Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 105: Trả giá




“Đại ca, bọn ta mang tới rồi đây”.
Đúng thật như lời Phong Thần nói, đám nam nhân này quả thật có sức khỏe rất phi thường, hơn 20 gốc cây to lớn rất nhanh chóng được đốn hạ cùng cắt xén đi để tạo thành những cột trụ hình tròn trông rất chắc chắn.
“Ngươi, ngươi nhanh đi ra ngoài mua cho ta một tấm vải cách âm loại tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề, có gì bảo thủ quầy tới tìm ta. Nhớ, tấm vải phải thật lớn, đủ để bao trùm toàn bộ gần 30 gian hàng”.
Phong Thần đưa tay lên cao chỉ tới hai người, theo mắt hắn quan sát thì có thể tin tưởng được hai này được. Vừa ra chỉ thị, cả hai liền nhanh chóng gật đấu rồi tiếp tục chạy đi.
“Còn lại các ngươi mang những cây cột này chôn xuống tại những vị trí khác nhau, nhớ phải sắp xếp cho thật đều đặn”.
Phong Thần tiếp tục đưa ra chỉ thị tiếp theo.
“Vâng”.
Chúng lao động nhanh chóng đồng thanh trả lời.
“Cho tới lúc này, cả hai người các ngươi hiểu ta đang làm cái gì rồi chứ?”.
Phong Thần liếc mắt đi qua nhìn thấy hai người đang đứng ở trong góc, hắn nhanh chóng hỏi tới.
“Không biết”.
Đúng như hắn suy đoán, hai người này không có đầu óc suy nghĩ cho cặn kẻ. Không thể dùng để làm việc lớn.
“Hai người ra bên ngoài kia thông báo, 1 canh giờ sau tại trung tâm nơi này mở một phiên đấu giá, số lượng đồ tốt có giới hạn, một buổi chỉ bán ra 20 vật phẩm cùng số lượng người tiến vào có hạn khoảng 100 người”.
Phong Thần không dấu diếm thêm, hắn tiến lại gần rồi nói nhỏ cho hai người được biết. Cả hai liên tục lắc đầu rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Đợi hai người rời đi, Phong Thần liền nở ra một nụ cười ẩn ý.
“Đại ca, mọi việc đã xong. Chỉ thị tiếp theo”.
Một lúc sau, toàn bộ việc hắn giao đều được đám người làm hết, toàn bộ 20 cọc đều được chôn sâu xuống nền đất, cùng lúc đó, hai người đi mua vải cũng đã trở về. Điều khiến hai người ngạc nhiên là sao hắn lại không hỏi giá mà là cười một cái rồi ra hiệu đặt xuống.
“Tốt, các ngươi nhanh chóng mang tấm vải này che phủ hết toàn bộ những cái cọc, không được để lộ bất cứ thứ gì”.
“Vâng”.
Phong Thần đưa mắt quan sát một hồi liền thản nhiên đi ra ngoài. Trên đường đi, hắn quan sát toàn bộ vật phẩm được trưng bày tại nơi này, nhưng không có một thứ mà khiến hắn vừa mắt.
Đi một lúc, gần như toàn bộ đều bị hắn xem qua hết. Đến gần cuối hàng, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng lên một cái.
“Chưởng quầy, thứ này trông có vẻ lạ mắt, giá cái này như thế nào”.
Phong Thần đưa tay xuống nhặt lên quan sát một lúc rồi nói.
“Huynh đệ, thứ này là vật thất truyền, ta chỉ bán với giá 500 linh thạch mà thôi”.
“500 linh thạch sao?”.
Hắn nhìn thấy Phong Thần suy nghĩ một hồi liền nở ra một nụ cười đắc ý, vẻ mặt trông rất thỏa mản.
“Ta nghĩ thứ này còn tốt hơn như vậy? Ngươi tiếp tục ra giá đi?”.
“Đắt giá hơn sao. Vậy 1000 linh thạch thì thế nào?”.
Bản mặt của hắn ngày càng tươi tắn, hắn dường như không thể kiềm chế thêm được liền lộ ra bộ răng trông rất tởm lợm.
“Cẫn chưa đủ”.
“Vậy 2000 thì thế nào”.
“Chưa đủ”.
“3000 linh thạch”.
“Vẫn chưa đủ”.
“1 vạn linh thạch”.
Hắn không thể kiềm chế hơn nữa liền thét lớn. Điều này khiến hắn được sự chú ý của rất nhiều người, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn.
“Ngươi quả thật ngây thơ, đến định giá của nó còn không thể nhận biết mà vẫn mang ra bán như thế này được sao?”.
Phong Thần lần này không hề ép hắn đẩy giá thêm nửa mà là nói thẳng hẳn ra. Rất bình thản, điều này khiến tên chưởng quầy càng lo lắng. Trên gương mặt hắn từng hạt mồ hôi lăn dài trên má.
“Theo ta được biết thì thứ này chẳng có công dụng gì, chỉ được cái lạ mắt mà thôi, ngươi không thấy vậy sao?”.
Không đợi hắn trả lời, Phong Thần tiếp tục hỏi.
Việc bị nhiều người để ý như vậy nên khiến hắn gặp rất nhiều bất lợi, nếu như có sai sót thì toàn bộ thứ bày ra đều không bán được.
“Đúng là như vậy”.
“Ta nghĩ nó chỉ đáng giá chưa tới 10 linh thạch”.
“Đúng vậy”.
“Ta mua thứ này giá 10 linh thạch, ngươi xem như thế nào?”.
Phong Thần lúc này đưa ra cái giá rất là thấp để mua lấy.
“Ta bán”.
Hắn lúc này chẳng thể làm gì hơn liền phải theo, mặc dù thứ này là do hắn trộm được. Nên việc giá của nó hắn không thể nắm được.
“Tốc, thành giao”.
Phong Thần nhanh chóng thu vào trong kho đồ rồi lấy ra trong đó 10 viên linh thạch đưa cho tên chưởng quầy rồi nhanh chóng rời đi. Lúc quay người rời đi, hắn lại nở ra một nụ cười ẩn ý. Điều này khiến rất nhiều người khó hiểu.
Sau khi mua được thứ cần, hắn nhanh chóng quay trở lại, trước mắt hắn túp lều được dựng lên rất hoàn mỹ, mọi thứ được đám người lao động là một cách rất tốt, không có chút gì có thể chê được.
“Ngươi di ra ngoài mua giúp ta hai cái Thủy Tinh Ngọc lớn chừng quả banh, tinh quang phát ra phải là màu vàng nhạt”.
Phong Thần đưa tay lên chỉ lấy một người đứng ở phía trong góc rồi ra chỉ thị.
“Vâng”.
“Những người còn lại đi ra bên ngoài dò xét xung quanh một vòng rồi quay lại”.
“Đại ca, như vậy là có ý gì vậy? Bọn ta không hiểu”.
Đám người nhìn nhau một lúc rồi lên tiếng hỏi.
“Các ngươi đi rồi sẽ biết”.
Không giải thích gì thêm, ý của hắn nói ra vẫn luôn là chắc chắn như vậy.
Họ đi ra nhưng trên mặt tàn đầy suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hề có một chút ý định nào hết, chỉ biết theo lời đi ra mà thôi.
Ngay lúc này, ở bên ngoài đã tụ tập khá là đông, đang chờ đợi để đi vào phiên đấu giá, thứ làm họ khó hiểu nhất chính là mọi thứ tại lều này rất khó nhận biết, bên trong chứa đựng thứ gì đều không có tiết lộ.
“Rốt cuộc ben trong đang chuẩn bị đấu giá thứ gì vậy?”.
“Ta không biết, chỉ nghe được thông tin là đi qua, dù sao có chổ ngồi là tốt rồi”.
“Chắc chắn có rất nhiều thứ tốt”.
“Làm cầu kỳ như vậy chắc hẳn là người thuộc thương buôn, nếu có thể làm quên được thì rất tốt”.
Xung quanh đám người tụ tập nói chuyện rất là rôm rả. Mặc dù chỉ là hội đấu giá nhỏ nhưng được sự quan tâm của rất nhiều người, trong đó có các cao thủ môn phái khác cùng nhiều người thuộc tầng lớp cao.
Một lúc lâu sau, đám người đều đã quay lại.
“Các ngươi hiểu rồi chứ?”.
Không đợi họ kịp thở dốc, hắn liền hỏi tới.
Sắc mặt đám người trông rất mệt nhưng lại nở ra một nụ cười.
“Đã hiểu”.
Họ đồng thanh trả lời rất hồ hởi.
“Tốt”.
Ngay lúc này, ở bên ngoài thủ quầy tiếp tục mang tới thêm gần 10 tên đệ tử trông khá tuấn tú cùng xinh đẹp, đều là đệ tử ngoại môn. Thực lực không được mạnh nhưng có thể cảm nhận được, họ là những người mà hắn đang cần hiện tại.
“Sư huynh có gì căn dặn”.
Vừa đi vào chưa kịp giới thiệu, cả nhóm liền đồng thanh.
“Giữ thái độ như vậy là rất tốt, công việc từng người lát nữa ta sẽ phân phó”.
Ngoài kia lối vào, hai người Nhẩn Thục Viêm cùng Tiểu Hồng đều chạy qua chạy lại thông báo, vì thế nên thu hút được rất nhiều người. Ở bên trong sự cật lực đó chính là thành quả mà Phong Thần muốn hai người phải nắm bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.