Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 974: Võ Hồn tự bạo




Diệp Huyền chau mày, Huyền Cơ Tông, chỉ là cùng Lam Quang học viện tương đương, luận tiếng tăm, Lam Quang học viện thậm chí mạnh hơn một điểm, sao Cuồng Chiến này tự tin như thế, Huyền Cơ Tông nhất định sẽ thắng lợi?
Trong lòng hơi động, Diệp Huyền híp mắt nói:
- Câu nói này, ta nghe nhiều rồi, lúc trước Cuồng Phong kia chết, cũng đã nói lời nói tương tự, nhưng hiện tại, ta vẫn sống rất tốt, mà Cuồng Phong kia, đã sớm hài cốt không còn, nha, nói không chắc Cuồng Phong kia đã trở thành đồ ăn cho yêu thú nào đó, hóa thành một đống phân a.
Cuồng Chiến đột nhiên kích động lên, điên cuồng chuyển động thân thể, con ngươi đỏ đậm.
- A, đáng ghét, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
- Ta nghĩ ngươi là không có cơ hội này, nếu như ngươi không muốn cùng con trai của ngươi kết cục giống nhau, ta kiến nghị ngươi, tốt nhất phối hợp một chút.
Cuồng Chiến phun ra một ngụm nước miếng:
- Ta nhổ vào, muốn ta phối hợp? Nằm mơ.
Sắc mặt Diệp Huyền tái xanh nói:
- Xem ra không cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, ngươi là sẽ không nói.
Hô!
Trong mi tâm bắn ra một luồng hỏa diễm hư vô, hỏa diễm bao phủ Cuồng Chiến lại, bắt đầu thiêu đốt thân thể của hắn.
Đầu tiên hòa tan, là áo giáp trên người Cuồng Chiến, trận văn phía trên ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, căn bản không có chút sức chống cực, trong nháy mắt liền nhũn ra, từ từ hóa thành chất lỏng.
Mà Huyền Nguyên cấp bảy của Cuồng Chiến, tương tự không có một chút năng lực chống đỡ nào.
- Chuyện này...
Trong ánh mắt của Cuồng Chiến lộ ra một tia kinh sợ, kinh hãi nói:
- Ngọn lửa này của ngươi, Thiên Hỏa, đây là Thiên Hỏa.
Tự mình thể nghiệm đến Vô Tận Dung Hỏa, Cuồng Chiến rốt cục nhìn ra Diệp Huyền triển khai, dĩ nhiên là Thiên Hỏa trong truyền thuyết.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Không sai, uy lực của Thiên Hỏa, tin tưởng ngươi rất rõ ràng, nếu như ngươi không nói ra một vài thứ, ta không ngại đưa đốt ngươi thành than cốc.
- A, ngươi cái ma quỷ này, súc sinh, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.
Cuồng Chiến thống khổ gào thét, ở dưới Vô Tận Dung Hỏa thiêu đốt, thân thể của hắn bắt đầu hòa tan.
Chỉ là hắn trước sau cắn chặt hàm răng, nửa câu không nói.
Con ngươi của Diệp Huyền lạnh lẽo, hắn không phải một kẻ tàn nhẫn, thế nhưng hắn biết rõ, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình, cử động của Huyền Cơ Tông, quá mức quỷ dị, hắn nhất định phải biết đối phương đến cùng muốn làm gì.
Vô Tận Dung Hỏa không ngừng thiêu đốt, bên ngoài thân Cuồng Chiến đã bắt đầu tiêu hóa.
Cuồng Chiến rốt cục không chịu đựng được, gào thét nói:
- Ta nói, ta nói.
Diệp Huyền thu hồi Vô Tận Dung Hỏa, lạnh lùng nhìn hắn.
- Ta nói...
Trong mắt Cuồng Chiến đột nhiên lướt qua một tia dị mang, trên đỉnh đầu, Võ Hồn trong nháy mắt xuất hiện, Lục Đạo tinh hoàn lẫn nhau vờn quanh, một luồng lực lượng Võ Hồn khủng bố, từ trên người Võ Hồn kịch liệt lan tràn ra.
Diệp Huyền biến sắc, Cuồng Chiến đây là muốn tự bạo Võ Hồn.
- Ha ha ha, chết đi.
Cuồng Chiến dữ tợn cười to, Lục Tinh Võ Hồn, kịch liệt bành trướng, chỉ lát nữa là sẽ nổ tung.
- Phong cho ta!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, trong tay không ngừng đánh ra từng đạo từng đạo hồn quyết, đi vào trong Võ Hồn của Cuồng Chiến, đồng thời một luồng hồn lực vô hình, bao phủ lại vùng thế giới này.
Võ Hồn của Cuồng Chiến sắp nổ tung, vì đó mà ngừng lại.
- Ngươi dĩ nhiên...
Cuồng Chiến cả kinh, không ngờ Diệp Huyền ngay cả Võ Hồn của mình tự bạo cũng có thể ngăn cản, ánh mắt của hắn điên cuồng nói:
- Vô dụng, ta muốn tự bạo Võ Hồn, ai cũng ngăn không được.
Hồn lực kịch liệt gợn sóng, Lục Tinh Võ Hồn thật vất vả bị ngăn lại, lần thứ hai bạo động lên.
- Thật không?
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, một bóng người hư vô ở trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện, chính là Thôn Phệ Võ Hồn, bốn đạo tinh hoàn lóng lánh, sức hút mạnh mẽ bỗng dưng sinh ra, bắt đầu nuốt chửng Võ Hồn của Cuồng Chiến.
Cuồng Chiến lập tức cảm giác được, Võ Hồn của hắn đang bị nuốt chửng, theo lực lượng Võ Hồn trôi qua, đã không cách nào tự bạo.
- Đây là món đồ quỷ quái gì?
Ánh mắt của hắn kinh hãi, dại ra nhìn Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, cả kinh nói:
- Võ Hồn, song Võ Hồn, ngươi lại là song Võ Hồn.
Cuồng Chiến hầu như không thể tin được con mắt của mình, Thiên Hỏa, song Võ Hồn, tên này đến tột cùng là biến thái nơi nào đến?
Hô!
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Lục Tinh Võ Hồn của Cuồng Chiến liền bị Diệp Huyền nuốt chửng không còn một mống, một loại cảm giác thoải mái từ trong Thôn Phệ Võ Hồn truyền ra.
Mắt trần có thể thấy, khí tức trên người Thôn Phệ Võ Hồn càng thêm ngưng tụ, đồng thời bóng mờ cũng càng thêm rõ ràng.
Thu hồi Thôn Phệ Võ Hồn, Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, cùng nhau lấy ra đi.
Cuồng Chiến sợ hãi nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi đến cùng là ai?
Thiên Hỏa, song Võ Hồn, đây căn bản không phải thiên tài mà Mộng Cảnh Bình Nguyên có thể bồi dưỡng được.
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hiện tại ngươi cảm thấy, Huyền Cơ Tông còn có thể giết ta sao?
- Như thế thì lại làm sao?
Cuồng Chiến thu lại khiếp sợ trên mặt, oán độc nói:
- Ta thừa nhận, ngươi để lão phu giật mình, lão phu không thể giết chết ngươi, không oan, có điều, luôn có người có thể giết chết ngươi, chờ một ngày tử vong đến kia, ngươi sẽ hối hận, hối hận đắc tội Huyền Cơ Tông ta, ha ha ha.
Tiếng cười của Cuồng Chiến như ma quỷ, cực kỳ thê thảm.
Ầm!
Trong tiếng cười, thân thể Cuồng Chiến ầm ầm nổ tung lên, đả kích cường liệt bao phủ ra, nham thạch, cây cối xung quanh tất cả đều nát tan, hóa thành bột mịn.
Thân thể Diệp Huyền cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn gian nan ổn định thân hình, xóa đi máu tươi ở khóe miệng, sắc mặt khó coi nói:
- Đáng chết, dĩ nhiên tự bạo.
Hắn vốn còn muốn từ trong miệng Cuồng Chiến tìm được một ít tin tức, ai biết, tên này dĩ nhiên tình nguyện tự bạo huyền hải, cũng không muốn nói ra bất luận cái gì.
Đương nhiên, coi như Cuồng Chiến không tự bạo, Diệp Huyền cũng sẽ không để cho hắn sống tiếp.
Trong núi rừng, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Võ Hồn tự bạo, huyền hải tự bạo, đều cần bí pháp đi xúc động, mà những bí pháp này, thông thường không phải tông môn phổ thông có thể có được.
Còn có Bạo Huyết Hóa Ma Đan kia, đều tỏ rõ, Huyền Cơ Tông không phải bình thường.
- Không biết đám người Đông lão như thế nào.
Diệp Huyền lắc đầu, phóng lên trời, trong nháy mắt biến mất.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền ở địa điểm mọi người ước định hội hợp.
Năm người Thiên Luân đã chờ đợi ở kia, bên cạnh bọn hắn, Lãnh Vô Tẫn hôn mê, cả người bị huyền liên khóa chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.