Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 970: Sau lưng đánh lén (1)




Diệp Huyền lắc đầu, cười khổ nói:
- Dược lão, hỏa diễm của ngươi quá yếu, thực lực của Đoạn Thiên Lang chính là cấp bảy tầng ba, kết hợp Bạo Huyết Hóa Ma Đan, lực lượng huyết quang của hắn, đã vô hạn tiếp cận cấp tám, trừ khi là hỏa diễm cấp tám, bằng không rất khó đối với hắn tạo thành bao lớn ảnh hưởng.
Sắc mặt đám người Dược lão đều tro nguội.
- Đáng chết, các ngươi đều đáng chết, ngày hôm nay, các ngươi đều phải chết, một cái cũng không sống nổi.
Toàn thân Đoạn Thiên Lang bị tinh lực nồng nặc quanh quẩn, cả người phảng phất như hóa thành một Huyết Ma, phẫn nộ rít gào.
Chính như Diệp Huyền nói, Bạo Huyết Hóa Ma Đan của hắn có tác dụng phụ to lớn, một khi dùng, sau nửa canh giờ, Võ Hồn sẽ trực tiếp rút lui một cấp bậc, đồng thời lần sau thăng cấp, độ khó sẽ vô hạn tăng lên.
Không chỉ như vậy, Bạo Huyết Hóa Ma Đan vẫn có thể từ trên bản nguyên hư hao huyền mạch của võ giả, nhẹ thì huyền mạch tổn thương, nặng thì trở thành phế nhân.
Vốn Đoạn Thiên Lang vẫn áp chế dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nỗ lực yếu bớt tác dụng phụ của Bạo Huyết Hóa Ma Đan, nhưng lúc trước cử động của Dược lão, lại bức bách hắn bất đắc dĩ triệt để phóng thích dược tính của Bạo Huyết Hóa Ma Đan ra.
Điều này cũng dẫn đến huyền mạch trong cơ thể hắn chịu đến thương tích cực kỳ nghiêm trọng, Đoạn Thiên Lang có thể đoán trước, một khi công hiệu của Bạo Huyết Hóa Ma Đan tản đi, tu vi của hắn không chỉ sẽ trong nháy mắt rơi xuống một đẳng cấp, đồng thời đời này rất khó bước vào Võ Hoàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đoạn Thiên Lang cực kỳ phẫn nộ.
- A a a a, các ngươi đều phải chết.
Phẫn nộ gào thét, huyết quang ngập trời, lan tràn về phía đám người Diệp Huyền.
Trên mặt Cửu Trần lướt qua một tia kiên quyết, cản đám người Diệp Huyền ở phía sau, xóa đi một tia máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Các ngươi đều trốn ở phía sau ta, nhất định phải cẩn thận.
Đọa Lạc Chi Nhận trong tay hắn, quang hồng lóng lánh, hiển nhiên là muốn thề sống chết bảo vệ đám người Diệp Huyền.
Trong mắt Diệp Huyền loé ra một vẻ bất đắc dĩ, lặng yên lan truyền một đạo tin tức, tiến vào trong tai Cửu Trần.
Cửu Trần ngẩn ra, ngơ ngác quay đầu lại nói:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Diệp Huyền bất biến, trong con ngươi đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, ở trong nháy mắt huyết quang giáng lâm quát lên:
- Chính là hiện tại.
Dứt tiếng, trong mi tâm hắn nứt ra một cái khe, một ngọn lửa màu đỏ thắm hư vô, từ bên trong bắn mạnh ra.
Hô!
Ngọn lửa này vừa xuất hiện, huyết quang ở xung quanh ngay lập tức bị đánh ra một đường nối hẹp dài, lộ ra một khu vực chân không.
Cửu Trần không lo được khiếp sợ, liền nắm lấy cơ hội, chủy thủ trong tay bắn ra ngoài, mục tiêu chính là Đoạn Thiên Lang, Đoạn Thiên Lang đang tức giận không thôi thấy thế giật nảy cả mình, chỉ kịp lấy Hậu Thổ Ấn chặn ở trước người, liền bị Đọa Lạc Chi Nhận bổ trúng, tại chỗ máu tươi phun mạnh, bay ngược ra ngoài.
- Đây là hỏa diễm gì...
Trong bay ngược, Đoạn Thiên Lang kinh nộ nhìn Diệp Huyền, vừa nãy một đòn của Cửu Trần, tuy không có trực tiếp bắn trúng hắn, nhưng cũng mang đến cho hắn thương tích to lớn, hầu như đập vỡ phế phủ của hắn.
Tất cả những thứ này, đều bởi vì Diệp Huyền đột nhiên thả ra hỏa diễm, ngọn lửa kia, hầu như trong nháy mắt phá tan toàn bộ tinh lực phòng ngự của hắn.
Trong này, Dược lão là đối với hỏa diễm quen thuộc nhất, giờ khắc này khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hoảng sợ:
- Thiên... Thiên... Ngọn lửa này là...
Trong mi tâm Diệp Huyền xạ ra hỏa diễm hư vô, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng Huyền Hỏa trong thân thể Dược lão, lại như thần tử nhìn thấy quân vương, lộ ra khí tức sợ hãi.
Loại hiện tượng này, chỉ có Thiên Hỏa trong truyền thuyết, mới có thể làm được, bằng không cho dù là Địa Hỏa, cũng không thể để cho hắn tự mình tu luyện ra hỏa diễm Vương cấp, có tình huống khác thường như thế.
- Kia đến tột cùng là hỏa diễm gì, khí tức này, thật đáng sợ.
- Có thể phá tan huyết quang, chẳng lẽ là Địa Hỏa?
- Diệp Huyền kia mới Võ Tôn, lấy tu vi của hắn, cho dù là Địa Hỏa, cũng không cách nào phá tan huyết quang của Đoạn phó tông chủ a.
Bất kể là một phương Lam Quang học viện, hay một phương Huyền Cơ Tông, đều chấn kinh rồi.
Dưới đáy, vô số võ giả của Thánh Phỉ Thành cũng đều trợn mắt ngoác mồm, bao quát Thánh Phỉ Thành thành chủ Chu Kinh Nghĩa cũng như thế.
Lúc trước Đoạn Thiên Lang uy phong lẫm lẫm, một người đại chiến đám người Cửu Trần, thể hiện ra sức chiến đấu không gì sánh kịp, làm cho tất cả mọi người cảm khái, Huyền Cơ Tông phó tông chủ đáng sợ.
Thậm chí không ít người đều cho rằng, lần này Lam Quang học viện vây quét Huyền Cơ Tông, không những tay trắng trở về, trái lại còn bồi mình vào.
Nhưng ai biết, thời khắc sống còn, lại là một thiếu niên đứng ra, trong nháy mắt phá tan huyết quang của Đoạn Thiên Lang, cho cường giả bên Lam Quang học viện tìm tới thời cơ đối phó Đoạn Thiên Lang.
Hỏa diễm kia trong nháy mắt bổ ra huyết quang, sâu sắc khắc ở trong lòng mỗi người, khiến cho bọn họ cả đời khó mà quên được, chấn động không tên.
Đồng thời lẫn nhau trong lúc đó cũng dồn dập suy đoán, Diệp Huyền lúc trước triển khai ra, đến tột cùng là hỏa diễm gì.
Nghe xung quanh khiếp sợ nghị luận, Diệp Huyền vừa sử dụng tới Vô Tận Dung Hỏa, sắc mặt tái nhợt, liền điều tức lên, đồng thời hắn cũng cười khổ một cái, sở dĩ hắn không có ngay lập tức triển khai Vô Tận Dung Hỏa, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Thiên Hỏa thực sự là quá mức quý hiếm, một khi truyền đi, tất nhiên sẽ đưa tới lượng lớn cường giả mơ ước.
Trên đời này, không có một Luyện Dược Sư cùng Luyện Khí Sư nào, không muốn nắm giữ một hỏa diễm tốt, không chỉ là cường giả ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, dù cho là trong Huyền Vực, cường giả nắm giữ hỏa diễm phổ thông chỗ nào cũng có, nếu để cho bọn họ biết rõ bản thân mình nắm giữ Thiên Hỏa, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một chút phiền toái.
Có điều tình huống vừa rồi, hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy, không phá ra huyết quang của Đoạn Thiên Lang, nguy hiểm khẳng định là bọn họ.
Trên người Đoạn Thiên Lang, quang hồng không ngừng bốc lên, sắc mặt của hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt dữ tợn, hiển nhiên trạng thái không phải hết sức tốt, khí tức trên người, nhiều nhất chỉ có tám phần mười lúc trước.
- Huyền Diệp, không nghĩ tới ngươi còn nắm giữ một tay như thế, được, quả thực quá tốt rồi.
Cửu Trần vừa mừng vừa sợ, bây giờ Đoạn Thiên Lang chịu trọng thương, coi như không có hỏa diễm của Diệp Huyền hỗ trợ, hắn cũng đủ để tranh tài với đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.