Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 49: Nhật thăng nguyệt trầm




Đêm khuya tịch mịch, trong một căn phòng vẫn còn lưu lại ánh sáng mập mờ của ánh nến, một nam nhân đang bề bộn với đóng sổ sách trên bàn, bất giác có một hắc y nhân mở cửa xuất hiện.
Cười mỉa “Ngươi thật sự không sợ chết?” nam nhân khẩu khí lạnh lùng, đôi mắt kiên định như muốn bóp chết hắc y nhân trước mặt.
“Chàng thật sự hận ta như vậy sao?” nữ nhân mềm mại, giọng có chút nghẹn ngào hỏi
Nhếch mép “Ngươi nói sao?” nữ nhân không ngừng ngại đi tới “Chẳng phải ta đã giúp chàng thực hiện được ước nguyện của chàng, chàng nên cảm tạ ta mới phải” giọng nói có chút chán ghét và u buồn, hắc y nhân lộ rõ sự thê lương trên đôi mắt của mình.
Vốn dĩ muốn cùng hắn ‘cá nước thân mật’ nào ngờ lại tạo điều kiện cho kẻ khác, mà kẻ đó lại là ‘tình địch’ của mình, rõ đáng hận.
“Vậy ý của ngươi nói là bổn công tử nên cảm tạ ngươi?” yết hầu bậc ra thanh âm thấp đến băng giá khiến nữ nhân có chút hoảng sợ, nhưng lại kháng nghị “Là do chàng và nó tạo ra, chính chàng và nó là người có lỗi”
“Ân, kiếp này ta phụ bạc ngươi, nhưng kiếp sau ta cũng không thể nguyện ý yêu ngươi” nam nhân băng lãnh tuyệt không lưu tình, nữ nhân oán hận tuyệt không niệm tình.
“Ta tin chàng chỉ nhất thời bị nó mê luyến” hắc y nữ to gan dám cám dỗ nam nhân tại thư phòng.
Bàn tay yêu kiều trắng mịn khẽ đi dọc từ sườn mặt của hắn từ từ trượt xuống cổ, môi mọng quyến rũ khẽ cắn cắn vành tai của nam nhân, ánh nến mờ ảo rọi vào khiến cho cảnh sắc trong phòng càng mê ly càng hấp dẫn ánh nhìn của kẻ khác.
Lạnh lùng gạt đi đôi tay không xương dám ‘phi lễ’ kia, bạc môi lạnh lùng “Niệm tình xưa, ta tha cho ngươi lần này, đi ra”
“Chàng thật sự phải đối xử với ta như thế sao?” đôi tay khẽ nâng cằm nam nhân lên, ai oán hỏi nam nhân trước mặt, cứ như sắp đổ lệ.
Bất giác một tiếng cười tràn đầy ma quái và quỷ dị đã đánh thức nữ nhân nằm trong gường ngọc, lần theo tiếng cười nữ nhân đi tới <Thủy Bình Cư>
Đêm khuya tĩnh lặng, mà không khí của nơi này có chút kỳ quái, khiến nữ nhân sinh nghi, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng trong phòng có chút mập mờ thì nữ nhân không kiên kỵ bước tới mở cửa “Thuần…”
“Phập” một nhát dao đâm tại bả vai, khiến cho nữ nhân từ kinh hách tới ngạc nhiên “Thuần…chàng….”
“Tiện nhân” mày kiếm gương lên lộ rõ phẫn nộ, ánh mắt kiên quyết, bạc môi bậc ra lời nói chán ghét.
“Chàng…chàng…nói…sao…cơ?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt hai tay cầm chặt trường kiếm đang đâm sâu vào bả vai mình, giọng nghi hoặc tựa như không khẳng định.
Mặc dù nàng đau, nhưng không có gì đau hơn khi bị người mình yêu đâm một nhát!
“Bổn công tử phải giết chết tiện nhân nhà ngươi” nam nhân lạnh lùng rút kiếm ra “A”, rồi lại hướng tới nữ nhân trước mặt hòng đâm thêm một dao mới hả được cơn giận của mình.
Huyền Vũ Dạ Nguyệt né tránh được nhát kiếm sắp đâm tới, nhưng là bóng đen phía sau lại muốn đẩy nàng đi vào tử lộ.
“Xoẹt” một bàn tay ngoan độc xuất thủ, ma vuốt dài ngoằn âm lãnh lướt qua bả lưng của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nhát kiếm từ đằng trước lại chém tới, khiến yêu thương của nàng dành cho kẻ kia hoàn toàn biến mất.
Thân ảnh lụi tàn ngã nhào xuống đất, nhìn kỹ lại thì không khỏi kinh ngạc, hắc y nữ tháo bịch mặt lộ diện rõ dung nhan tuyệt mỵ của mình “Sao, ngạc nhiên lắm?”
“Hai…hai…người….” giọng nói không thể tin được vang lên, hắc y nữ cười thật vui vẻ thật phấn khởi “Hiểu được cảm giác bị phản bội, bị hắt hủi rồi chứ!”
Cười thật chua xót “Vậy ra muội…đã…sai…lầm?” nàng không ngờ đứng trước mặt mình là nhị tỷ của mình – Huyền Vũ Dạ Tuyết, có cho nàng đầu thai 10 kiếp nàng cũng nghĩ không ra.
Huyền Vũ Dạ Tuyết không khỏi khoái trí, mát dạ, õn ẹo đi tới bên ‘tình lang’ của nàng “Thuần lang, chàng nói xem nàng ta có đáng chết không?”
“Ta muốn giết chết ngươi, tiện nhân” Hoàng Bá Thuần lại một lần nữa hướng tới Huyền Vũ Dạ Nguyệt lộ rõ vẻ căm phẫn, đôi mắt chim ưng tuyệt không còn nhu tình như hắn cùng nàng ân ái.
“Tại sao?” trước khi ra đi, nàng muốn biết nguyên do, chẳng lẽ những lời ngọt ngào kia chỉ là giả dối?
Cười thật đắc ý, Huyền Vũ Dạ Tuyết đứng trước mặt nàng, nói “Ta và Thuần lang chỉ muốn thử ngươi thôi, vì ta phát hiện ngươi có tình ý với Thuần lang, mà Thuần lang cũng không ngại liền phối hợp với ta vạch trần bộ mặt đê hèn, ti tiện, ham muốn nam sắc của ngươi”
Âm thanh vốn dĩ trong trẻo dễ nghe nay liền biến thành một độc phụ không hơn không kém, nhìn lại nam nhân ngày trước luôn nói yêu mình vậy mà lại nhẫn tâm đâm mình, vậy ra họ cấu kết với nhau để đùa bỡn nàng?
Nghĩ tới đây nàng có cảm giác không muốn sống nữa.
Độc bắt đầu công tâm, bao bọc lấy cả cơ thể nàng, một màu đen từ từ hiện lên, dần dần nhuốm nhuộm một màu đen lên da thịt trắng nõn của nàng.
Nước mắt vươn vấn, lẩm bẩm “Chết…có…lẽ…cũng…là…một…cách…giải…quyết….” khóe môi còn vươn vấn một nụ cười, nhưng thật lạnh, thật chua xót.
“Phu nhân” một bóng trắng từ mái ngói phi thân tới, mang theo hai bóng dáng màu lam đi theo sau.
Lời nói còn bên tai nhưng lại rất xa vời, dòng nước mắt trên khóe mắt đọng lại tại gò má, nhưng là hương thơm sớm lụi tàn bay đi trong gió…….
Theo ánh nhìn của Dạ Nhất thì Dạ Nhị đã bị hạ thủ trên mái ngói, Dạ Tam liền nói “Nhị tiểu thơ, thật không ngờ tiểu thơ lại nhẫn tâm như thế” uổng công Dạ Tam luôn sùng bái nàng.
Huyền Vũ Dạ Tuyết cười lạnh “Ta nhẫn tâm, ta mà nhẫn tâm, vậy kẻ làm cho ta như thế thì ra sao, hắn có nhẫn tâm hơn ta không?”
“Ta phải giết ngươi” Dạ Nhất lộ rõ sự thống hận, chỉ muốn giết chết ả độc phụ trước mặt, vì ả đã giết chết phu nhân mà hắn kính trọng nhất.
Cười lạnh, Huyền Vũ Dạ Tuyết không ngại nói “Các ngươi cũng biết khá nhiều, ta cũng phải giết các ngươi”
Vừa dứt lời, xung quanh xuất hiện bóng dáng của rất nhiều hắc y nhân liền bao vây lấy ba người, cả ba người họ đều là dũng sĩ thiện chiến không sợ chết, hùng dũng xông lên.
“Qủa nhiên người của Thiên Cơ Các có khác” càng nói thì Huyền Vũ Dạ Tuyết lộ rõ sự ghen ghét cùng thống hận, nhớ lại lúc trước luôn có hai hắc y nhân đi theo sau bảo vệ tiểu muội của mình thì không khỏi phẫn nộ, muốn ‘đại khai sát giới’ ngay bây giờ.
Không nói hai lời, liền xông lên, kẻ không may mắn bị nàng tóm phải là Dạ Tứ, vùng vẫy hồi lâu Dạ Tứ cũng bị đả bại, một chưởng mạnh mẽ đi tới lưng của Dạ Tứ.
“A” rống lên, cả bóng dáng Dạ Tứ đổ nhào xuống, đau thấu xương, nhưng cánh tay vẫn còn linh động, hướng tới chủ nhân ngay trước mặt mà nói “Chủ nhân, tỉnh lại đi…., nàng ta….giết chết…phu…nhân….”
Bất giác Huyền Vũ Dạ Tuyết tàn độc đâm thêm một nhát đao vào người Dạ Tứ, trút hết hơi thở cuối cùng, đến chết vẫn hướng tới Hoàng Bá Thuần kể tội Huyền Vũ Dạ Tuyết “Là nàng ta hại…phu….nhân…A” đao rút ra, cũng là lúc Dạ Tứ lìa khỏi cõi hồng trần.
<> Dạ Nhất và Dạ Tam bị lũ hắc y nhân bao vây chỉ biết gọi tên Dạ Tứ, muốn phá vỡ vòng vây nhưng lại bị lũ hắc y nhân ngoan độc thưởng cho mấy nhát.
Mặc dù thần tượng của Dạ Tứ chỉ mỗi Huyền Vũ Dạ Tuyết, nhưng đêm hôm kia Huyền Vũ Dạ Tuyết đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng trong sáng, thuần mỹ trong đầu của mọi người, cũng trong đêm nay Dạ Tứ phải ra đi, nhưng yên tâm đi, Dạ Tứ tin tưởng chủ nhân là người thế nào.
“Không” bấy giờ nhận được lời cảnh tỉnh của Dạ Tứ, Hoàng Bá Thuần liền hét lên, ôm lấy đầu mà hống lên.
“Chết tiệt” Huyền Vũ Dạ Tuyết lạnh lùng đá vào người Dạ Tứ liền hướng tới Hoàng Bá Thuần, nhưng lại bị Hoàng Bá Thuần lạnh lùng tung một chưởng thật bất ngờ vào bả vai nàng ta.
“Nguyệt nhi” điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Huyền Vũ Dạ Nguyệt trong đống xác bề bộn trước mặt, hắn vừa vui mừng khi không tìm được bóng dáng của nàng trong đống xác này, cho đến khi…
“Nguyệt nhi” giọng hắn tựa như không thể tin được, chậm rãi phun ra.
<<Vì sao chàng tên là Nhật>> nở lên nụ cười ngây ngô, nàng hỏi.
<<Lúc nhỏ mẫu thân nói ta cười tươi như ánh dương quang, nên liền đặt cho ta tên Nhật>> sủng nịnh nàng, hắn nói.
<<Vậy chàng là Nhật, muội là Nguyệt sao?>> tự chỉ vào bản thân mình, nàng ngồi trên đùi hắn, nghịch ngợm hỏi.
<<Nếu nàng muốn, ta không ngại>> hôn nhẹ lên mái tóc nàng, hắn cười nhu tình.
<<Không, Nhật và Nguyệt vốn không thể gộp chung với nhau>> phồng môi nàng cảnh tỉnh hắn
<<Nhật và Nguyệt vốn không thể cùng tồn tại trên một bầu trời>>
<<Nhật và Nguyệt vốn không thể cùng tồn tại trên một bầu trời>>
<<Nhật và Nguyệt vốn không thể cùng tồn tại trên một bầu trời>>
Ôm chặt nàng trong tay, nước mắt muốn vươn ra, hắn hống lên “Không, không phải sự thật đâu”, một bàn tay đập mạnh vào sau gáy của Hoàng Bá Thuần khiến hắn ngất lịm đi bên cạnh Huyền Vũ Dạ Nguyệt.
“Bùm” một tiếng nổ vang lên, người <Thiên Cơ Các> đã kịp thời đến hỗ trợ, họ nhanh nhẹn như con báo, linh hoạt như con hổ, nhanh chóng đưa ra kết luận là mang theo năm bóng dáng rút lui.
Một người vội ôm lấy thi thể Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền bị Huyền Vũ Dạ Tuyết chặn lại, một chưởng bổ tới bả vai, hắc y nhân liền ngã xuống đất, nhưng cũng vội vàng phi thân đi, chỉ cần giữ lại mạng sống thì không lo không có ngày trả thù.
Theo cá tánh của Huyền Vũ Dạ Tuyết thì tuyệt đối không để cho ai chạy thoát, để yểm trợ lẫn nhau, để giúp các hắc y nhân rút lui an toàn, một nhóm cung thủ liền xuất hiện kịp lúc, trên cánh tay có khắc ký hiệu của Thiên Cơ Các, gương cung hướng về phía họ mà bắn.
Hàng trăm mũi tên vô hình lao như hỏa tiễn đi tới, các hắc y nhân còn lại có kẻ không may mắn liền bị giết chết và buộc Huyền Vũ Dạ Tuyết phải thoái lui ra sau, chỉ biết trơ mắt nhìn họ rút lui trong an toàn.
Sau trận hỗn chiến qua đi “Đem xác của tiện nhân này vứt cho cá ăn!” Huyền Vũ Dạ Tuyết cay độc nói, rồi quăng thi thể của người đã khất xuống đất.
“Dọn dẹp sạch sẽ nơi này, giúp người trong phủ giải độc” sau khi căn dặn Huyền Vũ Dạ Tuyết liền ôm lấy Hoàng Bá Thuần trở lại phòng của hắn.
Kẻ nàng cần giết chính là kẻ đâm lén sau lưng, bỉ ổi, vô liêm sỉ, giả quân tử, chỉ cần nó chết, nàng mới có thể ăn ngon ngủ yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.