Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1222:




Oanh ầm!
Phía trước hơn mười dặm, xuất hiện một con Địa Long Yêu thú dài đến gần mười mét màu đen, toàn thân như sắt thép, hai con mắt như đèn lồng, có vẻ vô cùng bá đạo.
- Hô! Hóa ra là loại Yêu thú này.
Diệp Huyền thấy không khỏi thở phào một hơi, Địa Long Yêu thú này trước hắn gặp được, cũng tiến hành giao thủ, nhìn như uy phong lẫm lẫm, bá đạo không thôi, trên thực tế sức chiến đấu cũng không ra sao, chỉ tương đương với Vũ Hoàng phổ thông.
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị đứng ra, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, Địa Long Yêu thú này chạy chồm trong lúc đó, tựa hồ đang hoảng hốt chạy trốn, đồng thời trên người vết máu loang lổ, như bị tổn thương gì.
- Ha ha, Yêu thú này cũng không biết là cái giống gì, lực công kích bình thường, nhưng phòng ngự ngược lại không tệ, không biết trong cơ thể nó có Yêu đan Yêu hạch hay không, lấy về có thể bán không ít tiền, còn có những vảy giáp trên người nó, khẳng định thuộc về vật liệu cấp cao.
Phía sau phá không bay tới ba nam tử, tuổi tác có lớn có nhỏ, lớn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mà nhỏ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhắm Địa Long Yêu thú kia tiến hành đuổi đánh tới cùng.
Dĩ nhiên có người.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, ba người này, rõ ràng không phải là người của các thế lực lớn cùng mình tiến vào, trong bọn họ mạnh nhất là cấp bảy tam trọng đỉnh phong, mà yếu nhất chính là thanh niên khoảng ba mươi tuổi kia, nhưng cũng có tu vi cấp bảy nhị trọng đỉnh phong.
- Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, thanh niên này đến cùng là thiên tài nơi nào?
Diệp Huyền quét qua ba người, trong lòng rùng mình.
Hắn liếc mắt là đã nhìn ra, ba người này giống như mình thuộc về võ giả nhân loại, chỉ là ngoại trừ các thế lực lớn tiến vào không gian thác loạn, lúc nào nơi này còn có những võ giả khác?
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ mình thông qua không gian thác loạn, đi tới một Lịch Luyện Chi địa nào đó?
Nếu là như vậy, như vậy các thế lực lớn của Thiên Đô Phủ, Lưu Tiên Thành nhọc nhằn khổ sở thám hiểm, chẳng phải là trở thành một chuyện cười?
Chỉ là nghĩ đến Sa Lịch Chi Vương cực kỳ khủng bố, cùng với rừng rậm vô số linh dược, còn có hài cốt đáng sợ trước kia, Diệp Huyền lại cảm thấy, chỗ này sẽ không đơn giản như vậy.
Đến cùng là chuyện ra sao?
Trong lòng Diệp Huyền điểm khả nghi trùng trùng.
Mà ở thời điểm trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ vạn phần, ba tên võ giả kia đã bao quanh Địa Long Yêu thú, các loại công kích tầng tầng lớp lớp, giết nó không có sức lực chống đỡ.
- Sức tấn công thật khủng bố.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn lại, trong lòng âm thầm lẫm liệt.
Tuy thực lực của Địa Long Yêu thú này không mạnh, nhưng dù gì cũng có sức chiến đấu tương tự bát giai nhất trọng, lại bị ba Vũ Vương giết không có sức chống đỡ, chuyện này quả thật là ra ngoài Diệp Huyền dự liệu.
Chỉ thấy hai tên Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, mỗi đánh xuống một đòn, đều vang lên ầm ầm, tuy cấp bậc không cao, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối tương đương đám người Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng nhất trọng.
Mà thanh niên cấp bảy nhị trọng đỉnh phong kia, sức chiến đấu cũng không phải bình thường, tuyệt đối có thể cùng Vũ Hoàng nhất trọng phổ thông tiến hành đơn giản tranh tài.
Ba người ngươi tới ta đi, sau một nén nhang, Địa Long Yêu thú kêu thảm một tiếng, nuốt hận tại chỗ.
Ba người xé ra thân thể đối phương, từ bên trong đào ra một viên Yêu đan đen kịt, trên mặt lộ ra ý mừng.
Thấy ba người xoay người muốn rời khỏi, Diệp Huyền vội vàng đứng dậy.
Thật vất vả gặp phải người, Diệp Huyền làm sao có thể cho đối phương đi như thế.
- Người nào?
Diệp Huyền vốn không có dự định ẩn giấu thân hình, hắn mới vừa đứng lên, liền bị nam tử trung niên cảm ứng, ánh mắt như ưng mâu nổi lên một tia hàn mang, khóa chặt vị trí sườn núi của Diệp Huyền.
- Chư vị...
Diệp Huyền chắp chắp tay, đang chuẩn bị nói chuyện, sắc mặt trung niên đầu lĩnh đột nhiên biến đổi, cả giận nói:
- Khá lắm, chúng ta nhọc nhằn khổ sở đánh giết Yêu thú, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên trốn ở trong bóng tối, chẳng lẽ là muốn làm ngư ông thủ lợi?
Trên mặt thanh niên kia lộ ra một tia xem thường:
- Người này ẩn trốn ở đây, nhất định không có lòng tốt, cùng hắn phí lời cái gì, trực tiếp giết là được.
Dứt tiếng, ba người này dĩ nhiên không cho Diệp Huyền cơ hội giải thích chút nào, thân hình lay động, liền phát động tiến công với Diệp Huyền.
Oanh ca!
Ánh kiếm lướt tới, một ánh kiếm sáng như tuyết, như tà dương lưu tinh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, thân hình trong nháy mắt lùi về phía sau, ầm một tiếng, ánh kiếm cắt ra một lỗ thủng thật dài trên mặt đất, cái uy thế kia doạ người, để Diệp Huyền không khỏi âm thầm nổi giận.
Đối phương ra tay tàn nhẫn như thế, tuyệt đối là muốn mạng của mình, hắn nửa câu còn không nói, đối phương liền lạnh lùng hạ sát thủ, ba người này rất bá đạo.
- Ồ, dĩ nhiên tránh thoát công kích của ta.
Ánh mắt của trung niên đầu lĩnh hơi ngưng lại.
- Khoan động thủ đã.
Diệp Huyền thấy đối phương muốn tiếp tục xuất kích, vội vàng mở miệng nói:
- Ba vị, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết một hồi, nơi đây đến tột cùng là nơi nào, các ngươi lại đến từ nơi nào?
Ba người biểu hiện ngẩn ra, liếc nhìn nhau, không khỏi cười ha hả.
- La thiếu, cái tên này đầu óc động kinh sao, dĩ nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, thực sự là quá khôi hài.
Thanh niên kia tựa hồ địa vị tối cao, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi là đang đùa chúng ta sao? Ngươi đừng nói cho ta, ngươi không phải từ Thiên Âm Cốc tới, hay là nói, ngươi ở đây mất trí nhớ?
Diệp Huyền hơi nhướng mày, cả kinh nói:
- Thiên Âm Cốc? Ngươi nói nơi này là Huyền Vực tầng thứ ba Thiên Âm Cốc?
Hắn mới đầu còn cảm thấy nơi này có chút tương tự Huyền Vực Thiên Âm Cốc, nhưng không nghĩ tới, nơi này dĩ nhiên đúng là Thiên Âm Cốc, nhưng vì sao trong Thiên Âm Cốc có một bí cảnh như thế, mình trước đây lại không biết?
Trong Thiên Âm Cốc, sản vật phong phú, có một ít bảo vật đặc biệt mà những nơi khác không có.
Kiếp trước Diệp Huyền thân là Luyện Hồn Sư bát phẩm đỉnh phong, tự nhiên đã tới Thiên Âm Cốc, thậm chí còn không chỉ một lần, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói, trong Thiên Âm Cốc còn có một nơi như thế.
- Hả?
Lần này đúng là để ba người kia có chút khả nghi, tuy bọn họ không thể nào tin được Diệp Huyền, thế nhưng vẻ mặt của Diệp Huyền cũng quá thật đi, hắn khiếp sợ, tuyệt đối không giống như giả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.