Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 22: Học Phật, tịnh tâm




Ta được đại sư Am Tĩnh chấp nhận ở lại tịnh tu, nhưng thân là nữ nhi ta phải cách xa thiện đường một chút, chuyển xuống căn nhà nhỏ phía sau núi, một ngày ba bữa cơm chay đạm bạc…nói thế thôi, vào tối ta thường xuyên lén ăn tạp.
Đổi lại là khi xưa, có đánh chết lão nương – ta đây cũng đừng hòng ta đặt chân tới nơi chó mèo cũng không có, nhưng hiện tại ta đang tìm cách hối lỗi và trốn tránh, rất may ta có võ công nếu không có cho kiệu 8 người khiên ta cũng không thèm đến. 
“Cốc, cốc, cốc” một nữ tử ngồi tại phật đường thành tâm hướng tới phật tổ, tụng kinh, gõ mỏ “thành tâm bát nhã ba mật đa thời, sắc tức thì không, không tức thì sắc”
Vì câu khẩu quyết này đơn giản nhất nên nàng cứ một mực cắn mãi lẩm câu này không buông, xem ra nàng quyết tâm lắm đây!!!
“Tâm không tại phật, cho dù có đọc vô số câu khẩu quyết cũng vô ít” thanh âm khàn khàn truyền tới, nàng dừng lại động tác, đứng lên, một tay đặt dọc tại ngực, ta cuối gập người nói “Xin đại sư chỉ điểm”
Am Tĩnh một thân sư bào đi tới, nói “Thí chủ, dù cửa phật luôn hoan nghênh chào đón thí chủ, nhưng phật là tại tâm, không nên tự hành thân”
Nguyên lai là nàng ở đây tụng kinh gõ mỏ đang hai ngày một đêm, không ăn không uống, nhếch môi cười yếu ớt “Nghiệt chướng của ta rất nặng, phải làm sao mới có thể giảm bớt nghiệt chướng của ta, phải làm sao mới tâm trong phật?”
“Chỉ cần có lòng, tâm ắt tại phật, vạn vật trên đời ai cũng từng phạm tội, không riêng thí chủ, so với kẻ giết người cướp của thí chủ chỉ là nằm trong số nhỏ, hà tất thí chủ phải tự làm khổ mình?”
Ta không nói gì cả “Lối sáng ở bên kia, chỉ cần thí chủ đặt bỏ đi gánh nặng của mình thì tâm ma của thí chủ sẽ được cởi bỏ” Am Tĩnh nhắm mắt lại, như nhìn thấu hồng trần, nói với nàng thật cặn kẽ.
Hôm đó trong phật đường, nàng đã học được rất nhiều thứ từ Am Tĩnh đại sư, nhấc lên được cũng buông xuống được, mọi việc cứ để tự nhiên, không nên cưỡng cầu.
Sau khi thông hiểu, ta đã vội đi tìm đồ đắp đầy bụng, một ngày như thế lại trôi qua…
Buổi sáng thành tâm cùng các tiểu sư tụng kinh, buổi trưa học phật, buổi tối luyện võ, ta cảm thấy cuộc đời này tươi sáng lại, không còn đen tối như ta đã nghĩ
Ta đang suy nghĩ ta có nên xuất gia làm ni cô không…….
Một tháng trôi qua, cứ như một giấc mộng vậy nhắm mắt liền qua một ngày, sau khi cùng các tiểu sư phụ ăn cơm, ta liền ra núi dạo một vòng để tự thanh thản với lòng mình.
“Chá……giá…..” “Keng, keng”, tiếng người đang đánh nhau, binh khí pha chạm với nhau rất kịch liệt, theo bản năng tò mò ta liền phi thân lên một ngọn cây, ẩn nấp trong đó để xem sự tình
“Đồng lão, giao bí tịch ‘cổ nhạn’ ra, may thì bọn ta tha cho nhà ngươi một con đường sống” một nữ nhân ăn mặc hở hang, cao ngạo tự tin nói, theo sau còn có năm nữ nhân khác cùng một loại y phục, ước chừng họ là một môn phái với nhau.
“Muốn lão lão ta giao, trừ phi giết chết ta”, một mái tóc bạc phơ nhưng giọng nói thanh thanh trong trẻo như một thiếu nữ 18, cũng cao ngạo không kém, thà từ bỏ mạng cũng không giao ra.
“Thế thì ngươi đi chết đi” các nữ nhân hùng hổ xông lên bao vây nàng ta, 6 nữ nhân liền hướng mũi kiếm hòng đâm chết nàng ta, phi thân lên tránh đi đường kiếm, một luồn nội lực tuôn ra các nữ nhân liền ngã nhào xuống đất
Ngay cả nàng ta cũng ngã nhào xuống đất, liền bậm lấy tim của mình “Khục”, ói ra một ngụm máu, bộ dạng thảm hại.
“Xem ra ý trời cũng giúp chúng ta”, các nữ nhân liền đứng lên cười khanh khách, một nữ nhân muốn thừa nước đục thả câu, đâm nàng ta, ta liền bức một chiếc lá, phi thẳng đến chỗ nữ nhân kia “A”
Tiếng hét vang lên, tất cả chim chóc liền bay ra vì kinh sợ “Ai đó”, một nữ nhân liền hét lên, các nữ nhân kia mau chóng đỡ cái xú nữ bị thương kia lên.
Ta phi thân xuống, rất may ta không đeo nón lưới thì liền bịch mặt nên khó ai có thể nhận ra ta
“Nhà ngươi là ai dám cản trở đại sự của lão nương, thật không biết chết”
Chậc, còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn, ta liền chắp tay đằng sau cố tỏ ra uy nghiêm “Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ”
“Chết tiệt, đồ điên” nữ nhân kia giận tím mặt, quát, liền xông lên, ta vội né đi, cùng nàng giao thủ, một chưởng xông tới khiến nàng ta liền ngã nhào xuống đất.
“Sao, còn muốn chết” thanh âm lạnh băng, nàng đội nón lưới càng chứng tỏ được uy quyền của mình, các nữ nhân cắn chặt môi nói “Được lắm, hãy đợi đó” sau đó liền choàng vai bá cổ đi mất dạng.
“Hừ, chỉ biết lắm mồm”, nở ra nụ cười đắc ý ta nói, sau đó ta liền đỡ bóng dáng đã ngất lịm đi “Thiên”
Ta hét lên, sau hồi lâu ta mới bình tĩnh rồi dìu nàng ta lên đi về căn nhà gỗ thuộc về ta, chữa trị cho nàng ta.
“Ngươi thật may mắn vì có một đại phu giỏi như ta”, trong mơ hồ nữ tử khi nghe được những điều nàng nói, nhưng rồi lại ngất đi thêm một lần nữa.
Sau khi ăn xong buổi ăn tối trên chùa ta liền gấp gáp đi về xem thương thế của cái nữ nhân giống bạch phát ma nữ trong tivi đã chiếu như thế nào rồi.
“Á”, khi bước vào nàng lại la lên thêm một lần nữa, nàng sợ hãi đi tới “Làm thế nào mà lúc tóc đen, tóc trắng”
Quả thật sư phụ của nàng không hề truyền dạy cho nàng cách cứu chữa căn bệnh quái dị này???
Aiz, ta muốn xoay lưng đi kiếm chút thảo dược, bất chợt có một sức lực nắm lấy một góc áo của ta “A” ta la lên.
“Ngươi đã tỉnh, ngươi không sao?” ta thấy nàng ta tỉnh lại thì ta vui vẻ lau đi mồ hôi trên trán nàng ta liền hỏi.
“Khục….” nữ tử ho lên, nàng thấy vậy liền đỡ nàng ta lên hỏi “Nhà ngươi cuối cùng là mắc phải bệnh gì”
Điều chỉnh lại sức lực của cơ thể, nàng ta nói “Bệnh ta không ai có thể chữa khỏi…hiểu không….”
Giọng nói mềm mỏng yếu ớt, ta nhíu mày nói “Vậy thì ngươi biết chắc ngươi sống không còn được bao lâu, phải không?”
Nàng ta gật đầu, ta liền thở dài “Ngươi đẹp như vậy liền chết đi, thật đáng tiếc”
Cười nhạt, nữ tử kia nói “Ta đã hơn trăm tuổi”
“Cái gì”, nàng hét thật lớn, nhìn nữ tử kia một cách hoang đường không thể tin nổi sự thật phát ra từ miệng người này, nữ tử liền cười khúc kích nói “Ngươi không phải là người trong giang hồ?”
Ta gật đầu nói “Phải, ta là một người tu hành tại nơi này”, nàng nói “Nhưng nhà ngươi thật không giống”
Ta cười yếu ớt một cách bất đắc dĩ “Dù rằng ngươi là một xú nữ, nhưng tâm tình của ngươi rất lương thiện” nhìn nàng nữ tử khẽ nhận xét
Tự sờ sờ lấy vết sẹo của mình, phải rồi khi nãy ta quên đeo khăn che mặt “Cảm tạ lời khen của ngươi, tục ngữ có câu: chỉ cần tâm hồn lương thiện thì ắt sẽ là đẹp”
Nàng ta liền cười khúc kích lên, lúc này nàng ta thật đẹp, nếu nói nàng hơn trăm tuổi không ai tin cả, vì nàng giống như một thiếu nữ 18, nốt chu sa đỏ làm dấu nhấn trên khuôn mặt nàng ta khiến nàng ta trở nên đẹp hơn!
“Xú nữ nhân, nhà ngươi rất thích nói đùa…khục…” vừa nói được vài câu thì nữ tử kia liền cảm thấy choáng váng, nàng liền bay tới đỡ lấy nàng ta để nàng ta tránh khỏi một cú va đạp thật đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?” ta sợ hãi hỏi han, vì sắc mặt nàng ta khi nãy thực tốt sao bây giờ biến chuyển thành tệ hại như vậy?
“Ta sắp không được rồi”, vừa nói nữ tử liền thở gấp gáp, sắc mặt càng tái hơn, ta kinh hoảng nói “Ngươi ở đây chờ ta ra xem có thuốc gì giúp đỡ ngươi không…..á…”
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.