Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 42: Đã đủ phiền




Khi ta cùng đại ca xuống núi thì mặt trời đã nhô lên, báo hiệu một ngày mới đến, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm ta thì luôn là ngày tận thế. 
Vừa về tới sơn trang, tinh thần nàng rối loạn, liền nhốn nháo đòi thăm Huyền Vũ Dạ Tuyết, rất may Huyền Vũ Dạ Mạc nhanh tay kéo nàng lại, nàng đã quên đây mới là canh năm thôi. Dù muốn hay không nàng vẫn phải tự mình về phòng, vệ sinh thân thể, nghỉ ngơi đôi chút, rồi mới được phép tới <Tuyết Thanh Các> Vừa bước vào phòng của Huyền Vũ Dạ Tuyết, bóng dáng nàng như muốn ngả sập xuống, nhưng lúc này nàng không thể tỏ ra yếu đuối như vậy, nàng vẫn cố gượng. 
Càng bước vào thì mùi thuốc bắc càng nồng nặc, căn phòng âm u, tuyệt không có ánh sáng mặt trời, còn bóng dáng xanh xao trên gường thực khiến kẻ khác đau lòng. Đôi mắt khép lại như chiếc quạt, đôi môi vốn hồng nhuận nay liền nhợt nhạt, khuôn mặt trong hốc hác ra hẳn, cả người đều không có sức sống, Huyền Vũ Dạ Tuyết xinh đẹp yêu kiều khi xưa nay liền biến đổi thành một người bệnh lâu năm, chỉ biết sống trong bóng tối. 
Bất giác tim nàng nhói lên, rất đau, rất đau, như có một vật gì đó đục khóe trái tim nàng ra, thật ra nàng cũng muốn tự móc trái tim ra xem thử nó đen hay là đỏ, vì sao có thể nhẫn tâm và tàn độc như vậy? Cắn chặt môi, không cho mình rớt nước mắt, không cho mình cảm thấy có lỗi, tình yêu không phân biệt đúng hay sai, chỉ cần thấy làm đúng thì tiếp tục mà hướng tới, vì thế nàng khẽ nhịn lại sự xúc động của mình. Ngồi xuống mép gường, nhẹ nhàng di chuyển cổ tay gầy gò của Huyền Vũ Dạ Tuyết rồi làm hành động ‘bắt mạch’. Hai mắt nàng tròn xoe, cả người đều kinh động, khẽ liếc nhìn Huyền Vũ Dạ Tuyết sau đó liền nhẹ nhàng di chuyển ra ngoài, cửa phòng liền khép lại, bất chợt có một đôi mắt mở ra…… 
Sau khi đóng cửa phòng lại, bóng dáng nàng run rẩy cố gắng định thần liền chống đỡ một tay vào bàn tròn, thần sắc bất định, đôi mắt thất thần, Huyền Vũ Dạ Mạc tiến tới bị vẻ mặt của nàng hù dọa tới giật mình. “Nguyệt nhi, muội không sao chứ, có chỗ nào không khỏe?” 
Nghe được giọng nói bất an của Huyền Vũ Dạ Mạc, nàng liền ngớ ngẩn nhìn lấy Huyền Vũ Dạ Mạc, khẽ cầm siết chặt tay hắn, hỏi “Ruốt cuộc tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì?” 
Nàng thật bình tĩnh, cắn môi dưới, nhướn mày lên, hắn đáp “Muội cũng cảm nhận thấy nhị muội kỳ lạ?” 
Cố gắng kìm chế sự xúc động, ta gật đầu, hắn nói “Đại ca cũng không biết, nhưng là đại ca cũng không có biện pháp nào cứu chữa nên đành thỉnh muội về đây, cùng tính toán xem sao” 
Khắc chế không được, bàn tay nàng vô lực, từ từ trượt xuống, nàng liền ngồi xập lên mặt đất lạnh lẽo, sống mũi cay cay, nước mắt vô thức tràn ra khóe mắt như những hạt trân châu lấp lánh trong suốt. 
“Nguyệt nhi” Huyền Vũ Dạ Mạc lo lắng gọi nàng, vì biểu hiện của nàng giờ đây thực thảm, thực khiến cho kẻ khác phải túng quẫn, phải bận tâm và phải đau lòng. 
“Tiểu nha đầu, nhà ngươi không sao chứ?” thanh âm trong trẻo rất quen thuộc vang lên, liền thu hút được sự chú ý của nàng, xoay đầu lại, hai bóng dáng xuất hiện, tiêu sái bước đến. 
Âu Nhã Vỹ vẫn ngọc thụ lâm phong, tiêu sái, theo sau là Đông Phương Triển một thân bạch y lộ ra dáng vẻ của một đại hiệp, hơi thổi nồng đậm anh khí. Hắn bước tới, nhăn cả mặt nhìn ta, liền đỡ ta dậy, nương theo sức của hắn ta liền ngồi dậy, hướng tới họ, cười gượng “Thật luống cuống”
“Ân, không sao” Đông Phương Triển lim dim đôi mắt nhìn ta mà trả lời, lúc này đại ca ta bận chút việc liền rời đi, nơi này chỉ còn ta cùng hai nam nhân kia. 
“Vừa mới gặp mặt lại, tiểu nha đầu – ngươi liền trưng bày cho ta cái bản mặt thật kinh khủng, muốn kich ta cũng không cần thiết phải như thế” phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo quanh đây, 
Âu Nhã Vỹ giống như xưa, mở miệng cợt nhã nàng. Ta khẽ nhìn hắn, bất đắc dĩ nói “Ân, thật có lỗi” 
Mày vô ý thức nhướn lên, hắn hỏi “Tiểu nha đầu, ngươi bị ấm đầu” hay là ăn phải thứ dơ bẩn gì đó? 
Thở dài “Muội thật không có nhã hứng để nói đùa” 
“Là vì tỷ tỷ ngươi” Âu Nhã Vỹ vô thức hỏi, nàng gật đầu, nhưng lại không muốn nhắc tới chuyện cũ, liền chú ý tới bóng dáng đằng sau, hỏi “Vì sao hai người lại đi chung, từ khi nào mà hai người lại trở nên hảo hữu” 
Qủa nhiên Âu Nhã Vỹ bị câu hỏi của nàng làm cho phân tán, chỉ biết đứng bất động Hai đại nam nhân đều lặng im, cả hai liền ho khan <Khục>, càng khiến cho nàng cảm thấy thực nghi ngờ, bất chợt nàng cười khanh khách lên, cười đủ nàng nói “Làm sao muội có thể quên được, huynh là hạng người nào cơ chứ” 
“Huyền –Vũ – Dạ – Nguyệt” Âu Nhã Vỹ cắn chặt răng, cố phun ra bốn chữ, Đông Phương Triển nhịn không được, liền không khách khí cười lên,nói “Ân, như muội suy nghĩ, quả thật bọn huynh quen biết nhau vào một ngày trời trong xanh, nơi đó có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ hấp dẫn tụi huynh”
“Huynh thấy chưa, huynh nên học hỏi Đông Phương huynh, thành thật một chút có chết ai đâu” phồng môi, nàng trào phúng nói. Câu nói này khiến cho Âu Nhã Vỹ vừa tức vừa nghẹn, không dám tùy tiện kiếm nàng phát tiết đành phải chuyển hướng về phía Đông Phương Triển.
Đông Phương Triển nhún nhún vai tỏ vẻ thực vô tội, trong lòng thì sớm đã cười thầm, hắn cứ tưởng Âu Nhã Vỹ đến vì Huyền Vũ Dạ Tuyết, kinh thành đồn chín phần giả, một phần thật, Âu Nhã nhị công tử vì Huyền Vũ tam tiểu thơ liền tùy hứng sinh khí với đại tỷ mình. 
Lúc đó hắn có nghe, nhưng nhắm mắt làm ngơ, mà sau vụ làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ hắn cũng biết tính cách của Huyền Vũ tam tiểu hào sảng, phóng khoáng và khôi hài có thể thu hút được ánh mắt nam nhân. Vốn tưởng hắn thường xuyên ghé thăm quý phủ là vì Huyền Vũ Dạ Tuyết, có câu: ‘nữ nhân không đẹp, nam nhân không yêu’, mỗi nam nhân đều cầu cái đẹp, nữ nhân thì cầu được ‘lang quân như ý’. 
Hắn hiểu lầm cũng đúng thôi, giờ đây nhìn hành động giấu giếm của Âu Nhã Vỹ, Đông Phương Triển – hắn một thân tung hoành ngang dọc trong tình trường đã lâu, không lý nào không biết được? 
Âu Nhã Vỹ hừ lạnh liền ngồi xuống ghế đá để hạ hỏa, Đông Phương Triển bấy giờ lên tiếng “Nghe nói Huyền Vũ – tam tiểu thơ thông tri một số y thuật, vậy mạo muội cho tại hạ hỏi Huyền Vũ – nhị tiểu thơ mắc phải bạo bệnh nào” Nói tới đây, sắc mặt nàng vốn tái nhợt nay liền trở nên xanh xao lại, khuôn mặt không chút huyết sắc khiến cho Âu Nhã Vỹ cùng Đông Phương Triển có chút lo âu, 
Đông Phương Triển muốn hỏi, nàng liền lên tiếng “Thứ lỗi cho y thuật của tiểu nữ còn non nớt, tạm thời chưa chuẩn đoán ra được” Nói xong nàng liền đưa hai tay lên chống cằm cảm khái, cho Âu Nhã Vỹ vốn đang bình thản muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt đại biến sắc 
“Cái này, muội từ đâu có?” Tay hắn chỉ vào sợi lắc tay bạch ngọc của nàng mà hỏi, như thế nào mà nàng lại sợ hữu được nhất gia chi bảo của Bạch Ngọc gia? Hắn tìm kiếm tung tích của sợi lắc tay này đã bao lâu nay, không ngờ kiếm được rồi, nhưng lại khiến hắn đau lòng không ngớt.
“Ta…” nàng bị hành động của Âu Nhã Vỹ làm cho nghẹn lời, Hoàng Bá Thuần ơi là Hoàng Bá Thuần chẳng phải ngươi nói ngoại trừ người Bạch Ngọc gia ít ai biết đến sợi lắc tay này, nay lại có người biết, mà người đó không gần cũng không xa. Mà cái sợi lắc tay này có gì mà kỳ quái chứ, ừ, thì nó đẹp, nhưng hắn là nam tử nha, cần gì phải cho nàng diện kiến bản mặt thối hơn dẫm phải phân của hắn chứ!
Nàng âm thầm suy nghĩ. (Thật ra Nguyệt tỷ chưa biết cái truyền thuyết xa xôi kia) Đông Phương Triển cũng ngắm nhìn sợi bạch ngọc này, ưm luận về chất lượng, hình dạng thì đây tuyệt đối là loại ngọc quý, là kỳ trân dị bảo, nhưng cũng chỉ là một trang sức của nữ nhân mà thế, vậy có liên quan gì đến một đại nam nhân như –Âu Nhã Vỹ? 
Thấy bản mặt tuấn tú ‘đen sì’ như đáy nồi thì ta liền giải thích “Ngươi chẳng phải từng tặng ta hắc ngọc vì ta cứu mạng ngươi, nay ta cũng được ân nhân tặng sợi lắc tay này trả ơn, có cần phải như thế không”
Siết chặt bàn tay thành nắm đấm hắn hỏi “Phải không?” giọng nói thập phần lạnh lẽo, đôi mắt u ám, có vẻ thất vọng lắm, khiến cho hai người không cùng hẹn mà tỏ ra nghi hoặc liền. “Vậy ngươi nói đi, ngươi nghi ngờ cái gì, đây…chẳng qua…chẳng qua chỉ là một món đồ trang sức” ta thấy chột dạ liền đứng lên cãi bướng. Cười lạnh, bất giác đôi chân của Âu Nhã Vỹ không tự giác lùi lại vài bước, ánh mặt lạnh nhạt nhìn nàng “Cáo từ” rồi xoay lưng bỏ đi. Đông Phương Triển không hiểu vì sao Âu Nhã Vỹ có thể hành động luống cuống như vậy, mà bản mặt của Âu Nhã Vỹ giống như bị ai đó cắm sừng không bằng? 
Nàng ngớ người ra, không hiểu hôm nay Âu Nhã Vỹ ăn nhầm thứ gì mà lại nổi cáu với nàng. Thấy vẻ mặt có vẻ ngố ra của Huyền Vũ Dạ Nguyệt thì Đông Phương Triển thở dài, nguyên lai Huyền Vũ –tam tiểu thơ cũng chẳng hiểu ý tứ của Âu Nhã Vỹ, nên hắn đành cáo lui. Trong hậu viện chỉ còn lại mỗi bóng dáng của nàng thôi, suy nghĩ tới đây nàng liền lẩm bẩm: thật là phiền, thật là hảo phiền! A a a a a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.