Hung Thần Đồ

Chương 23: Chương 23





Hôn lễ của Quỷ Đế đương nhiên là sự kiện long trọng nhất, có một không hai của Quỷ giới.
Viêm Đằng và Chiêu Ngạn dẫn theo Lan Oanh đến Quỷ giới từ rất sớm.
Viêm Đằng không muốn gặp Mộ Tước là nguyên nhân phụ, nguyên nhân chính là y tranh thủ lúc tâm trạng của Điếu Huyền còn đang cao hứng, gửi gắm Lan Oanh ở lại với y một thời gian.
Điếu Huyền hào sảng nhận lời.
Viêm Đằng giúp Điếu Huyền buộc dây đỏ trên tóc, nói: “Hôm nay ở tửu lâu, ta và Chiêu Ngạn nghe lão thuyết thư kể một câu chuyện thế này.
Có một người nam nhân yêu một người nam nhân, nhưng người nam nhân kia lại yêu muội muội song sinh đã chết rồi của hắn.
Hắn bèn giả dạng làm muội muội, ở bên cạnh người nam nhân kia.
Lúc đầu hai người họ cũng vui vẻ lắm, nhưng đến khi người nam nhân kia biết chuyện, không chấp nhận được hắn nên bỏ hắn đi.”
Điếu Huyền đen mặt: “Ngay ngày vui của ta mà ngươi kể chuyện nhảm nhí gì vậy?”
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu ngươi là người nam nhân kia, ngươi sẽ làm gì?”
Điếu Huyền thấy quái lạ: “Sao lại hỏi ta chuyện đó? Ngươi biết ta không thích mấy cái nếu như mà.”
“Chỉ tò mò thôi.
Chiêu Ngạn nghe xong nói với ta là hắn là nam nhân, cam tâm vì người hắn yêu mặc nữ trang, tô điểm son phấn, còn người hắn yêu nếu như chỉ bởi hắn là nam nhân mà không thể bao dung được, thế không gọi là yêu.
Ta nghĩ cũng đúng.”
Viêm Đằng uống một vò rượu mừng với Điếu Huyền nhưng không ở lại ăn tiệc cưới, lúc trở ra đại điện thấy Chiêu Ngạn còn băn khoăn dặn dò Lan Oanh: “Bọn ta sẽ sớm về đón muội.
Ngoan ngoãn ở đây, ngoại trừ Quỷ Đế bệ hạ không được tin tưởng ai hết.
Nếu như có người nói được ta và Viêm Đằng nhờ đến đón muội, đó chắc chắn là giả, không được đi theo, biết không?”
Lan Oanh ngáp ngáp: “Trời ạ, muội sống lâu năm lắm rồi, không phải huynh thật sự xem muội là tiểu nha đầu mới lớn dễ bị lừa gạt vậy chứ?” Nàng vươn người vỗ vào vai Chiêu Ngạn: “Yên tâm đi.
Chỉ có muội lừa được người ta, người ta không lừa được muội đâu.”
Viêm Đằng túm cổ áo Chiêu Ngạn lôi đi: “Tiểu nha đầu đã nói là biết rồi, nói suốt hai canh giờ vẫn chỉ có nhiêu đó, tha cho cô bé đi.”
Lan Oanh gật gật: “Mỹ ca ca nói đúng đấy.
Muội nghe từ lúc tỉnh táo đến giờ sắp ngủ gục luôn rồi.
Các huynh đi đi.
Muội tự lo lấy thân được mà.”
Chiêu Ngạn luyến tiếc vẫy tay với Lan Oanh.
Lan Oanh thì lại xua tay kịch liệt đuổi hắn đi, thản nhiên quay về căn phòng mới được sắp xếp mà ngủ.
Chiêu Ngạn tủi thân thương cho chính mình: “Quỷ tình ấm lạnh quá.”
“Đi nhanh, lát nữa Điếu Huyền động phòng thì có khi sẽ la hét chạy đi tìm ta.
Ta phải trốn ngay bây giờ.”
Chiêu Ngạn gỡ tay Viêm Đằng ra.
Hắn rút lại câu nói vừa rồi, than thở: “Thần tình còn ấm lạnh hơn.”
Giờ Tý đến, tiệc rượu tàn đi.
Điếu Huyền tuy trên người nồng nặc mùi rượu nhưng sắc mặt vẫn còn rất tỉnh táo, hỉ phục chỉnh tề bước vào hoa phòng.
Ánh nến tí tách lúc tỏ lúc mờ giống như tâm trạng háo hức mà lại rất hồi hộp của tân lang.
Đời trước, y và thê tử chưa từng động phòng qua.
Sau hôn lễ, Bội Đề bị bệnh rất nặng, đều nói là do quỷ khí trên người y ảnh hưởng.

Từ đó, bọn họ ngủ riêng phòng, trên danh nghĩa là phu thê, nhưng kỳ thực cho đến tận lúc Bội Đề qua đời, chuyện phu thê vẫn chưa làm qua, ngay cả nắm tay cũng rất ít ỏi.
Bội Đề không kiêng dè, chỉ có mình y là kiêng dè.
Nếu như cùng quỷ thân mật một lần mất đi vài năm dương thọ, vậy thì y thà rằng không làm, để nàng có thể ở bên cạnh mình thêm vài năm.
“Nương tử, ta đến rồi.” Điếu Huyền cầm gậy định giở khăn trùm đầu lên nhưng bị Tu Viên ngăn lại.
“Uống rượu giao bôi trước.”
“Phải phải, là ta sơ sót.”
Điếu Huyền cất gậy, đến bàn rót ra hai ly rượu, một ly giao cho Tu Viên.
Tu Viên vén góc khăn nhỏ nâng rượu lên uống, sau đó trả ly cho Điếu Huyền mang lại bàn.
Điếu Huyền cầm gậy lại, Tu Viên né đi hướng khác: “Khoan đã! Ta có một chuyện muốn nói với chàng.
Chàng nghe xong nếu như chấp nhận được thì hãy vén khăn lên, còn như không thì đừng vén khăn.”
Điếu Huyền ngạc nhiên.
Tu Viên lại nói: “Nhân gian vẫn thường nói nhân quỷ yêu nhau là tội nghiệt tày trời, lúc si cuồng thì không nghĩ gì nhiều, nhưng thực sự ở bên nhau rồi mới phát hiện có vô vàn vấn đề cần đối diện.
Chàng không già không chết, nhưng ta sẽ già sẽ chết.
Chàng không câu nệ, nhưng ta lại rất câu nệ.
Chúng ta thậm chí không thể quan hệ, không thể có hài tử.
Ta cảm kích trời đất vì đã ban cho ta một người phu quân rất chung thủy, nhưng ta cũng hận trời đất vì chàng quá chung thủy cho nên kể cả khi ta chết, chàng vẫn hứa sẽ đi tìm ta.
Mà ta, vào giây phút lìa đời đã nguyền rằng một là đừng bao giờ luân hồi nữa, hai là trở thành quỷ, chứ không muốn làm tiếp con người, lại một lần nữa chết trong tay chàng.”
“Tần Mi…”
“Chàng đừng nói gì hết.
Nghe ta.” Tu Viên càng nói càng kích động: “Ta không biết đã luân hồi bao nhiêu kiếp, hoặc là ta chỉ mới luân hồi ở kiếp này thôi, nhưng ta lại quên đi chàng.
Ta chỉ nhớ được mình luôn day dứt về một điều gì đó nhưng không thể nhớ ra được điều gì.
Chỉ gần đây, ta được người khác chỉ dẫn, mới có thể nhớ lại quá khứ giữa chúng ta.
Ta của kiếp trước và kiếp này đã khác biệt rồi.
Ở kiếp trước, ta là Bội Đề, là thê tử của chàng.
Nhưng ở kiếp này, ta là một nam nhân.
Diện mạo mà chàng từng thấy chỉ là do son phấn điểm tô, đều là giả tạo.
Chàng nếu như không thể chấp nhận được ta là chính ta, thì sao có thể cùng ta ở bên nhau cả đời? Vì vậy, chàng hãy nghĩ thật kỹ rồi giở khăn.”
Điếu Huyền chưng hửng làm rơi cây gậy xuống đất: “Ngươi…là…ai?”
“Tu Viên.”
Tu Viên nói lại giọng thật của chính mình.
Không cần phải khổ sở tự ép chính mình giảm đi thanh âm, thêm mấy phần nữ tính.
Không cần phải trời chưa sáng hẳn đã vội vàng thức dậy tô phấn thoa son, chải chuốc lại tóc tai, giắt trâm cài thoa.
Không cần phải giả vờ vui vẻ mà trong lòng chua chát.
Y mệt rồi.
Hiện tại chỉ muốn là chính mình.

Nếu không thể là chính mình thì chi bằng chấm dứt sớm bớt đau khổ về sau.
Điếu Huyền quay lưng, chống tay lên bàn: “Quả thực là như vậy.
Ngay từ đầu ta đã thấy ngươi rất quen, nhưng ta nghĩ là do ta ở cạnh ngươi lâu như vậy nên nảy sinh ảo giác.
Tại sao ngay từ đầu không nói thẳng với ta?”
“Lúc ta nhớ ra thì đã có một người giống hệt ta của kiếp trước đến gặp ngươi, nếu ta dùng bộ dạng nam nhân đến, ngươi sẽ tin ta hay tin cô ta? Không cần suy nghĩ cũng biết ngươi sẽ tin cô ta và cho rằng ta bị điên.”
Điếu Huyền nhớ lại lời của Viêm Đằng.
Thì ra tên bạn chí cốt kia biết rồi mà không chịu nói ra từ sớm.
“Hắn là nam nhân, cam tâm vì người hắn yêu mặc nữ trang, tô điểm son phấn, còn người hắn yêu nếu như chỉ bởi hắn là nam nhân mà không thể bao dung được, thế không gọi là yêu.”
Tu Viên siết hai tay vào nhau, lặng lẽ nghe tiếng nến đang cháy sắp tàn.
Đêm tân hôn lẽ ra nên vui vẻ, nhưng Điếu Huyền không cười nữa, y cũng không cười nổi.
Tu Viên cào lên mu bàn tay hỏi: “Khó chấp nhận đến vậy sao?”
“Bội Đề…không, Tu Viên, ta…”
“Nếu khó quá thì không cần chấp nhận.
Ta hiểu.”
Nến tàn rồi.
Trời cũng dần sáng.
Điếu Huyền chỉ nói hai tiếng “xin lỗi” rồi rời khỏi phòng.
Phía sau tấm khăn trùm đầu, nước mắt Tu Viên rơi xuống.
Thế nhưng, y nhanh chóng đưa tay gạt đi, gỡ khăn trùm đầu ra: “Biết trước là thế rồi, có gì phải đau lòng? Bị đuổi khỏi Địa Hạ Cung rồi, nghĩ xem sau này mình sẽ sống ở đâu mới là thực tế hơn.”
Tu Viên đứng dậy, vừa đi được vài bước đã lảo đảo ngã xuống.
Giọt máu của vị đại điện hạ kia quả nhiên là thứ mà quỷ không nên uống vào.
Cho dù y đã uống theo chỉ dẫn của Viêm Đằng, mỗi ngày một giọt, vẫn khiến cơ thể lâm vào suy kiệt.
Trong lúc đau lòng cực hạn, y đã nghĩ quẩn:
“Chết đi cũng tốt.
Quỷ chết rồi thì không có luân hồi, không thể đầu thai nữa.”
Điếu Huyền đến hầm băng nhìn thể xác của Bội Đề, đem sợi lông phượng hoàng đặt lên nắp quan tài.
“Tại sao lại như vậy? Nàng nói ta phải làm sao đây? Ta biết người đó là nàng, chắc chắn không sai.
Ta cũng không ngại hắn là nam nhân.
Chỉ là… chỉ là ta chờ đợi mất mấy trăm năm, trước giờ luôn nghĩ nàng sẽ dùng hình dạng này quay trở lại bên ta.
Lúc trước chấp nhận một khuôn mặt khác, ta đã rất ngỡ ngàng rồi, bây giờ thì cái gì cũng khác.
Mọi thứ khác hoàn toàn.
Có phải ta sai rồi? Thứ ta chờ đợi không phải nàng mà chỉ là ảo ảnh ngu ngốc của chính mình?”
Y ngồi trong hầm băng một ngày một đêm, cuối cùng quyết định đi ra ngoài, dùng một ngọn lửa triệt để phá hoại mọi thứ.
Đám tiểu quỷ nhìn thấy lửa bốc lên ngùn ngụt, còn tưởng Điếu Huyền đốt lửa ăn mừng đại hôn, nắm tay nhau hò hét phấn khích.
Điếu Huyền nhìn lửa cháy, không nói lời nào mà quay lại hoa phòng.
Trong hoa phòng lạnh lẽo giờ đây chỉ còn lại một bộ hỉ phục tân nương, Tu Viên thì không thấy đâu nữa.

Y nghe được trong tiếng gió vẫn còn đọng lại lời nhắc nhở của Tu Viên:
“Đừng mỗi lần đi xa trở về là tùy tiện leo lên giường người ta ngủ.”
“Không phải với ai ta cũng làm vậy.
Ta nói rồi, chỉ với ngươi mới thấy yên tâm, cho nên ngủ trên giường của ngươi cũng rất thoải mái.”
Có lẽ đã nhận ra nhau từ rất lâu, rất lâu rồi, chỉ là cứ mãi cố chấp không chịu nhìn nhận sự thật mà thôi.
Điếu Huyền quay trở ra hỏi đám tiểu quỷ: “Có thấy phu nhân…à không, Quỷ Phán đâu không?”
Đám tiểu quỷ nhốn nháo: “Quỷ Phán đại nhân không phải bỏ đi lâu rồi sao?”
Có con quỷ ở hàng cuối cùng giơ tay nhảy lên: “Chủ thượng, ta thấy nè.”
Điếu Huyền dạt đám quỷ khác ra.
Tiểu quỷ này lon ton chạy đến: “Ta thấy ngài ấy ở cùng tiểu cô nương mới đến đây.”
“Lan Oanh?”
“Chính là cô nương đó.”
“Ban thưởng.”
Điếu Huyền nói xong mới chợt nhớ ra, Quỷ Phán không còn, ai sẽ ban thưởng cho tiểu quỷ này đây? Y trước giờ chỉ quen ra lệnh chứ không quen làm lụng mấy việc cỏn con này.
Kéo dài bấy lâu không tìm Quỷ Phán khác nói trắng ra chỉ vì y luôn chờ đợi…chờ đợi một người sẽ quay trở lại.
“Ban thưởng sau đi.”
Điếu Huyền sửa lại, lật đật đi đến phòng Lan Oanh.
Lan Oanh đang ngồi trên ghế xích đu gỗ trước phòng mình ăn kẹo đường, vừa ăn vừa hỏi vọng vào phòng: “Viên ca ca, huynh chưa chết chứ?”
Tu Viên giọng cau có: “Im cái miệng quạ của muội lại đi.
Đi theo Chiêu Ngạn chỉ học được một bộ dạng không nết na.”
“Không nết na cũng chẳng có bảo huynh cưới nha.”
“Ta không có ế tới mức cỏ dại cũng gặm.”
Thấy Điếu Huyền đi tới, Lan Oanh liền đứng phắt dậy khỏi xích đu gọi: “Quỷ Đế ca ca…”
“Tu Viên ở trong đó?”
Nàng gật đầu: “Nhưng mà…”
Điếu Huyền thẳng thừng đi tới đẩy cửa, không hỏi dài dòng.
Tu Viên đang tắm trong bồn, chưa kịp phản ứng gì thì Điếu Huyền đã vào luôn rồi.
Lan Oanh nhìn tình huống căng thẳng của hai người họ, tự giác khép cửa giùm rồi đi ra.
Điếu Huyền thản nhiên nhìn Tu Viên, còn Tu Viên thì xám mặt nhìn lại y: “Đã từng nghe cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn chưa?”
Tu Viên chỉ biết chết trân trong bồn, bây giờ mà đi ra thì có nước càng ái ngại hơn.
“Ta đến tìm ngươi.” Điếu Huyền vẫn nói tỉnh bơ, hầu như không có ý thức gì về tình hình nhạy cảm.
“Khi nãy muốn ban thưởng cho một tiểu quỷ nhưng không có ai thay ta làm.
Ta không biết tự làm, cũng không muốn tự làm.”
“Cái vấn đề nhỏ nhặt này có thể nào đợi ta tắm xong rồi mới trả lời ngươi được hay không? Ngươi ra ngoài trước giùm ta.”
Điếu Huyền tiến tới, Tu Viên hoảng loạn che người lại: “Gì đó? Ta nói vậy cao siêu lắm hả? Ngươi nghe không hiểu thật hay giả vậy?”
“Chúng ta thành thân rồi.” Điếu Huyền nghiêm túc nói.
Tu Viên phản bác lại: “Nhưng ngươi cũng đã bỏ đi không chấp nhận nổi ta còn gì?”
“Ta sai rồi.
Ta cũng nghĩ kỹ rồi.”
“Ý ngươi là sao?” Tu Viên không hiểu được, nhìn chằm chằm vào Điếu Huyền hỏi.
“Chỉ cần là ngươi, dù ngươi ở trong hình dạng nào, là nam hay nữ, là xấu hay đẹp, là già hay trẻ, ta đều chấp nhận.”
Trong một khoảnh khắc, đất trời dường như đều đứng lại trước mắt Tu Viên.
Tu Viên hỏi gặng lại: “Ngươi thật đã nghĩ kỹ? Không phải là tùy hứng?”
“Nghĩ kỹ rồi.
Chỉ chấp nhận mỗi ngươi.”
Tu Viên cụp mắt xuống, đưa tay quệt ngang mũi để ngăn lại sự xúc động đến phát run: “Được rồi.
Cho ta mặc y phục trước rồi tính gì thì tính sau.
Ngươi tạm ra ngoài được không?”
Điếu Huyền gật đầu đi ra.
Tu Viên lấy hai tay ôm mặt, nước mắt không thể kìm nén nữa chảy xuống, nhưng lại cười lẩm nhẩm: “Đúng thật là! Mới có mấy ngày mà ngươi làm ta khóc tới hai lần.
Ta từ khi chết tới giờ cũng chưa từng khóc nhiều như thế này.”
Tu Viên rửa mặt, mặc lại y phục xong mới bước ra trước mặt Điếu Huyền với bộ dạng chỉnh tề nhất.

Trước mặt người y yêu, dù là vui vẻ nhất, hay lúc đau khổ nhất, vĩnh viễn sẽ không để người này thấy y rơi nước mắt.
Lan Oanh hớn hở: “Ngâm nước thuốc xong đúng là tươi tỉnh hơn rồi nha.”
Tu Viên gạt tay xua nàng đi chỗ khác.
Nàng bĩu môi chạy ra ngoài chơi.
“Ngâm nước thuốc? Ngươi bị gì vậy?”
Tu Viên đem chuyện uống máu của Viêm Đằng kể lại.
Điếu Huyền hoang mang ngó trước nhìn sau khắp người y: “Tại sao ngươi không nói trước với ta?”
“Khi ấy ta không biết mình là ai, sao có thể nói với ngươi? Ta vốn chỉ là nóng lòng muốn nhớ lại tiền kiếp, không thể chờ thêm nữa.
Cơ thể suy nhược thì bồi bổ nhiều thuốc là phục hồi, không chết được.”
Điếu Huyền ôm chầm Tu Viên: “Không được nhắc đến chữ chết.
Mấy trăm năm tìm kiếm giữa đại địa bao la, bao lần hy vọng rồi thất vọng, hy vọng lại thất vọng, giống như rơi vào một hố sâu không đáy, không thể trở ra, ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Ta không muốn lại mất đi ngươi, lại tìm kiếm, lại trải qua mấy trăm năm vô vọng như vậy nữa.”
Tu Viên bám vào vai Điếu Huyền siết chặt: “Không nhắc.
Ta kiếp này làm quỷ chỉ là vì có thể mãi mãi ở bên cạnh ngươi.
Miễn là ngươi không chê bai ta, chúng ta không xa cách nữa.”
“Không xa cách nữa.”
Quỷ Đế tổ chức hôn lễ lại.
Chúng quỷ kinh hãi nhốn nháo:
“Sao phải bái đường lại? Bái đường lại để động phòng lại đúng không nhỉ?”
“Chủ thượng của chúng ta ngầu quá.
Tam giới này có ai cử hành hôn lễ hai lần liên tục đâu?”
“Không, ta nghĩ là cưới tân nương khác nha.
Nam nhân của nhân gian tam thê tứ thiếp, chủ thượng chúng ta có nhị phòng cũng chẳng có gì là quá đáng?”
“Không không…người chủ thượng lấy là Quỷ Phán đó…”
“Trời…là Quỷ Phán mặt lạnh như tiền của chúng ta hả? Ôi mắt chủ thượng bị gì rồi…”
“Ngươi dám nói mắt chủ thượng bị gì thì coi chừng mắt ngươi không còn trên đầu đấy.”
Ở trong hoa phòng nến đỏ chập chờn, Điếu Huyền cầm cây gậy chạm nhẹ vào khăn trùm đầu nhưng lại không giở lên ngay.
Tu Viên hồi hộp hỏi: “Không dám giở lên à?” Chắc không phải định chơi trò chưa lâm trận đã bỏ chạy, hại y đau thắt ruột tim như lần trước chứ?
“Không, Viên Viên, ta chỉ là nghĩ…khó khăn bao nhiêu mới có được ngày hôm nay.” Điếu Huyền kéo khăn trùm đầu lên.
Tu Viên mỉm cười một cái, thở ra nhẹ nhõm.
May mà không bị hụt hẫng lần nữa.
“Ta biết ta không đẹp, ta không có tài năng, ta thiếu hụt vạn phần…nhưng bù lại, cả đời ta sẽ chỉ có một mình ngươi.
Ngươi sống ta sống.
Ngươi chết ta chết.
Dù sống hay chết, đều chỉ thuộc về ngươi.”
Điếu Huyền đặt một ngón tay ngăn miệng y, thận trọng lặp lại từng vế câu mà y nói:
“Ngươi sống ta sống?”
Tu Viên gật đầu.
“Ngươi chết ta chết?”
Tu Viên vẫn gật đầu.
“Đều chỉ thuộc về ngươi?”
Tu Viên càng gật đầu mạnh hơn.
“Nếu vậy, động phòng thôi.”
Điếu Huyền gạt ngón tay đi, cúi thấp hôn lên môi Tu Viên và đè cả người y nằm dần xuống giường.
Màn trướng cũng được kéo theo.
Bên ngoài chúng quỷ đốt đèn reo hò.
Một tiểu quỷ hỏi: “Có khi nào ngày mai chủ thượng lại tổ chức hôn lễ lần ba không?”
Đám tiểu quỷ khác đè nó xuống đánh, hô vang: “Lần ba nè! Ngươi lại dám trù ẻo chủ thượng hả?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.