Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 901: Kiếm khách so đấu (1)




Hóa ra khi hắn đang xin tha thứ thì cũng đồng thời chuẩn bị chạy trốn một cách kỹ càng, thừa dịp Diệp Huyền đang giơ tay lên, hắn lập tức lao qua, ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng được xuất ra.
Trước đó, khi ở cuộc thi vòng loại, hắn cùng với Diệp Huyền một tổ, khi Diệp Huyền và Trữ Kiếm chiến đấu, hắn cũng ở ngay gần đó. Cho nên toàn bộ quá trình hắn cũng cảm nhận được, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không có bỏ qua.
Dùng thực lựclục giainhất trọng đỉnh cao của hắn, gặp phải Huyền Diệp kia tuyệt đối sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.
Vì lẽ đó hắn chạy mà không muốn sống.
Nhưng mà tốc độ của Diệp Huyền nhanh tới bực nào chứ? Chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt đã triển khai ra Lăng Hư Chi Vũ rồi đuổi theo đối phương.
Trong lòng thanh niên kia lập tức có cảm giác nặng nề, xong rồi!
- Sưu!
Đột nhiên một đạo kiếm quang ác liệt từ đằng xa bắn tới, tốc độ của đạo kiếm quang kia rất là nhanh chóng, khiến cho thanh niên kia căn bản không kịp phản kháng, chưa phản ứng được kịp thì trên ngực đã có một chùm máu tươi bắn ra.
Phanh.
Thanh niên kia ngã nhào xuống trên đất, trong miệng phun ra máu tươi, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
- Lâm Nguyên.
Chỉ thấy người đứng ở trước mặt hắn chính là tân sinh trong khóa này, là Lâm Nguyên có danh tiếng vang dội nhất trừ Diệp Huyền ra.
Hắn cầm lợi kiếm trong tay, lẳng lặng đứng ở nơi đó, cả người tản mát ra kiếm khí khiến cho trong lòng thanh niên kia ngột ngạt và hoảng sợ. Căn bản không nhấc lên được một chút ý niệm phản kháng nào.
Khóe miệng thanh niên kia lộ ra một tia cay đắng:
- Làm sao ta lại xui xẻo như vậy chứ? Không chỉ gặp phải Diệp Huyền mà ngay cả Lâm Nguyên cũng bị ta gặp phải a.
Hắn nở nụ cười tự giễu, nếu như đối mặt với Diệp Huyền thì hắn còn có thể trốn một hồi. Thế nhưng bây giờ đối mặt với hai người, ngay cả ý nghĩ chống lại hắn cũng không có.
- Đây là hai viên tinh thạch của ta, ta chịu thua.
Để hai viên tinh thạch xuống mặt đất, thanh niên kia cũng không quay đầu lại mà xoay người một cái, lập tức rời khỏi hiện trường.
Hắn rất thông minh, biết nếu như mình tiếp tục chống lại, như vậy kết quả cũng giống nhau, thậm chí còn có khả năng bị thương nặng, trực tiếp mất đi cơ hội tiến vào bên trong nội viện.
Đã như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn giao ra tinh thạch, tìm cơ hội lần thứ hai ở những ngày sau đó a.
Thấy thanh niên kia chủ động rời đi, Lâm Nguyên mặt không đổi sắc, cũng không có động thủ chặn hắn ta lại.
Hắn cũng không có đi lấy hai viên tinh thạch ở ngay trên mặt đất cách đó không xa mà đôi mắt chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
- Huyền Diệp.
Hắn khàn giọng mở miệng, bên trong ánh mắt có chiến ý ác liệt.
Diệp Huyền hơi nhướng mày, dường như xưa nay hắn cũng không trêu vào Lâm Nguyên này a?
Có điều, đối với với chiến lợi phẩm của mình, tất nhiên Diệp Huyền sẽ không bỏ qua.
Phanh!
Hắn đi tới trước hai viên tinh thạch, hai tay lập tức bắn về phía tinh thạch kia.
- Sưu!
Một đạo kiếm quang óng ánh giống như một con rắn độc, nhanh như tia chớp bắn về phía hắn, tốc độ của kiếm quang kia nhanh chóng, như sấm sét, trong nháy mắt đã chém vào trên mặt đất ở trước mặt Diệp Huyền, ngăn cản hắn thu lấy tinh thạch.
Răng rắc!
Một vết nứt uốn lượn, kéo dài ra ở dưới chân Diệp Huyền, bắn ra từng đạo từng đạo kiếm khí sắc bén.
Hai mắt Diệp Huyền nhíu lại:
- Lâm Nguyên, người này là con mồi của ta, đạo lý tới trước tới sau lẽ nào ngươi không hiểu sao?
Ngữ khí của hắn lãnh đạm, thanh âm lạnh lẽo mà âm trầm.
Hai viên tinh thạch này Diệp Huyền không thể không cần, nếu như Lâm Nguyên này dám phá hoại. Như vậy đương nhiên Diệp Huyền sẽ không khách khí.
Lâm Nguyên dường như không nghe thấy lời Diệp Huyền nói, vẫn dõi theo hắn, dùng đôi mắt lạnh lẽo vô tình kia lạnh lùng nhìn về phía hắn. Từng tia chiến ý không tên từ trong con ngươi của hắn không ngừng bốc lên.
- Cái gì?
Diệp Huyền hơi nhướng mày, Lâm Nguyên này quá quái dị, đẩy lùi thanh niên trước đó. Thế nhưng lại không thu lấy tinh thạch của đối phương, hơn nữa cũng không để cho mình thu, trái lại còn tràn ngập chiến ý nhìn chằm chằm vào mình. Rốt cuộc là muốn giở trò quỷ gì a.
Trong chốc lát, rốt cục Lâm Nguyên kia cũng mở miệng:
- Huyền Diệp, lúc ngươi và Trữ Kiếm chiến đấu ta đã thấy, ngươi rất mạnh, đủ để làm đối thủ của ta. Tinh thạch này, ta không để ý, nhưng ngày hôm nay giữa ngươi và ta nhất định phải chiến một trận. Nếu ngươi thắng, hai khối tinh thạch này ngươi cứ lấy, nếu ngươi thua, tinh thạch sẽ thuộc về ta.
Dứt lời, trường kiếm trong tay Lâm Nguyên ong ong một tiếng, phun ra nuốt vào kiếm ảnh kinh người.
- Xin lỗi, ta không có hứng thú.
So kiếm với Lâm Nguyên này? Đối với Lâm Nguyên mà nói, tràn ngập hưng phấn, thế nhưng theo Diệp Huyền mà nói, lại giống như một người trưởng thành và một đứa bé thi đấu vậy, căn bản không nhấc lên được nửa điểm hứng thú nào cho hắn.
- Có hứng thú hay không không phải ngươi nói là được.
Lâm Nguyên lạnh lùng nói, kiếm khí mạnh mẽ từ trên người hắn hung mãnh đập ra, trên đỉnh đầu càng mơ hồ có một đạo võ hồn hình kiếm, đang chậm rãi hình thành.
- Kiếm võ hồn?
Diệp Huyền hơi giật mình nói, kẻ nắm giữ kiếm võ hồn đối với kiếm nhất đạo tự nhiên có lý giải vượt xa người thường. Chẳng trách kiếm khí trên người Lâm Nguyên này lại thâm hậu như vậy.
- Ngươi cứ yên tâm đi, ngày hôm nay ngươi và ta chiến một trận, hoàn toàn là so đấu kiếm pháp. Ta sẽ không vận dụng võ hồn của ta, cũng sẽ không dùng Huyền lực để áp chế đối với ngươi. Thậm chí còn không vận dụng kiếm kỹ, lúc ngươi và ta so đấu chỉ có kiếm đạo mà thôi.
Dứt lời, trường kiếm trong tay Lâm Nguyên đột nhiên chém xuống, một đạo kiếm cương mạnh mẽ thành hình, hóa thành một đạo kiếm quang óng ánh nhanh như tia chớp chém về phía Diệp Huyền.
Chính như Lâm Nguyên từng nói, kiếm chiêu này hắn căn bản không có sử dụng võ hồn, cũng không có gia trì Huyền lực khủng bố, chỉ có kiếm ý ác liệt ở trong hư không tỏa ra. Đó là lý giải của hắn đối với kiếm đạo.
Lúc trước Diệp Huyền ở cuộc thi vòng loại đã đánh với Trữ Kiếm một trận. Khi đó đã thể hiện ra kỹ xảo kiếm đạo kinh người.
Mà Lâm Nguyên lại luyện kiếm từ thuở nhỏ, hắn nắm giữ kiếm võ hồn. Ở trên kiếm đạo đã nắm giữ kiến giải và si mê vượt xa người thường, có thể nói, đối với bất luận đồ vật gì hắn cũng không có hứng thú, thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy hứng thú chính là kiếm.
Bởi vậy sau khi nhìn thấy Diệp Huyền và Trữ Kiếm tỷ thí, chiến ý trong lòng hắn lập tức dâng trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.