Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 52: Ngày đại hỉ




Từ đầu đường tới cuối đường được treo đầy các lồng đèn đỏ, khắp nơi náo nhiệt, trước Huyền Vũ sơn trang hai lồng đèn to lớn có dán chữ “Hỷ” thật lộng lẫy, cả hai bên cánh cửa cũng hiện diện lên chữ “Hỷ” thật to.
Hai tượng sư tử được đặt trước phủ cũng được cột lên trên cổ một dải lụa đỏ, khắp nơi đều hoan hỷ, nụ cười hiện hữu trên mỗi khuôn mặt của mọi người.
Trong sơn trang người qua người lại rất náo nhiệt, các nha hoàn cùng gia đinh đang sắp xếp theo sự chỉ dẫn của Huyền Vũ phu nhân.
Trong thư phòng
“Hài tử quả thật không tìm được bóng dáng của tam muội” một nam nhân lộ rõ sự lo lắng hướng tới ‘nhất gia chi chủ’ bên trên mà nói.
Nhăn mày Huyền Vũ Tuấn Quyết quở trách “Nguyệt nhi thật là…cả ngày ăn chơi lêu lỏng đã đành, nay ngay cả ngày đại hỷ của nhị tỷ cũng không thấy có mặt”
Nói tới đây thì ông lại tự trách mình cũng do ông quản lý nữ nhi không nghiêm, quá nuông chiều nó, rõ biết tính khí của nó nhưng vẫn để nó tự do tự tại, cũng không thể trách ông, ông đã không làm được một phụ thân tốt, chẳng qua ông chỉ muốn bù đắp mà lại chọn sai cách.
“Mạc nhi, con yên tâm đi, bản tánh muội muội con, chẳng lẽ con không hiểu rõ, muội muội con võ công đầy mình một thân tuyệt kỹ sẽ không sao đâu, có lẽ vài ngày nữa sẽ về thôi” Huyền Vũ Tuấn Quyết khẽ trấn an bóng dáng phía dưới, nói về nữ nhi của mình thì ông tự hào khẳng định nó có thể tự lập được.
Đành cắn chặt môi, Huyền Vũ Dạ Mạc cũng không nói nên câu nào, chắc hắn phải lên chùa An Tự thêm một chuyến để lôi cái bóng dáng không biết điều chỉ biết ăn chay niệm phật kia về hảo hảo giáo huấn một trận mới được, không thể quá nuông chiều nó được, sẽ khiến nó sinh hư mất thôi.
Vốn dĩ mái tóc xoãn xuống hiện diện lên sự tuấn lãng cùng dáng vẻ phong trần, nhưng nay liền được vấn lên kỹ càng lộ rõ ngũ quan sắc nét, cùng đôi mày rậm kiên nghị của mình, một thân màu đỏ hiện diện lên sự hoàn mỹ của một đại nam nhân nên có, thật khiến cho hai kẻ đang ngồi tại đại sảnh tròn to mắt ra nhìn đại nam nhân trước mặt, có lẽ sau khi lấy thê tử, hắn đã trưởng thành chăng? Và quyết tâm làm một nam nhân yêu thê yêu con? Có lẽ là vậy đi, cả hai cùng một suy nghĩ.
Trên khuôn mặt tưởng chừng như băng giá lại luôn hiện diện lên nụ cười ngọt ngào, người trước mặt ông, ông khẳng định rằng ông chưa từng quen biết hắn.
“Đại ca…huynh…” mắt tròn xoe ngắm nhìn cái suất nam nhân trước mặt, dù dáng vẻ nghiêm nghị mất đi bộ dạng lãng tử phong trần của mình nhưng vẫn không thể làm xóa nhòa độ tuấn duật hơn người của đại ca hắn – Hoàng Bá Thuần.
“Ân” đáp lại Hoàng Bá Thuật là một giọng nói mềm mại không thể tin nổi, Hoàng Bá Thuật cảm thấy lông tơ trên người liền dựng thẳng lên “Đại ca, huynh khẳng định huynh không ăn phải bã đậu hay thứ dơ bẩn nào chứ?”
Chiết phiến khẽ gõ lên trán của Hoàng Bá Thuật “Đệ nói sao!”
Khẽ lắc đầu Hoàng Bá Thuật không còn gì để nói tiếp nữa, dẫu sao từ mấy hôm kia hắn cảm thấy đại ca rất kỳ lạ, mà không biết ở đâu, hiện nay đã biết nguyên lai đại ca đang chơi trò lãng tử hồi đầu, ân, xem ra hắn đã trách lầm đại ca đi, nên liền hướng tới Hoàng Bá Thuần, chúc “Cung hỷ đại ca, chúc hai người thiên trường địa cửu, răng long đầu bạc”
“Đa tạ” Hoàng Bá Thuần ôn tồn thu nhận lời chúc phúc, hướng tới phụ thân “Đã tới giờ lành”
Ngừng lại động tác uống trà “Nguyên lai là thế” ông có hơi ngạc nhiên với sự hối thúc của Hoàng Bá Thuần, ông liền cười lên một trận “Chờ không nổi sao?”
“Đó là đương nhiên” Hoàng Bá Thuần không ngại miệng mà nói, Hoàng Bá Thủ Thiêm lắc đầu thở dài, xem ra đứa con này ông cũng không hiểu là bao, đợi luôn Hoàng Bá Thuật thành gia lập thất ông có thể an tâm ra đi, an tâm mà tìm Vân nhi của ông.
Một đoàn người khởi hành từ Huyền Vũ sơn trang đi tới Hoàng Bá phủ, trên đường tiếng kèn thổi thật náo nhiệt, vả lại kiệu của Huyền Vũ sơn trang quả có khác, to hơn và đẹp hơn các kiệu hoa khác ở trong thành, càng nổi bật rong đám đông.
Nam nhân từ ghen tỵ sinh ra ngưỡng mộ, nữ nhân ghen ghét cũng đành phải chúc phúc, vì họ quả thật rất đẹp đôi khiến người đời ngưỡng mộ.
Đông Phương Triển đứng trong đám đông chỉ biết âm thầm chúc phúc cho nàng được hạnh phúc mà thôi.
Cửa kiệu dừng lại tại Hoàng Bá phủ, tân lang vừa bước ra khiến đám đông liền ồn ào lên vì nụ cười trên khóe môi của tân lang lộ rõ sủng nịnh vô hạn, vả lại tân lang thay đổi rất nhiều khiến nữ tử cũng phải ghen tỵ với tân nương.
Sau khi đá cửa kiệu, Trần ma ma mập mạp liền cõng tân nương từ hỷ kiệu đi ra, một tràn pháo bông thi nhau nổ, cặp long phụng chính thức bước vào cửa tiến tới hỷ đường.
Nơi có hai ‘nhất gia chi chủ’ tọa tại bích ngọc ỷ, Trần ma ma sẵng giọng.
“Nhất bái thiên địa”
“Nhị bái cao đường”
“Phu thê giao bái”
“Phụ mẫu chứng giám”
<<Đưa vào động phòng>>
Tân nương liền được dìu đi, một thân hỷ bào càng làm cho tân nương lộng lẫy thêm mấy phần, đời người chỉ có một lần, nhân lần này phải làm cho thật lộng lẫy, vậy mới không uổng một kiếp.
Dù rằng tân lang suất tới độ rất nhiều nữ tử muốn bổ nhào tới ăn sống nhưng mà có ba bóng dáng cũng suất không kém tân lang đang cùng hàn huyên, làm cho bọn nữ tử hận không thể lập tức trói họ đem về nhà.
“Mạc huynh, tam tiểu thơ không tới góp vui?” dù rằng họ không thể kết duyên với nhau, nhưng Âu Nhã Vỹ vẫn luôn xem nàng là bằng hữu mà đối đãi.
Lắc đầu, Huyền Vũ Dạ Mạc cảm thán “ Đệ biết bản tính của tiểu muội huynh rồi, chỉ biết ăn chơi liêu lỏng, mặc cho huynh dạy bảo muội ấy cũng không nghe lọt tai câu nào”
“Vậy sao?” Hoàng Bá Thuật thân là người nhà trai nhưng cũng suất không kém phần nào, cả bốn nam nhân cùng đứng chung với nhau càng khiến cho người ngoài thèm khát, không chỉ luận gia thế, luận tướng mạo, luận tài trí thì khẳng định họ cũng không thua gì tân lang
Huyền Vũ Dạ Mạc chỉ biết lắc đầu than thở, bất chợt Đông Phương Triển loạng choạng “Nâng ly, chúc tân nương hạnh phúc”
Âu Nhã Vỹ nhăn mày, liền điểm huyệt của Đông Phương Triển ngăn không cho hắn nói bậy, nhưng là hai đại nam nhân kia đã nghe và hiểu thấu.
Hỏi thế gian tình là gì? Thật bi ai!
Hỷ đường đang tràn ngập tiếng cười của khách nhân, tất cả mọi người đều say mềm, kẻ thì buôn chuyện người thì hoan hỷ, trong tân phòng rộng lớn, tuy rằng tràn ngập một màu đỏ, tiếng cười nói bên ngoài vang vọng vào, nhưng có ai biết trong tân phòng đang tràn ngập một mảnh cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.