Hữu Duyên Trà Quán

Chương 40: HẤP THU KIM QUANG




CHƯƠNG 40: HẤP THU KIM QUANG

Tác giả: Lila

Vừa về đến ký túc xá cô liền bị Kha Nguyệt tra hỏi

“Giỏi cho Lệ Lâm cậu, chuyện mở quán lớn như vậy lại đi giấu mình. Chúng ta có phải cũng nên bàn đến chuyện tuyệt giao rồi hay không?”

Cô cười lấy lòng đáp “Thật xin lỗi. Mình cũng chỉ mới mở được vài hôm thôi mà, quá bận bịu không kịp nói với cậu.”

“Lệ tiểu thư không phải giải thích, nếu không phải hôm nay bị Phạn Giai Long lừa đến Phạn gia ăn tối thì không biết đến ngày giờ nào cậu mới chịu nói thật với mình.”

“Hửm? ‘lừa đến’ Phạn Giai Long cũng thật có tài, lại có thể lừa được Kha Nguyệt đáng yêu của chúng ta đến Phạn gia gặp cha mẹ chồng sao?” Cô cười cười trêu ghẹo, làm Kha Nguyệt xấu hổ đến hai má ẩn đỏ, hậm hực không thèm nhìn cô nữa.

Nếu không nhận lỗi chắc cô ấy sẽ thật sự tuyệt giao với mình mất, haha, thôi được rồi, người lớn không chấp cùng tiểu hài tử. Cô xuống giọng nài nỉ Kha Nguyệt.

“Được rồi, được rồi, lỗi của mình, cậu tha cho mình lần này đi được không? Hôm nào rãnh mời cậu ghé thăm trà quán của mình.”

Kha Nguyệt thấy cô thật sự chịu nhận lỗi nên cũng không còn quá tức giận, dùng khuôn mặt lạnh lùng nói

“Xem như cậu biết điều, hôm nào tớ sẽ rủ cả Di Giai đến. Mà cái trà quán cậu mở ở đâu vậy? Có gần đây không?”

“Lần trước đi ăn ở quán của Diệp Cảnh Quân về chúng ta có đi ngang đó, bây giờ mình đã đổi tên thành “Hữu duyên trà quán”. Nếu cậu muốn đi cùng Di Giai thì chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian rồi. Lúc này cậu ấy hận không thể 24/7 ở cạnh Diệp Cảnh Quân, lấy đâu ra thời gian đi thưởng trà cùng chúng ta cơ chứ.”

Kha Nguyện nhíu mày khó hiểu hỏi

“Đã xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù Di Giai và Diệp Cảnh Quân yêu nhau nhưng chưa bao giờ cậu ấy vì tình cảm trai gái mà không màn đến mọi thứ xung quanh.”

Cô khó xử trả lời

“Có những chuyện mình có thể kể cho cậu, nhưng có những việc chỉ người trong cuộc mới được quyền để cậu biết hay không.”

“Được, nếu cậu ấy muốn kể ắc sẽ kể, mình sẽ không cưỡng ép.” Kha Nguyệt nói xong chuẩn bị đi về giường nghỉ ngơi thì điện thoại reo, vừa bắt máy, Di Giai bên đầu dây kia vội vàng nhờ cô đưa máy lại cho Lệ Lâm.

Di Giai nóng nảy hỏi “Lâm Lâm, sao điện thoại của cậu không gọi được vậy?”

Cô lấy điện thoại ra nhìn thì thấy đã hết pin và tắt nguồn từ lâu rồi, nên nói

“Điện thoại mình hết pin, có chuyện gì mà cậu tìm mình gấp vậy.”

Giọng Di Giai bên kia như sắp khóc đến nơi nói

“Anh Cảnh Quân không tin những gì mình và dì Hứa nói, còn bảo rằng cậu là gian hồ thuật sĩ, chuyên lừa đảo mọi người. Anh ấy muốn tìm cậu phân rõ phải trái.”

Cô biết ngay dì Hứa kia không thể khuyên nổi đôi phụ tử này mà, lúc đó mà nghe cô ta cầu xin rồi lấy kim quang của cô ấy để xem như tiền đặt cọc thì cô lỗ nặng rồi.

“Nếu muốn đến thì cứ việc để anh đến, Lệ Lâm mình cũng không sợ thứ phàm phu tục tử không hiểu lẽ phải như thế. Bây giờ mình đến trà quán, hoan nghênh anh ta quang lâm bất cứ lúc nào.”

Di Giai khó xử nói “Cậu đừng tức giận, chuyện này cũng thật sự rất khó tin. Với lại yêu cầu của dì Hứa cũng có chút khó khăn với anh ấy rồi.”

“Hử? Mình không quan tâm chuyện của nhà họ Diệp, nếu không nhìn phần tình cảm bạn bè giữ chúng ta thì mối làm ăn này cũng hủy đi là vừa. Nói anh ta muốn gì thì cứ đến trà quán tìm mình, nhưng nhớ đem theo cả cái gan lúc từ chối yêu cầu của dì Hứa, không thì e là anh ta sẽ sợ đến xón ra quần.” Vừa dứt lời cô cũng cúp máy, trả điện thoại lại cho Kha Nguyệt xong, bản thân cũng tự mình đi đến quán trà, thà là đến đó chuyên tâm tu luyện linh lực còn hơn ở đây tức giận nhưng không làm được gì cả.

Cô tương đối bực mình với hai cha con Diệp Cảnh Quân, dù rằng họ không làm gì ảnh hưởng đến cô, cũng không gây nên ác nghiệp gì quá nặng. Nhưng tính tình lại khá cố chấp, không tín nhân quả, như vậy khó lòng mà làm họ tin phục. Cô lại không thể dùng thuật pháp để cho anh ta nhìn thấy linh quỷ kia luôn đi theo bản thân. Vì Phạn Giai Triết nói rất đúng, nếu làm vậy mà khiến người nhìn thấy hoảng sợ đến điên loạn thì tội nghiệt đó lại tính trên đầu cô.

Nhưng vẫn còn một Lộ Nghiên cơ mà, dù rằng con bé mới chỉ bước đầu học các tu luyện linh lực nhưng lại có A Minh bên cạnh chỉ điểm và dạy cho vài thuật pháp nên điều khiển một ít đồ vật đơn giản cũng không quá khó khăn với con bé. Nhưng mọi người cũng đừng nghĩ những ma vật bình thường cũng có thể làm như Lộ Nghiên, đây gọi là cơ duyên, nếu em ấy không có người chỉ điểm, tâm lại ôm oán hận quá nhiều thì làm sao có thể học được những thuật pháp thuần chánh như vậy, nếu không thì thế giới này thật sự loạn mất rồi.

Sau khi điện thoại được sạc đầy, cô mở nguồn được vài phút thì thấy Phạn Giai Triết gọi đến

“Sao tự dưng em lại đến trà quán giờ này? Có việc gì quan trọng sao?”

Cô nhíu mày nhìn A Minh đang đứng một góc giả vờ nhìn ngó xung quanh nói

“Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, anh có ý kiến sao.? Còn tai mắt kia của anh nữa, đừng làm bổn cô nương khó chịu, bằng không tôi sẽ tiễn nó về cho người chủ vô lương tâm của nó.”

Đầu dây bên kia cô nghe được tiếng Phạn Giai Triết khẽ cười nói

“Ai lại không có mắt đi chọc giận Lệ tiểu thư vậy. Được rồi, nơi của em, em muốn sao cũng được. Khối đá kia tôi đã kêu người tạc một tượng Địa Tạng Bồ Tát, khá thích hợp để ở nơi làm việc của em. Phần đá còn dư lại chỉ làm được một đôi khuyên tai.”

Vốn là đang bực mình nhưng khi nghe Phạn Giai Triết nói xong, dù cô muốn tiếp tục giận cá chém thớt cũng không được nữa. Đành xìu giọng nói

“Vậy cám ơn anh trước, hôm nay tôi hơi mệt, nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

“Được, nếu có việc gì cần giúp có thể trực tiếp nói với tôi. Giữa chúng ta, cũng không cần phải quá xa cách như thế.”

“Ukm” Sau khi cúp máy cô cứ mãi suy nghĩ vẫn vơ, quả thật Phạn Giai Triết rất khác so với lúc đầu gặp, cô cứ có cảm giác là lạ sao đó. Dù rằng cô rất khát vọng tình cảm chân thành của con người nhưng như vậy có phải hơi đơn giản rồi không. Vì trên thế giới này thứ đáng trân quý nhất là lòng người nhưng thứ đáng sợ và ghê tởm nhất cũng chính là lòng người. Hi vọng Phạn Giai Triết không làm cô thất vọng vì đã dần cho phép anh ta đi vào cuộc sống của mình.

“Nghiên Nghiên, em học tập linh lực cùng thuật pháp đến đâu rồi?”

Lộ Nghiên hào hứng đáp lời cô

“Rất tốt, bây giờ em đã có thể cầm được đồ vật và di chuyển chúng. Anh Minh còn dạy em cách làm cho đồ vật tàng hình nữa.”

Cô cười hài lòng nhìn A Minh đang đứng kế bên ra vẻ ghét bỏ khi Lộ Nghiên tự hào với những thuật pháp cỏn con. Bất chợt cô lại muốn trêu chọc

“ Anh Minh sao? Không biết từ bao giờ quan hệ của hai người đã tốt đến vậy?”

Lộ Nghiên buồn bã nói

“Chị à, giữa Anh Minh và Thầy Minh thì chị nghĩ xem em nên kêu gì đây?” rồi chỉ vào A Minh nói “Nếu không kêu như vậy, anh ta sẽ không chỉ em thuật pháp nữa, em muốn mau chóng mạnh mẽ hơn nên đành phải…hay là chị dạy em đi?”

“À…cái này thì thôi đi, chị khá là bận rộn, em theo A Minh học là đúng rồi. Ngày mai sẽ có việc cần làm, sẵn tiện để chị nhìn thử xem, em có thật sự lợi hại như những gì bản thân vừa nói.”

Lộ Nghiên tò mò hỏi

“Có chuyện cần đến em sao? Khi nào thì bắt đầu? Lần này em phải trổ hết tài năng mới được, sẽ không làm chị thất vọng đâu.”

Cô cười trả lời

“Không cần gấp gáp, chờ đến ngày mai thì tính. Bây giờ em đi tu luyện linh lực hoặc theo A Minh tiếp tục học thuật pháp đi. Chị cũng phải điều tức lại linh lực của bản thân.”

Sau khi dứt lời thì Lộ Nghiên gật đầu chào cô rồi cùng A Minh đi ra ngoài. Cô lấy ra túi thêu do mẹ Phạn tặng, đắng đo suy nghĩ, có nên dùng nguồn kim quang của túi thêu này xoa dịu phần nào sự tổn thương của linh thức ( linh hồn) do thay đổi tế đàn mang lại hay không? Nếu cô cố gắng tu luyện thêm một thời gian, cộng thêm lợi nhuận từ việc thu gom oán khí mang đến thì có thể rất nhanh phục hồi lại như lúc ban đầu, nhưng một khi nhận phần kim quang này thì không khác nào nợ mẹ Phạn một đại ân tình, mà tổn thương của linh thức cũng chỉ phục hồi được một nửa.

Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định cam tâm tình nguyện nhận món nợ này, nguyên nhân chính là do cô cảm nhận được tình cảm của mẹ Phạn đối đãi với cô là thật tâm thật dạ. Nhận món nợ này cũng xem như kết một mối nhân duyên tốt đẹp, biết đâu được, vào kiếp này hay một kiếp nào đó mà mẹ Phạn gặp chuyện không may, cô lại có thể nhờ phần nhân duyên này mà ra sức giúp đỡ.

Sau đó cô chuyên tâm dung nhập kim quang bên trong sợi chỉ vàng trên túi thêu vào linh thức của mình, từ từ xoa dịu đi những tổn thương nặng nề do cái tế đàn độc ác kia mang lại. Nguồn kim quang đi đến đâu, cô liền cảm nhận được một sự thư thái và giải thoát từ tận sau trong linh hồn. Lúc chữa trị được hơn một nữa thì những sợi chỉ trên túi thêu cũng biến mất, chỉ còn lại một chữa “Phật” được viết bằng ký tự cổ xưa vẫn ẩn hiện mờ nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.