Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 13: Chương 13 (Ngoại truyện)




Hạ Trung An đưa tay bắt tay Tần Du: "Tiểu thư Tần, mong lần sau chúng ta lại được hợp tác vui vẻ".
"Tổng giám đốc Hạ, ngài là bạn thân của sếp tôi, chúng tôi có mối làm ăn nào cũng phải nhớ đến ngài mà".
"Không biết nếu tôi dụ dỗ nhân viên của ông ấy thì ông ấy có còn coi tôi là bạn nữa không?" Hạ Trung An nói nhỏ.
"Ha ha". Tần Du trả lời bằng một nụ cười xã giao. Cô đã từng quá nhiều lần đến những cuộc hẹn như thế này.
"Làm ở đó lâu rồi, những người không bằng cô cũng đã thăng chức, chẳng lẽ cô không có suy nghĩ gì à?"
"Bây giờ tôi vừa mới li hôn..." Hình như ông chủ cho rằng sau khi li hôn cô sẽ không còn phải lo nghĩ cho gia đình, sẽ tập trung vào công việc, vì vậy việc thăng chức cũng chỉ là sớm hay muộn.
"Nhưng ông ấy cũng chưa chắc sẽ cho cô thăng chức sớm..." Hạ Trung An đưa một tấm danh thiếp: "Rảnh rỗi chúng ta liên lạc nhé".
Tổng giám đốc Phùng cười ha ha xuất hiện gần chỗ hai người: "Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Tiểu thư Tần của chúng tôi vừa mới được tự do, Tổng giám đốc Hạ có ý định gì không?"
"Chỉ sợ tiểu thư Tần không chịu".
"Chịu hay không là do mình chứ không phải người ta". Tần Du nhận lấy danh thiếp, viết một dãy số điện thoại vào mặt sau.
Hạ Trung An cười tít mắt đưa tay lên tai làm động tác gọi điện thoại rồi mới đi.
Hạ Trung An chắc chắn không phải một người đẹp trai, lúc trẻ ngoại hình cũng không có gì ấn tượng, chỉ có thể nói là khi đến tuổi trung niên vẫn giữ được dáng người rất chuẩn, khí chất cũng rất không tầm thường, vì vậy nên rất dễ nhìn. Có những người đàn ông đến tuổi bốn mươi mới lộ ra vẻ hấp dẫn nên có.
Nghĩ đến những thành tích huy hoàng tên phương diện ăn chơi của ông ta, Tần Du lắc đầu, cô không dám chọc vào loại đàn ông như vậy.
Nhưng không ngờ khi hết giờ làm việc, Hạ Trung An lại gọi điện thoại cho cô.
"A lô!"
"Tôi chờ tiểu thư Tần gọi điện mãi mà không thấy".
"Tổng giám đốc Hạ, ngài đừng nói đùa".
"Tôi nói thật. Một người như cô những như một món hàng best-seller, một khi xuất hiện trên thị trường là phải hạ thủ ngay, nếu không sẽ bị người khác tranh mất".
"Ha ha, tôi nghe nói Tổng giám đốc Hạ không bao giờ đánh bắt ven bờ, không biết ngài muốn tôi làm việc cho ngài hay là muốn theo đuổi tôi?"
"Không đánh bắt gần bờ là vì sợ khó cắt đứt, nhưng nếu là tìm vợ thì không phải lo việc này. Thế nào, có hứng thú làm bà chủ hay không?"
"Không có".
"Đừng trả lời nhanh như vậy. Đây là lần thứ hai cô làm tôi đau lòng đấy".
"Lần thứ hai?"
"Chuyện của Trương Gia Kiệt, nếu cô tin tưởng tôi, gọi điện thoại cho tôi, tối sẽ sa thải hắn ngay mà không nói một lời. Nhưng cô lại lựa chọn tự mình giải quyết, đúng là càng nghĩ càng đau lòng. Trong lòng cô, tư cách đạo đức của tôi thấp như vậy cơ à?"
"Ngài nói xem!"
"Chắc là thế, nhưng dù sao cũng mong cô cho tôi một cơ hội".
"Không phải ngài vừa nói rồi sao? Tôi là hàng đã đưa ra thị trường, đương nhiên là hoan nghênh người mua, không chỉ là ngài mà còn là tất cả những người độc thân từ hai mươi đến năm mươi tuổi. Tôi không có điều kiện đặc biệt về tuổi tác". Tần Du bật cười.
"Vậy thì... Tiểu thư Tần có bằng lòng qua lại với tôi trên tiền đề tiến tới hôn nhân hay không?"
"Ha ha ha ha... Tổng giám đốc Hạ, ngài xem phim Hàn nhiều quá đấy... Đáp án là không..."
"Còn đáp án của tôi là tôi sẽ không từ bỏ, nhân tiện, câu đó tôi xem trong phim Nhật".
Một năm sau.
Trương Gia Kiệt không biết đây là lần thứ mấy mình phỏng vấn thất bại. Người nhận hồ sơ xem những nơi từng làm việc của hắn, chuyện bị đuổi việc cũng không giấu được. Có một số người đồng ý cho hắn cơ hội phỏng vấn, có một số người thì thậm chí mời hắn về luôn.
Công ty hắn đến xin việc cũng càng ngày càng nhỏ, từ tập đoàn lớn đến những công ty trước đây hắn không thèm nhìn một mắt, từ lương tháng mười ngàn đến sau này sẵn sàng cạnh tranh những công việc lương tháng ba ngàn với đám sinh viên vừa tốt nghiệp. Nhưng dù vậy hắn vẫn không thể xin được việc làm.
Hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt. Trước đây hắn cũng từng là một thành viên ưu tú trong số nhân viên này, bây giờ xoay sở thế nào hắn cũng không vào được cửa công ty.
"Jay?" Đã lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy. Trương Gia Kiệt xoay người, nhìn thấy phó tổng giám đốc Lê.
"Phó tổng giám đốc Lê..."
"Đừng gọi tôi là phó tổng giám đốc, tôi đã rời khỏi công ty rồi".
"Sao?" Lúc đầu phó tổng giám đốc Lê cố tình hại hắn chính là để giữ ghế cho chắc.
"Vợ cậu... Không, vợ cũ của cậu đúng là lợi hại, bây giờ đã là Phó tổng giám đốc thường trực của công ty chúng ta rồi. Tôi không có cơ hội thăng tiến nên đương nhiên phải đi thôi".
"Anh nói là Tần Du?"
"Đương nhiên rồi. Cô ấy còn là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hạ, tháng sau sẽ làm đám cưới... Bây giờ cô ấy đã có thai hai tháng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bây giờ Tổng giám đốc Hạ đang bận một dự án, nghe nói sau khi kết hôn, toàn bộ công ty quảng cáo đều do cô ấy phụ trách".
Trương Gia Kiệt nghe ông ta nói tất cả về Tổng giám đốc Hạ và Tần Du, chỉ cảm thấy hết thảy giống như ảo mộng, không biết là thật hay giả. Người phụ nữ hắn vứt bỏ như giày rách lại bất ngờ trở thành bà xã của Tổng giám đốc...
"Jay này, nể tình tôi nợ cậu một vụ, tôi cho cậu một lời khuyên. Đừng tìm công việc trong lĩnh vực quảng cáo ở thành phố A nữa, không tìm được đâu. Cho dù bọn họ có cho cậu cơ hội phỏng vấn cũng chỉ là để muốn nhìn xem mặt mũi cậu thế nào thôi".
Trương Gia Kiệt còn đang đắm chìm trong mất mát, thì ra trong mắt người khác, hắn mới là người bị vứt bỏ, hắn mới là trò cười thật sự.
Lúc hắn và Tần Du mới lấy nhau, cả hai đều vừa bước chân vào xã hội. Thời nghèo khổ không có tiền ra ngoài hẹn hò, ngày Valentine hay kỉ niệm ngày cưới chỉ có thể mua đồ ăn về nhà tự nấu nướng. Hai người đều không giỏi nấu nướng, đồ ăn không cháy thì cũng nửa chín nửa sống, nhưng họ vẫn hạnh phúc khi ở bên nhau. Vậy mà sau này... Khi bọn họ có tiền, tất cả cũng thay đổi theo.
Một năm nay, bố mẹ không ít lần nhắc đến Tần Du trước mặt hắn, nếu như hắn không ngoại tình, vẫn chung thủy với Tần Du thì cả hắn và gia đình đều không đến nỗi như bây giờ. Sau đó đề tài lại chuyển thành mắng chửi Điền Kiều Kiều là hồ li tinh. Sau đó nữa, họ bảo hắn đi tìm Tần Du, hàn gắn quan hệ với Tần Du. Tần Du đã đến tuổi này, cho dù điều kiện kinh tế rất tốt cũng khó có thể coi như. Nhưng Trương Gia Kiệt vẫn không chịu. Tuy thế hắn vẫn ôm một ảo tưởng, đó là có một ngày hắn "nghĩ thông suốt", thành tâm thành ý xin lỗi Tần Du, hai người vẫn có thể tái hợp, tất cả sẽ trở lại nguyên trạng. Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, hắn vẫn có thể nối lại duyên xưa. Nhưng... thì ra hắn đã không thể chạy lại được nữa...
***
Trương Kỳ là một cô gái xinh đẹp, gương mặt luôn trang điểm đúng kiểu thịnh hành nhất, dù mặc đồng phục của salon nhưng vẫn phải may bó sát người. Bộ đồ màu đen bó chặt lấy thân hình cô làm lộ rõ ba vòng với tỉ lệ vàng. Bàn tay làm móng kiểu châu Âu len lỏi giữa mái tóc ngắn màu nâu, chiếc kéo sáng lấp lánh bay múa vẽ ra những đường cong đẹp mắt.
"Hôm nay bạn đến thật không khéo, Tần Du vừa rời khỏi đây không đến mười phút, cô ấy cũng cắt tóc rồi..."
"A, cắt rồi à? Sau khi xong vụ của cô ấy một năm trước, tớ vẫn chưa từng gặp lại cô ấy".
"Cô ấy muốn cắt nhưng chồng cô ấy không chịu. Hạ Trung An là người có mắt thẩm mĩ nhất trong số các khách hàng nam của tớ, mà ông ta cũng rất tinh tế. Cuối cùng con ngựa hoang Tần Du cũng tìm được người có thể thuần phục cô ấy rồi".
"Con ngựa giống Hạ Trung An ấy à? Đã ngoan ngoãn hơn chưa?"
"Ông ta cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, còn có thể lông bông được bao nhiêu năm? Ông ta theo đuổi Tần Du chính là vì muốn ổn định. Hôn nhân mà, đôi khi chỉ là vậy thôi".
"Tần Du biết chứ?"
"Ông ta nói thẳng trước mặt tớ và Tần Du. Một người từng trải như ông ta đã gặp không biết bao nhiêu cám dỗ, một khi đã muốn ổn định thì sẽ không còn chuyện gì có thể làm ông ta dao động nữa, chính thế lại hợp với Tần Du. Tần Du cũng không phải một cô bé nhất tâm theo đuổi tình yêu lãng mạn, hai người bọn họ đến với nhau chính là nồi nào vung ấy. Sự đời chính là như vậy, nếu sớm mười năm, chắc chắn Tần Du không coi Hạ Trung An ra gì, Hạ Trung An cũng không để ý đến một Tần Du ngây thơ. Bây giờ hai người gặp nhau xem như gặp đúng người đúng lúc".
"Tần Du thế nào?"
"Cô ấy nói Hạ Trung An là người đàn ông có thể làm cho cô ấy trưởng thành, cũng là người đàn ông có thể trao đổi nhiều chuyện với cô ấy. Cho dù cuộc hôn nhân này lại thất bại lần nữa thì cô ấy vẫn không hối hận". Trương Kỳ nói.
Nhưng Lâm Gia Mộc biết lần này Tần Du sẽ không thất bại.
Hai người đang nói chuyện, chợt ti vi đưa tin về một vụ án, một bóng người quen thuộc thoáng hiện lên trên màn hình ti vi: "Trương Kỳ, cho to lên một chút".
Trương Kỳ cầm điều khiển tắt chế độ tĩnh âm, thấy ti vi đang đưa tin về vụ án một cô gái bị lừa tiền lừa tình, sau khi phát hiện mình bị lừa chẳng những không báo công an mà lại thông đồng với kẻ lừa mình đi lừa những người khác, bây giờ cả hai vừa bị bắt.
"Cô ta là..." Trương Kỳ khẽ cười.
"Là Điền Kiều Kiều".
Điền Kiều Kiều trên ti vi mặc áo tù màu lam, đang khóc nức nở với phóng viên. Lâm Gia Mộc thề cô không ngờ sẽ khiến Điền Kiều Kiều rơi xuống tình cảnh này, nhưng nhìn thấy cô ta như vậy, Lâm Gia Mộc vẫn rất vui.
"Gieo nhân nào thì gặp quả nấy, đáng đời". Không đợi phóng viên nói gì thêm, Trương Kỳ đã tắt ti vi: "Buổi tối bạn có việc gì không? Một người bạn mở quán bar cho tớ mấy vé VIP..."
"Bạn muốn mời tôi hay là muốn mời Trịnh Đạc?"
"Ha ha, mời cả hai mà".
"Quán GAY ấy à?"
"Ha ha, đâu phải tớ chỉ biết mối quán GAY?"
"Vậy tớ không gọi Trịnh Đạc đâu, hai chúng ta đến tán trai".
"Bạn biết không, trong mắt đám gay, Trịnh Đạc chính là cực phẩm. Cao, to, đẹp trai, đàn ông xịn. Bốn tiêu chuẩn này đủ làm bất cứ thằng gay nào mê như điếu đổ".
"Thôi đi, Trịnh Đạc đã nói rồi, anh ta không để bạn lừa nữa đâu, có chết cũng vẫn phải là đàn ông".
"Bạn với anh ta là..."
"Bạn".
"Lãng phí, lãng phí quá..."
"Nói chuyện Tần Du đi. Cô ấy thật sự sẽ cưới Hạ Trung An à?"
"Đánh trống lảng vụng quá đấy người đẹp ạ. Nhưng thôi, tha cho bạn đấy. Đương nhiên là Tần Du sẽ cưới, nếu cô ấy còn không sinh con thì sau này sẽ thành sản phụ lớn tuổi mất, mà sinh trước khi cưới thì dì Ba dượng Ba sẽ tức chết. Hạ Trung An cũng rất lợi hại, trước khi cưới đã kí hợp đồng với Tần Du, nếu hai người li hôn vì ông ta ngoại tình thì tất cả tài sản đều thuộc về Tần Du".
"Thật không?"
"Ông ta dám kí chứng tỏ ông ta sẽ không ngoại tình nữa. Mà ông ta cũng biết bạn, bây giờ dì dượng tớ đang vui như tết, Tần Du tái hôn mà còn lấy được người tốt như vậy. Chỉ khổ cho tớ, năm nay có khi phải ra nước ngoài ăn tết mới có thể trốn không bị họ hàng hỏi tội mất". Trương Kỳ vỗ vỗ đầu Lâm Gia Mộc: "Đổi màu tóc đi, tớ mới nhập thuốc nhuộm mới, loại sản xuất từ thảo dược thiên nhiên, không làm tổn thương tóc và da đầu".
"Được. Lần này đổi thành tóc đỏ, đỏ rực, đỏ như lửa luôn".
Trích lời Gia Mộc: Khi bạn tuyệt vọng với hôn nhân, luôn có người nói với bạn rằng phụ nữ li hôn sẽ không còn giá trị gì nữa, không có ai cần một người đã li hôn cả. Nếu bạn cho rằng giá trị duy nhất của bạn chính là "có người cần" thì bạn cứ níu giữ cuộc hôn nhân chỉ còn lớp vỏ đó đi. Nhưng nếu bạn cho rằng cuộc đời bạn vẫn còn rất dài, sẽ còn có rất nhiều thứ đáng giá, bạn tự tin vào bản thân, vậy thì hãy đi ra, đi ra khỏi chiếc lồng giam đó. Có thể sau đó cũng chưa chắc đã có một người tuyệt vời đến với bạn, nhưng cuộc sống của bạn nhất định sẽ tốt hơn khi ở trong lồng giam một ngàn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.