Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 951: Kỷ lục mới (2)




- Cái gì? Huyền Diệp hắn dĩ nhiên nhảy vào Thí Luyện Tháp tầng thứ sáu, làm sao có khả năng?
- Đùa gì thế? Lần trước vẫn là ở tầng thứ tư, một lần tăng lên nhiều như vậy?
- Gia nhập học viện mấy tháng liền vọt tới Thí Luyện Tháp tầng thứ sáu, xếp hạng gần trước nhất, trời ạ.
Hết thảy học viên đều kinh ngạc đến ngây người, nhưng để bọn họ khiếp sợ còn ở phía dưới, sau khi nhảy vào mười vị trí đầu, Diệp Huyền xếp hạng không có một chút ý tứ dừng lại nào, tiếp tục một đường hát vang.
Thứ năm!
Thứ ba!
Cuối cùng, tên Diệp Huyền ở dưới Thiên Luân lóe lên một cái, trực tiếp nhảy đến vị trí thứ nhất.
Tên Diệp Huyền ở vị trí này lấp loé hai lần, lúc này mới ảm đạm xuống.
Toàn trường mọi âm thanh không hề có một tiếng động, hoàn toàn yên tĩnh.
- Cái gì?
- Số một!
- Thiên Luân sư huynh bị dồn xuống rồi?
Phảng phất như yên tĩnh trước bão táp, sau khi yên tĩnh là ầm ầm bạo phát, khiếp sợ náo động, hết thảy học viên đều hai mắt trợn tròn, nhìn chòng chọc vào xếp hạng của Diệp Huyền ở trong Thí Luyện Tháp, một mặt khó có thể tin.
Ở bên cạnh, đám người Thiên Luân giờ khắc này cũng hoàn toàn biến sắc.
Người thứ nhất, dĩ nhiên là người thứ nhất, kết quả như thế hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của bọn hắn.
Càng làm cho bọn họ giật mình chính là biểu hiện số tầng của Diệp Huyền.
Tầng thứ bảy!
Ba chữ lớn này, như một ngọn núi, mạnh mẽ trấn áp ở trong đầu mỗi học viên.
Mọi người chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, thân thể không tự kìm hãm được run rẩy.
Ở trong lịch sử Lam Quang học viện, gần đây rất nhiều năm, đã chưa từng xuất hiện thiên tài tầng thứ bảy.
Bài danh cao nhất, vẫn là Thiên Luân bây giờ, nhưng hắn ở tầng thứ sáu, dừng lại thời gian hơn một năm, cũng không thể đột phá đến tầng thứ bảy.
Nhưng hôm nay, một tân sinh mới nhập học mấy tháng, gia nhập nội viện thậm chí không đủ một tháng, liền đột phá đến tầng thứ bảy, điều này làm cho mọi người, nội tâm chịu đến xung kích căn bản là không có cách chịu đựng.
- Thiên Luân, Diệp Huyền này, ở trong Thí Luyện Tháp lại vượt qua ngươi, đột phá đến tầng thứ bảy, thật là khiến người ta bất ngờ.
Một nữ tử trên người mặc giáp da màu đỏ, dung mạo khá thành thục, vẻ mặt hí ngược nhìn Thiên Luân.
- Tầng thứ bảy sao.
Thiên Luân song quyền nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, làm nội viện số một, hắn kiêu ngạo cỡ nào, trước cùng Diệp Huyền giao chiến, cũng vẻn vẹn là có hiếu kỳ với Diệp Huyền mà thôi, nhưng không có mang địch ý.
Mà khi mục tiêu hắn khổ sở phấn đấu hơn một năm, lại bị một tân sinh vừa gia nhập nội viện không đủ một tháng phá tan, loại cảm giác đó, ngoại trừ chính hắn, những người khác căn bản là không có cách lĩnh hội.
- Hoa Tú Hồng, ngươi lại hài lòng cái gì, hắn phá tan, không đồng dạng còn có ghi chép của ngươi sao?
Một nam tử eo đeo trường kiếm, tóc thật dài khoác ở sau gáy, đột nhiên lãnh đạm nói.
- Ha ha, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, ở trên bia đá xếp hạng, cũng vẻn vẹn là xếp hạng thứ ba mà thôi, đúng là hai người các ngươi, một thứ nhất, một thứ hai, bị vượt qua, mặt mũi này để vào đâu a?
Hoa Tú Hồng hì hì nở nụ cười, ngữ khí nhìn như hờ hững, nhưng ánh mắt lấp loé, cũng tỏ rõ nội tâm nàng không bình tĩnh.
Không chỉ bọn họ, giờ khắc này các nơi trong đại điện, tất cả mọi người đều đang bàn luận, vẻ mặt khiếp sợ.
Rốt cục, ở dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Huyền từ trong Thí Luyện Tháp chậm rãi đi ra.
Trong cung điện bầu không khí yên tĩnh làm người nghẹt thở.
Ngay lúc này, một người bận áo bào tro, đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Mọi người tròng mắt ngưng lại.
- Là Thiên Luân.
- Hắn muốn làm gì?
Hết thảy học viên giật mình.
Thiên Luân, Lam Quang học viện nội viện xếp hạng thứ nhất, cường giả không thể tranh luận.
Truyền thuyết của hắn, ở trong tai vô số học viên truyền tụng.
Mà một năm trước, hắn mới cấp sáu tầng ba đỉnh cao, ở bên ngoài rèn luyện, dốc sức chém giết một tên Võ Vương, đồng thời vẻn vẹn ra tay hơn mười chiêu, càng gợi ra một hồi náo động.
Tuy trong Lam Quang học viện rất nhiều học viên đều rõ ràng, những bá chủ ở nội viện xếp hạng trước mấy kia, mỗi cái đều nắm giữ thực lực ngang hàng Võ Vương, nhưng chiến tích của Thiên Luân, là chân chính xác minh a.
Bây giờ nhìn thấy Thiên Luân đi về phía Diệp Huyền, đặc biệt là khi Diệp Huyền vừa vượt qua Thiên Luân, càng dẫn tới các học viên trong lòng nắm chặt.
- Ngươi, rất thú vị, có hứng thú tỷ thí một trận hay không?
Thiên Luân lãnh đạm mở miệng, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng không quá sắc bén, nhưng dù như thế, trên người hắn nắm giữ luồng khí thế kia, vẫn khiến cho không ít học viên biến sắc.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, suy đoán hắn sẽ ứng đối ra sao.
- Xin lỗi, ta không có hứng thú.
Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Luân một chút, từ tốn nói.
Thiên Luân cau mày, đột nhiên tà tà nở nụ cười:
- Nếu như ta không đoán sai, thời điểm nội viện sát hạch, Lữ Phong mất tích nên cùng ngươi có liên quan chứ?
Hắn vừa nói, Diệp Huyền còn không phản ứng, tất cả học viên còn lại ở đây đều sợ hết hồn.
Thiên Luân nói lời này có ý gì?
Lẽ nào ở sát hạch sinh tồn Lữ Phong mất tích, là bị Diệp Huyền này giết?
Đùa gì thế, tuy Diệp Huyền ở trong Thí Luyện Tháp thể hiện ra thiên phú kinh người, thế nhưng không ít người đều biết, Diệp Huyền ở thời điểm mới vừa gia nhập học viện, mới là cấp năm tầng ba.
Mà Lữ Phong, là cường giả nội viện xếp hạng thứ bảy, thực lực chân chính, thậm chí không kém gì một ít Võ Vương, Diệp Huyền kia coi như lại nghịch thiên, lúc đó cũng không thể giết Lữ Phong a.
Còn hiện tại?
Mọi người đúng là có chút tin tưởng, Diệp Huyền không hẳn không có thực lực này.
- Không bằng không chứng, hi vọng ngươi không nên nói lung tung, nếu không, hậu quả là rất nghiêm trọng.
Trong con ngươi Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang, lạnh lùng nhìn Thiên Luân.
Hắn không biết Thiên Luân này là có ý gì, thế nhưng đối phương muốn vì Lữ Phong báo thù, Diệp Huyền cũng không ngại cho hắn một bài học.
- Ha ha, ngươi không cần căng thẳng.
Chỉ thấy Thiên Luân đột nhiên nở nụ cười:
- Ta không có ác ý gì, Lữ Phong là đệ tử Huyền Cơ Tông, trước đây không lâu Huyền Cơ Tông ở Lam Quang học viện ta lớn lối như thế, ta đã sớm nhìn hắn không hợp mắt, coi như ngươi không giải quyết hắn, ta cũng sẽ tìm cơ hội cho hắn một bài học.
Nói đến đây, trong con ngươi Thiên Luân đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.