia cùng thiên tử có xích mích, nếu có xích mích thì tại sao tứ vương gia phải làm loạn liều mình ngăn cản đám phản nghịch phía dưới?
Mà cái lạ là thiên tử mất tích hơn nửa năm liền được ‘đóng gói’ trở về, chỉ trong một đêm liền khiến kinh thành thêm một lần bạo động, sau khi trở về khẳng định không bị mạo nhận liền cải biên hết chính sách bấy giờ, tạo điều kiện tốt cho muôn dân an cư lạc nghiệp.
Vốn dĩ thiên tử hà khắc, nghiêm nghị, lạnh nhạt vô tình nay liền biến thành một người yêu dân như con, đối đãi mọi người rất tốt, không chỉ được lòng dân mà còn được lòng quần thần, cùng tứ vương gia hợp lực càng khiến cho Thần Trường quốc trở nên hùng mạnh, nếu thiên tử đã tạo được lòng tin cho muôn dân thì không lý nào muôn dân lại không biết điều đem chuyện triều đình ra làm đề tài buôn dưa. (nhiều chuyện)
Phía bắc vốn dĩ là một nơi lạnh lẽo ít người qua lại nay liền trở nên nhộn nhịp khi nhiều <Nghệ Nhân Quán> được mọc lên, thu hút hơn hàng trăm nghệ nhân cùng những người có trí thức về ngành âm nhạc về nơi đó.
Khi đi ngang qua Tây Bắc đừng nên vội vàng, hãy dừng lại cước bộ, đi tới nơi thiên đường của âm nhạc thưởng thức, có thể không so bì được với <Hạ Gia Trại> nơi Tây Vực xa xôi nhưng cũng có thể sánh kịp với các thần ca xưng bá một thời.
Cũng dạo gần đây cùng <Di Hoa Cung> sát nhập với nhau cùng trở thành liên minh, nhưng <Di Hoa Cung> cùng với <Thủy Mẫu Cung> vẫn đấu đá lẫn nhau không ai chịu thua ai.
Năm thứ ba đến, thiên tử đã tạo cho muôn dân bất ngờ khi phong tặng chức vị quận chúa – Thần Nhễ cho một nữ lưu tầm thường nơi thâm sơn dã cốc.
Nghe đồn ngoại trừ đôi bào huynh đệ ra thì không ai gặp được vị quận chúa bí ẩn đó cả, cũng nghe đồn năm xưa chính vị quận chúa đã cứu thiên tử thoát khỏi kiếp nạn.
Danh hiệu vừa ban đi, chiến sự lại bùng nổ, nước Tử Trì quyết tâm xưng bá một cõi, nơi đầu tiên họ ngắm đến là nước Thần Trường, chiến sự liên miên xảy ra, nhưng thiên tử nay đã khác xưa, không ngại đích thân trinh chiến càng làm cho nghĩa quân hùng hồ quyết tâm diệt địch.
Cũng không biết từ đâu lại xuất hiện nhiều đại bàng đen bên trên dọa cho họ một ven yếu tim, đại bàng không những hung tàn mà còn nhắm tới quân địch tàn sát bừa bãi khiến cho quân địch liền phải tháo chạy, thiên tử quyết tâm diệt cỏ tận gốc tự vạch ra kế sách giết hết những kẻ bất trung với mình.
Cũng nhờ đó mà biết thế lực của thiên tử hùng mạnh cỡ nào, trong giang hồ cũng được thiên tử cài nội gián.
Năm thứ tư đến, ngoại giặc đã giải quyết xong, việc nội trong quốc lại nổi lên, giang hồ thêm một lần đấu đá lẫn nhau do cùng <Di Hoa Cung> dẫn đầu, kẻ tự xưng mình là thiên hạ đệ nhất bá chủ <Tuyết Sơn> cũng bắt đầu bị họ kích tới bộc phát.
Không biết từ đâu xuất hiện bảy đại sát nhân, gặp quỷ giết quỷ, gặp phật giết phật, dường như chém giết chính là thú vui tao nhã của họ.
Có câu: Hổ không thị uy liền bị xem là mèo bệnh, Đồng Lão mặc dù ít ra mặt nhưng những tay sai của bà đều là người không mắc bệnh ‘cuồng giết người’, thì là kẻ ‘bệnh hoạn’ thích trêu đùa nhân mạng.
Làm cho mọi người đều sợ khiếp vía, kẻ đụng chạm với họ thì phải ngồi xe lăn hoặc liệt hết nửa đời, kẻ đắc tội họ thì toàn gia xử chết, mà lạ là quan phủ lại nhắm mắt mắt mở giả như không thấy, nên họ biết <Tuyết Sơn> có hậu thuẫn, chớ nên đắc tội.
Cuối cùng sau nửa năm chém giết nhau thì <Tuyết Sơn> chính là kẻ thắng cuộc và đã thuần phục được giang hồ, Thần Trường quốc tạm thời trở lại cuộc sống yên ổn, không còn cảnh máu chảy thành sông.
Năm thứ năm đến, chính là một năm yên ổn nhất trong vòng bốn năm qua, nghe đồn trong lúc ngao du sơn thủy Đồng Lão đã kết thân cùng với Thủy Mẫu nương nương.
Lại nghe đồn Đồng Lão sau khi trở về liền đại biến, rất thích đi du hí dân gian.
Năm thứ sáu đến, chẳng hiểu Phỉ lão lão mắc bệnh dại gì đêm khuya đột nhập Hoàng Bá phủ chém đi các tiểu thiếp đã đành ngay cả chó gà cũng không tha.
Về phía giang hồ thì <Di Hoa Cung> cũng không định tha cho người của <Thủy Mẫu Cung> quyết diệt cỏ tận gốc, cả hai đại phái bùng nổ với sự trợ giúp của trong vòng một đêm <Thủy Mẫu Cung> bị thảm sát toàn giáo.
Họ còn định tiến công lên <Tuyết Sơn> làm càn, hòng thực hiện ý đồ xưng bá giang hồ, nhưng giờ đây <Tuyết Sơn> đã hùng mạnh hơn xưa, bất kỳ nơi nào cũng hiện đầy các kỳ nhân dị sĩ, chưa lên tới đỉnh đã hoàn toàn bị đả bại bởi các hố nước nóng cực độ.
Lợi dụng về địa thế đặc trù, thì <Tuyết Sơn> hoàn toàn chiếm được thế thượng phong, họ đành phải rút lui ẩn nhẫn đợi chờ thời cơ đến.
Sau bao cuộc ngược thân, dày vò tinh thần thể xác lẫn nhau, tiền nhậm <Kim Đồng Ngọc Nữ> chính thức tan rã, Hoàng Bá Thuần sợ rằng tiếng ‘thơm’ chưa đủ vang dội liền đứng trước mặt bàn dân thiên hạ, hương thân phụ lão, viết thư hưu thê với nhiều tội trạng.
Người ngoài cuộc phẫn nộ vô cùng, nhưng chỉ biết đứng yên chờ định thế cuộc, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ vì sao lại trở mặt không nhận mặt bà con.
Cũng trong vòng năm nay thiên tử -Thần Vũ Hiên bước sang tuổi ba mươi, ước tính đại thọ lần này được tổ chức phi thường trọng đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.