Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 11: Nụ hôn đầu môi




Phải, hôm qua nàng đã suy nghĩ rằng nếu ăn không ngồi rồi chi bằng làm việc mình thích mà vẫn có tiền vào túi.
Vì thế nàng không mảy may gì mà bước vào <Di Hồng Lâu> tiến thẳng tới phòng của Hồng tỷ tỷ.
“Người nào?” Thẫm Hồng nhăn mày, rống lên, ta xuất hiện “Nha, nguyên lai tỷ không chào đón muội”, cửa sổ mở ra theo đó ta liền phi thân lên đỉnh gường ngồi một cách phong lưu nhìn Hồng tỷ tỷ nói.
“Ách, ngô, nào có, nào có <Di Hồng Lâu> này luôn hoan nghênh Nhiêu Nhiêu cô nương mọi lúc mọi nơi a” khuôn mặt tươi cười dáng điệu chuyện nghiệp Thẫm Hồng quả thật thay đổi sắc mặt hảo nhanh nha.
Phi thân xuống gường, ta nằm lên một cách thoải mái nói “Dạo này tiểu nữ đang thiếu thốn a, mong Hồng tỷ tỷ ‘chỉ điểm, chỉ điểm’”
“Di, đó là chuyện quá dễ dàng”, xoa xoa hai bàn tay Thẫm Hồng tiếp đón nàng cực kỳ nồng hậu, không chỉ là nịnh nót hay là sủng hạnh đều có đủ.
Nghe nàng ta đề cập tới ta liền nói “Như thế nào, tỷ không sợ quán của tỷ lại sập nữa sao?”
“Ngô, sập thì xây lại, <Di Hồng Lâu> không thiếu thốn vật của như vậy”, chớp chớp đôi mắt đẹp Thẫm Hồng liền nói, trong mắt của nàng ta, ta nhìn ra một điều gì đó liền kề sát mặt Hồng tỷ hỏi “Phải không, hay là tỷ có gì đó giấu giếm muội?”
Khẽ giật mình, Thẫm Hồng cười hì hì cực kỳ nhu tình nói “Chẳng lẽ muội nghi ngờ tỷ, có khi nào tỷ lại lừa gạt muội chưa, hử” làm sao nàng có thể khai ra tên của ‘đại thiếu gia’? Ở đây ‘đại thiếu gia’ là nhất, còn Thẫm Hồng – nàng chỉ là chiếc bình phong tượng trưng thôi.
“Thế thì chưa” thu hồi lại dáng vẻ ngờ vực của mình nàng liền tỏ ra độ lượng tin tưởng Thẫm Hồng một lần, vì là nữ nhân dù ích kỷ nhỏ nhen nhưng cũng không nên thiếu sự ‘độ lượng’ như vậy.
“À cho Hồng tỷ hỏi đôi điều, sư phụ của muội là ai? Sao có thể sáng tác ra những ca từ mỵ người tới vậy?” chỉ nghe một lần thôi liền khiến con tim ngất ngây, giọng ca thánh thót kết hợp với bản nhạc câu hồn, thật tuyệt!
Aiz, ta làm sao có thể nói cho nàng ta nghe ta ‘đạo nhạc’ của thế kỷ 21 chuyển thành bản nhạc của riêng ta? Thôi cứ nói dối qua loa vậy, sau khi chuẩn bị hết ta muốn bước ra thì cánh cửa phòng của Hồng tỷ bật ra “Nhiêu nhi”
Ta giật bắn mình lùi lại trăm ngàn bước, rùng cả mình, lại là cái tên ‘cẩu Bạch’ này sao?
“Bạch công tử, ngài không thể vô lễ như vậy”, Thẫm Hồng dù kinh ngạc không ngớt nhưng vẫn phải bình tĩnh che chắn cho Huyền Vũ Dạ Nguyệt và lý luận với Bạch Hữu Nam.
“Tránh ra”, Bạch Hữu Nam thô lỗ đẩy Thẫm Hồng ra, ta nhăn mày “Hồng tỷ”
“Chạy đi” Thẫm Hồng đẩy hắn ra, hướng về ta nói, ta sợ hãi tới mức hoảng loạn, chỉ biết chạy đi, bỏ mặc sự sống chết của Hồng tỷ, như thế nào mà ta lại sợ cái tên ‘ôn dịch’ này, hay là vì ánh nhìn của hắn rất ‘dâm đảng’, phải, ta rất sợ.
Không biết chạy qua bao nhiêu hành lang và mái vòm ta mới có thể thoát khỏi tên Cẩu Bạch kia, tùy hứng ngồi ở phiếm đá, ta liền dùng vạt áo lau đi mồ hôi, thở hổn hển.
Bất chợt ta cảm thấy rất lại, có đôi mắt nào đó đang gắt gao nhìn lấy ta, ngước mắt thì là hắn….hắn như thế nào lại ở đây?
Hắn không nói gì cả chỉ chăm chăm nhìn vào bộ dạng chật vật của nàng, nàng cũng nhìn chăm chăm vào hắn, bỗng nhiên một tiếng ồn đã nhiễu loạn cả tâm trí hai người “Nhiêu nhi, đừng chạy”
Ta giật bắn mình liền muốn chạy tiếp, bất chợt trời không giúp ta, ta tự giẫm phải váy của ta, liền giáp mặt kiss với mặt đất lạnh lẽo, nhắm mắt lại ta thật không dám nghĩ tới nữa, di???
Sao không đau vậy chút nào cả? Mở mắt ra ta liền kinh hoảng “Ách, đa tạ”, ta cúi đầu hướng tới hắn cảm tạ, liền giật lại cánh tay của mình bị hắn giữ lấy, rất may hắn cứu lấy ta, nếu không ta phải tổn hại về nhan sắc rồi ~~
“Nhiêu nhi, nàng không sao chứ”, Bạch Hữu Nam kinh ngạc vội bước tới, nàng nhăn mày cao ngạo liền ngăn cách hắn tới gần “Bạch công tử, thỉnh ngươi nên tôn trọng tiểu nữ, không nên xưng hô quá thân mật”
Mắt hắn nheo lại, trở mặt “Chẳng qua chỉ là một kỹ nữ, không nên tự đặt mình trên cao quá”
Cười lạnh ta đáp “Ân, ta là thứ dân hèn mọn, công tử là phượng hoàng trên cao, hà tất tìm tới tiểu nữ để tự làm tổn thọ của mình”
“Ngươi”, bị nàng kích tới á khẩu, hắn sẵng giọng không biết nói gì, thấy sắc mặt Hoàng Bá Thuần có chút cười mỉa thì hắn liền vươn tay chộp lấy cánh tay của nàng, mặt nàng co giật liên hồi “Buông”
“Tiện nữ chỉ là tiện nữ, hảo hảo phục vụ bổn công tử thì ‘vinh hoa phú quý’ không thiếu” hắn hảo tâm nhắc nhở nàng, thứ hắn muốn có hắn nhất định phải đoạt được
“Tiện nữ ta không có hứng thú giao phối với giống cẩu”, nói xong ta liền hối hận, mặt mày hắn xanh lét, liền vươn tay muốn tát ta, Hoàng Bá Thuần liền giữa chặt lấy tay của Bạch Hữu Nam, ta nhăn mày không nghĩ tới ‘tỷ phu’ tương lại lại giúp đỡ ta hết lần này tới lần khác.
“Hoàng Bá Thuần, ta nể mặt ngài, ta đã nhường lại Tuyết cho ngài, ngài thật không biết điều liền giật luôn cả Nhiêu nhi” trong cơn tức thịnh nộ bộc phát Bạch Hữu Nam cao ngạo nói.
Hắn nói ai không sao, ta ‘nhẫn’, hắn nói ta tiện nữ, ta ‘nhẫn’ nhưng hắn coi tỷ tỷ ta là ‘đồ vật’ hạ thấp thân phận của tỷ tỷ ta, ta tuyệt không ‘nhẫn’, nhất thời ta hướng tới hắn tát một bạt tay “Bốp”, tiếng vang thật là to lớn vang ra trong <Thanh Tâm Đình>.
Hoàng Bá Thuần phẫn nộ muốn tặng hắn một chưởng không ngờ tiểu nữ nhân kia lại to gan dám ra tay trước hắn một bước, Bạch Hữu Nam liền đảo đảo té nhào ra đất, hung tợn nói “Tiện nô, dám tát ta”
Vênh mặt lên, nàng lạnh lùng cao ngạo như chim công, cười mỉa kẻ chật vật bên dưới “Nữ nhân không phải ‘đồ vật’ cho tiện nam ngươi xỉ vả, hạ thấp, nếu như ngươi còn dám lôi tên của bất kỳ vị tiểu thơ quyền quý nào ra để xỉ nhục, thì bổn nương không những tát ngươi mà còn ‘thiến’ ngươi”
Hai người giật bắn mình, như thế nào mà một tiểu tiểu điểu yếu đuối cần bảo vệ, nay biến thành ‘lãnh nữ nhân’, lại còn ăn nói ngông cuồng, hàm hồ, dung tục???
“Còn chưa nghe rõ”, Hoàng Bá Thuần bình tâm lại, lạnh lùng nói, Bạch Hữu Nam không phục liền hướng tới nàng chần chờ, Hoàng Bá Thuần liền thưởng tới hắn một chưởng “Á”
Xong, hắn ngã lăn quay dưới đất, ta cười thầm “Đồ kém cỏi”, ta hối hận, liếc nhìn hắn, ha, hắn như thế nào mà nhìn chằm chằm ta? Hắn vì sao lại tỏ ra khinh bỉ ta?
Ta cúi đầu xuống, nhún người nói “Cảm tạ Hoàng Bá công tử ra tay tương trợ, tiểu nữ xin cáo lui” ta muốn xoay lưng đi thì “Liền nhanh như vậy?”
Ngẩn người nhìn hắn, ta thực không hiểu rõ cái ý tư của câu nói này?
Nhếch mép cười tà mị hắn nói “Chỉ một câu cảm tạ liền xóa hết mọi quan hệ?” ta lùi xa ra khi hắn bước tới, chớp mắt ta hỏi hắn “Ý của công tử là?”
Cái nữ nhân ngu ngốc này không biết hắn là ‘lão bản’ nơi này sao? Còn hỏi ngược lại hắn!
“Hoàng Bá công tử, ý tứ của ngài???” mắt khẽ đảo liên, nàng nói một cách lấp lửng như hiểu rõ ý tứ của câu nói ban nãy
Nguyên lai tiểu nữ nhân này cũng biết sợ “Sao, ta đáng sợ?” ta kinh hách nhìn hắn, hắn không đáng sợ??? Xin nhờ, hắn thật đáng sợ đó, nếu không ta liền chặt đầu cho hắn ngồi, oa, tỷ phu tha cho muội a, cúi đầu ta nói “Hoàng Bá công tử, thỉnh ngài tránh đường cho tiểu nữ bước ra đi”
“Được”, nở ra nụ cười hại dân hại nước hắn liền tránh người cho nàng qua, nàng vẫn ngây thơ nhìn hắn, bất chợt mặt nàng có chút hồng lên, vội lắc đầu, vội vội vàng vàng bước đi.
Bất chợt hắn giở thói tiểu nhân vươn chân ngáng lấy chân của nàng “A”, nàng kinh hô lên, muốn ôm hôn mặt đất lần hai, hắn hảo tâm làm quân tử liền kéo vạt áo nàng lên tránh cho nàng một trận va đạp, nhún nhún vai hắn nói “Sao, mới đây đã quyến luyện bổn công tử?”
Ta hừ lạnh, nhìn hắn bằng đôi mắt sắc bén “Ngô”, chưa kịp la lên, ta hoàn toàn bị hắn nuốt chọn vào bụng, hắn…..hắn….như thế nào….mà hành động….như thế này với ta?
Hắn biết mình sai rồi không nên trêu trọc tiểu nữ nhân này một cách vô ý tứ như vậy, hắn muốn để nàng mau chóng ra đi, nếu không hắn thật không biết cách đối phó nàng, nhưng khi nàng ra đi thì hắn liền cảm thấy không nỡ
Hắn liền ra kế tiểu nhân ngáng chân nàng để nàng lưu lại, cho đến khi mặt nàng cùng hắn ở cự ly gần như vậy, không tránh khỏi muốn tiếp xúc da thịt, hắn liền hôn lấy bờ môi mỏng hồng ẩm ướt mị người kia.
Cả hai liền đắm chìm trước nụ hôn rất ngọt ngào, rất mềm mại, dù chỉ môi kề môi với nhau, nhưng cũng đủ để cả hai điên cuồng chìm đắm trong bể tình, bất chợt kìm lòng không được, hắn liền ôm lấy thắt lưng nàng, để dựa sát vào da thịt nhẵn nhụi mềm mại của nàng, quả thật thân nhiệt của nàng rất ấm, rất giống như hắn tưởng tượng.
Một cơn gió thổi qua, nàng thanh tỉnh “Nga~”, liền đẩy hắn ra, quay đầu bỏ chạy như vũ bão, không bao lâu nàng hoàn toàn biến mất khỏi <Thanh Tâm Đình>
Dục vọng rạo rực liền bị cắt đứt khiến hắn đau đớn ngồi xuống đất tự khống chế lại dục vọng muốn bùng nổ của mình, nếu không hắn thật sự ‘đoạn khí’ mà chết.
“Phong cảnh đẹp, hảo đẹp”, đằng sau có một mái đình đang nằm ngổn ngang, có hai nam nhân đang cùng ngồi thưởng thức mỹ vị rượu nồng, tên nam tử trẻ trung ngoe ngoẩy cái đầu như bật thánh nhân, nụ cười giảo hoạt như kẻ vô lại nói
Nhếch mép một cách vô thức “Hừ, kinh thành bầu chọn không sai, đệ nhất phong lưu tài tử, quả thật rất phong lưu, rất hoa tâm” cho dù hắn có nằm trong số đó thì hắn tuyệt không trêu ghẹo nữ tử nhà lành như Hoàng Bá Thuần (Nữ tử nhà lành ở đây là chỉ Huyền Vũ Dạ Tuyết)
“Đại ca nói sai rồi, mỹ nhân trước mặt không lý nào bỏ qua, huống hồ nàng ta dáng điệu phong tình, kiều mỵ mê người có nam nhân nào mà cưỡng nổi”, ngồi xuống ghế, Âu Nhã Vũ ôn tồn nêu lên ý kiến, vả lại hắn có phần tán dương giai nhân kia, rõ ràng ‘cá’ đã cắn câu trong lúc kịch tính thế mà còn đẩy ‘đại nam nhân’ kia ra, hắc hắc, đổi lại các nữ tử khác đã bổ nhào tới ăn sống hắn ta rồi, xem ra – Hoàng Bá Thuần hắn cũng có hôm này.
Âu Nhã Vỹ chỉ cười lạnh không nói gì cả, chỉ biết âm thầm cầu chúc cho Huyền Vũ tiểu thơ không bị ‘hoa hoa công tử’ như hắn trêu đùa xoay như chong chóng, sớm ngày dứt khỏi hắn, hắn – Hoàng Bá Thuần hết cứu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.