Lăng Vân cực độ ngạc nhiên, hắn nhìn đi nhìn lại hình ảnh của nữ nhân ở trong đầu, đồng thời cũng so sánh với hình ảnh nữ nhân trong ảo cảnh ngày trước, hai bên hoàn toàn giống hệt nhau, nếu có khác thì hình ảnh trong đầu bây giờ đầy đủ quần áo hơn thôi. Nghĩ đến đây, gương mặt của hắn có hơi ửng đỏ lên xấu hổ nhưng vì lớp bụi bặm trên cơ thể rất dày nên không thể nào nhìn ra được.
Hắn rơi vào mê chướng, đạo tâm tan vỡ nhưng không có nghĩa là hắn hoàn toàn trầm luân vào bên trong, hắn vẫn tỉnh táo lắm. Hắn biết, người trong mộng hắn là Khương Hy hiển hóa thành nên về lý, người này không thể nào tồn tại được. Nhưng nên nhớ, người gửi hình ảnh này đến hắn là Sát Kiếm Mạch chủ - Kiếm Minh chân nhân, chân nhận đã đưa hình ảnh này đến thì tất có dụ ý riêng.
Hắn trầm mặc một chút rồi ôm quyền hành lễ với Lộ Thiên Hành, sau đó nói:
“Lộ trưởng lão, đệ tử mạn phép hỏi trong thời gian này, không biết có cô nương nào ghé thăm tông môn không?”.
Lộ Thiên Hành bình tĩnh đáp:
“Hôm nay có một người đến, lão phu không thấy rõ dung mạo nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện, ngươi mau đi theo lão phu thôi”.
Vừa dứt lời, lão phất ống tay áo lên, một ngọn gió liền xuất hiện cuốn Lăng Vân lên trên không rồi cả hai cùng nhau bay ra ngoài. Trên đường đi, lão thi thoảng cũng nhìn sang hắn một chút, hai mắt ẩn ẩn sự nghi hoặc không hề nhỏ. Lão không ngờ sau mười lăm năm, tu vi của hắn vẫn có thể tăng trưởng như cũ, đồng thời kiếm ý quấn thân cũng mạnh kinh khủng, đồng cấp gần như không ai so được.
Đây mà là kết quả của tan vỡ đạo tâm sao?
Lộ Thiên Hành tự hỏi, loại kết quả này nằm quá xa so với những gì lão dự kiến, đồng thời, lão cũng như có như không cảm giác được một cỗ nguy cơ không nói nên lời, nói chung khá quỷ dị.
“Lộ trưởng lão . . . đệ tử muốn thay đổi phục trang”, Lăng Vân đột nhiên lên tiếng, bộ dạng tựa hồ rất xoắn quýt hồi hộp.
Lão kém chút ngã xuống dưới đất, bây giờ là lúc nào rồi mà lại đi để tâm đến chuyện ăn mặc cá nhân chứ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, để hắn gặp chân nhân trong bộ dạng rách rưới như ăn mày thế này quả thực rất bất kính. Tuy rằng tình huống đó sẽ có lợi đối với Lộ gia nhưng ai biết được, chân nhân liệu có nghĩ theo hướng khác không. Thế là lão liền phất ống tay lên tạo thành một luồng kiếm quang bao phủ lấy hắn.
Không qua một hơi thở, y phục của Lăng Vân đã trở về bộ kiếm bào ngày trước, bụi bẩn trên cơ thể cũng biến mất đi hết, đầu tóc cũng gọn gàng trở lại. Duy chỉ có mấy vết sẹo trên người là chưa lành lặn lại hẳn thôi nhưng nhìn tổng thể thì cũng có chút phong thái rồi, không cần lưu ý chi tiết quá nhiều.
Lộ Thiên Hành mở tốc độ nhanh nhất của mình, đồng thời cũng tỏa Nguyên Anh Uy ra ngút trời khiến cho những đệ tử hay trưởng lão tuần hành khác phải nhao nhao tránh ra. Về lý, đây là lạm quyền phá quy củ nhưng lão không nghĩ nhiều đến thế, lão chỉ biết, thời hạn của lão sắp đến rồi, còn không nhanh thì mạng lão cũng xong, Lộ gia cũng xong.
May mắn cho lão, lúc lão đưa Lăng Vân đến nơi thì còn đúng vài giây nữa là hết hạn. Lão thở phào ra một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng, sau đó bình tĩnh nói với Lăng Vân:
“Lão phu chỉ đưa ngươi đến đây được thôi, nửa đường còn lại ngươi tự đi đi”.
“Đa tạ Lộ trưởng lão”, Lăng Vân từ tốn ôm quyền đáp.
Lộ Thiên Hành gật nhẹ đầu rồi quay người ngự không rời đi, về phần Lăng Vân, hắn đương nhiên không muốn nán tại chỗ quá lâu, liền nhanh chóng tế ra phi kiếm rồi bay vào bên trong. Từ trước đến nay hắn ra vào nơi này khá nhiều nên cũng xem như quen thuộc đường đi. Mặt khác, trên người hắn có lưu lại một loại thủ đoạn của chân nhân nên kiếm ý của cấm địa sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá nhiều đối với hắn.
Lăng Vân di chuyển rất nhanh, bộ dạng tựa hồ rất gấp gáp, nhờ có sự thủ hộ của Kiếm Minh lưu lại nên hắn chẳng tốn bao nhiêu thời gian để đến được khu vực bờ hồ. Lúc này, Khương Hy lại đang trong quá trình nướng hai con Ngư Yêu kia, thịt cá gần như đã chín đến độ vừa đủ để ăn rồi.
Hắn đưa mắt sang nhìn Lăng Vân một hồi rồi nói:
“Không tệ đâu, Ngưng Dịch cảnh đỉnh jWiy6 phong”.
Lăng Vân trơ mắt ra nhìn Khương Hy, dọc đường đi này hắn cứ nghĩ là chân nhân âm thầm đọc suy nghĩ của hắn họa ra gương mặt của ‘nàng’, nào ngờ, hắn lại thực sự nhìn thấy được ‘nàng’ ngoài đời thực. Gương mặt hắn đột nhiên đỏ lên một tầng, sau đó lại xoắn quýt vội quay sang chỗ khác khá e thẹn.
Khương Hy: “. . .”
Ngươi là thiếu nữ mới lớn sao?
Làm mất mặt kiếm tu quá!
Hắn bất giác nhớ đến mấy lời của Kiếm Minh nói trước đó, da mặt của Lăng Vân rất mỏng, cũng đồng nghĩa dễ xấu hổ. Theo như ký ức của hắn về Lăng Vân tại Thượng Dao Thiên Trì thì người này không giống với những gì lão mô tả, bất quá bây giờ thì đã rõ mười mươi rồi. Thầy nói gì, trò đúng là như vậy.
“A hèm . . .”, Kiếm Minh đột nhiên hắng giọng một cái, hai mắt liếc về phía Lăng Vân tựa như đang nhắc nhở ‘nghịch đồ, quên lão phu rồi?’. Đáng tiếc cho lão là Lăng Vân vẫn chưa kịp hồi phục lại tinh thần mình, phải đợi thêm vài giây sau thì hắn mới lấy lại được trấn định để phản ứng lại lão.
“Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ”, hắn khom người hành lễ nói.
Kiếm Minh bĩu môi, tựa hồ cũng chẳng cao hứng lăm, lão khịt mũi một cái rồi nghiêng đầu ra sau ngửi mùi hương từ hai còn Ngư Yêu đã chín vàng ươm. Sắc mặt của lão nhờ thế mới giãn ra rất nhiều. Lão thả cần câu xuống rồi từ tốn đi lại chỗ Khương Hy, tiện thể cũng chém xuống một khối thịt ăn thử.
Một lát sau, lão gật nhẹ đầu rồi mỉm cười đầy hài lòng.
“Trù nghệ của ngươi rất tốt, mặc dù tự xưng thua kém Hiên Minh của Thư Viện nhưng lão phu nghĩ, ngươi có thể tranh với hắn một lần ở mảng này”.
Khương Hy cười đáp lại:
“Tiền bối quá khen, vãn bối còn xa mới lại lục tiên sinh”.
Lời này của hắn là thật, chí ít ở mảng trù nghệ, Hiên Minh hoàn toàn bỏ xa hắn không biết bao nhiêu con phố. Mặt khác, bởi vì Lăng Vân không nắm rõ địa vị chân thật của mình hiện tại nên hắn sẽ không gọi Kiếm Minh là chân nhân, thay vào đó là tiền bối thôi. Kỳ thực, hắn định gọi là ‘Minh lão’ luôn cho tiện nhưng nghe như vậy có chút gần gũi quá, dễ khiến người khác sinh nghi nên đành phải từ bỏ.
Kiếm Minh khen xong tự nhiên cũng không hơi đâu ngồi nghe hắn trả lời, đồ ăn ngay trước mặt, không tập trung vào nó thì phí quá. Huống hồ, lão không ăn uống cũng đã gần ngàn năm nên bây giờ có chút hơi nhớ. Lão quay sang chỗ Lăng Vân nói tiếp:
“Vân Vân, lại đây nào, ăn trước đã, có chuyện gì muốn nói thì nói sau”.
Lăng Vân không vội tiến lại, hắn nhìn sang chỗ Khương Hy một chút rồi quay sang lão đáp:
“Sư phụ, Mạch chủ đại nhân cho gọi ta”.
“Là lão phu mượn danh nghĩa của chân nhân, người chân chính muốn gặp ngươi là tiểu cô nương này”, Kiếm Minh chỉ sang hắn, tiện thể cũng không quên chém xuống thêm một khối thịt cá nữa để ăn, trong nháy mắt, lão đã ăn gần nửa con Ngư Yêu rồi.
Khương Hy lấy Dục Vọng Chủy ra chém con Ngư Yêu còn lại thành từng miếng vừa ăn rồi đặt lên trên một chiếc lá lớn được rửa sạch sẽ, trông khá đẹp mắt cùng ngon miệng. Hắn từ tốn đưa đến trước người Lăng Vân rồi mỉm cười nói:
“Mười lăm năm chịu khổ rồi, bây giờ ngươi cũng nên buông lỏng thôi, ăn một chút đi”.
“À . . . Ừ, đa tạ . . . cô nương”, Lăng Vân ấp úng tiếp nhận lấy, gương mặt có chút hơi đỏ ửng lên. Thấy thế, Khương Hy liền cười khanh khách mấy tiếng, trong lòng muốn trêu đùa một vài câu để tiêu khiển nhưng nghĩ đến việc sau lưng là Kiếm Minh đang nhìn chằm chằm thì hắn lập tức dẹp ý nghĩ đó sang một bên ngay. Trong những giây phút nồng nặc mùi đao kiếm như thế này thì hắn không nên có những ý nghĩ không yên phận, nếu không hậu quả sẽ khôn lường lắm.
Khương Hy từ tốn ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân, hắn có thể cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể của đối phương căng cứng lại không dám động đậy, tựa hồ rất căng thẳng cùng hồi hộp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn so với bình thường một chút. Tình huống này quả thực rất thú vị, nhất là với những tu sĩ đã sớm đạt đến tu vi cao như thế này.
Với những tu sĩ từ Ngưng Dịch cảnh trở lên, biểu hiện rung động dè dặt này chẳng khác gì một món đồ xa xỉ khó có thể chạm lấy, chỉ có Lăng Vân bị đánh tan đạo tâm nên mới có thể biểu hiện ra được thôi.
Khương Hy cũng nhân cơ hội hiếm có này âm thầm tản linh thức của mình vào bên trong thể nội đối phương để xem xét tình huống. Nào ngờ, linh thức hắn vừa vào là một đạo kiếm ý đã nhanh chóng xuất hiện chém tan đi rồi. Đạo kiếm ý này rất thuần khiết, không bị pha lẫn bởi bất cứ khí tức tà dị hay đại đạo khác vào, nó chỉ thuần là kiếm ý của Kiếm đạo thôi.
Cùng lúc đó, Lăng Vân cũng nhận ra được hành động vụng trộm này của hắn nhưng lại không phản ứng quá nhiều, chỉ nhìn sang đôi chút thôi, sau đó là lại quay về tiếp tục bữa ăn của mình.
Hành động này . . . là tín nhiệm đi?
Hay là ngây ngốc trong Kiếm Mộ lâu quá thành ra ngốc thật rồi?
Khương Hy không hiểu được, không hiểu từ bao giờ Lăng Vân lại thả lỏng phòng vệ của mình ra như thế, xem như đạo tâm tan vỡ thì nó chỉ ảnh hưởng con đường tu hành về sau thôi, còn ở hiện tại thì chẳng ảnh hưởng gì hết. Hắn thật sự rất khó hiểu.
“Đạo tâm của ngươi còn chưa khôi phục mà, làm sao lại tu luyện ra được nhiều kiếm ý đáng sợ đến thế?”, hắn nghi hoặc hỏi.
Lăng Vân suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Kỳ thực, ta cũng không quá rõ, chỉ một mực tu luyện, kết quả liền tu ra được chúng”.
Khương Hy: “. . .”
Hắn chịu thua, Lăng Vân trả lời vậy thì hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu để nghiên cứu. Lúc này, hắn liền đưa mắt sang nhìn Kiếm Minh, ngụ ý là muốn lão chỉ giáo một phen, dù sao tại Kiếm đạo, lão vẫn là chân nhân.
Kiếm Minh không giải đáp cho hắn vội, thậm chí lão còn chẳng thèm nhìn nữa kia, toàn bộ tâm trí lão bây giờ đã đầu nhập hết vào trong mấy miếng thịt cá thơm phức của Ngư Yêu rồi.
Hắn có chút hơi tò mò, Kiếm lão chỉ là khôi lỗi của lão, làm sao lão có thể cảm nhận được hương vị nhỉ?
Cân nhắc đến việc dùng sinh khôi, hay là dùng trận pháp liên kết tinh thần?
Hắn bắt đầu cảm thấy khá tò mò rồi đây nhưng tạm thời thì chuyện đó vẫn còn nhỏ hơn khá nhiều so với chuyện cùa Lăng Vân. Thấy lão dường như vẫn chưa có ý định sẽ rời khỏi bữa ăn, hắn liền cố tình hắng giọng một cái để thu hút sự chú ý của lão, tạ ơn trời, cách này thành công, lão nhìn qua hai người bọn hắn một chút rồi nói:
“Tu đạo trọng đạo tâm, tu kiếm trọng kiếm tâm. Đạo tâm của Vân Vân tan vỡ nhưng kiếm tâm vẫn còn đó, thậm chí trong mười lăm năm qua, kiếm tâm đã được trui rèn đến một mức độ hoàn toàn khiến lão phu hài lòng”.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn sang Lăng Vân rồi cười cười nói tiếp:
“Lấy thực lực bây giờ, toàn bộ tu sĩ Kết Đan cảnh trong thiên hạ hoàn toàn nằm dưới mũi kiếm của con rồi, bao gồm cả Tam Đại Mạch Trúc Cơ”.
Nghe vậy, Lăng Vân có chút hơi giật mình, trong suốt mười lăm năm này, hắn chủ yếu là tu hành để không phải để tâm vào chuyện kia nên cũng không quá rõ thực lực hiện tại ra sao nhưng hắn có cảm giác, hắn có thể đánh với Khương Hy một trận, chỉ là không nỡ thôi.
Trước đây, hắn tự tin vì hắn là Kiếm Tử, và Kiếm đạo của hắn là siêu quần nhất trong hàng ngũ thế hệ trẻ. Đồng cảnh giới, kiếm tu rất đáng sợ, đây không phải nói suông mà chính là sự thật. Kể cả thế, hắn vẫn bị Khương Hy đánh đến mức tan vỡ đạo tâm. Còn bây giờ, hắn vẫn còn tự tin nhưng không phải dạng tự tin nửa vời như trước nữa, bởi bây giờ, hắn đã chân chính có đủ thực lực của mình rồi.
Kiếm tâm . . . còn đáng sợ hơn đạo tâm nhiều lắm.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ