Hung Thần Đồ

Chương 17: Chương 17





Chiêu Ngạn lại có khách.
Đó là một cô gái trẻ tên Hoa Yên.
Hoa Yên vừa sướt mướt vừa đau khổ kể với họ:
“Ta đã có hôn sự với một người buôn vải ở thôn Tang Tử, tháng sau là rước dâu.
Thế nhưng từ lúc ta đến miếu Nguyệt Lão ở thôn Tang Tử xin xăm về, mỗi đêm khi ngủ đều mơ thấy một nam nhân tự xưng là Cố lang.
Y nói y là đệ tử của Nguyệt Lão.
Y sẽ xe cho ta một mối nhân duyên tốt đẹp, đổi lại ta phải nghe theo lời y.
Ta cố sức chống cự nhưng trong giấc mơ hình như không có sức lực gì cả, lần nào cũng chỉ biết phó mặc cho y làm theo ý mình.
Cứ thế, mỗi đêm y đều đến tình tự với ta.
Ta sợ hãi đến mức gọi tỷ tỷ sang ngủ cùng, thế mà vẫn không tác dụng gì, y vẫn cứ đến.
Người nhà không ai tin ta, cho rằng ta bị mộng mị ám ảnh thôi, chỉ có ta biết tất cả không phải mộng.
Nó chân thật đến độ vào đêm đầu tiên của ta, khi ta thức dậy thì máu còn đọng lại trên giường.
Ta không biết phải làm sao hết.
Cầu xin Chiêu đạo trưởng cứu ta.”
Hoa Yên kể đến đây thì moi ra túi bạc nhỏ đưa sang chỗ Chiêu Ngạn: “Ta chỉ có nhiêu đây thôi, không biết có đủ không? Nếu không đủ, ta sẽ bán thêm trang sức kiếm tiền.
Xin Chiêu đạo trưởng hãy cứu ta.
Ta không muốn bị nam nhân đó….ta không muốn…”
Chiêu Ngạn cầm túi bạc ước lượng, chắc chỉ tầm hai mươi mấy nén, nhưng nhìn tình cảnh cô gái thảm thương như vậy, hắn động lòng nhận lời.
Hắn đưa cho nàng một lá bùa xếp hình tam giác, căn dặn phải luôn mang theo trong người, rồi bảo Lan Oanh tiễn nàng về nhà, nhân tiện xem sơ phòng ngủ của nàng coi có điểm nào đáng ngờ không.
Khi hai người họ đi rồi, Chiêu Ngạn hỏi Viêm Đằng: “Ngươi nghĩ sao?”
Viêm Đằng nói: “Có một số loại quỷ thường sử dụng giấc mộng để làm những chuyện đồi bại, điều này không có gì lạ, chỉ lạ là kẻ này tự xưng là đệ tử của Nguyệt Lão.
Hắn nói dối hay miếu Nguyệt Lão thực sự chứa quỷ, phải điều tra mới biết.”
“Nhắc tới hôn sự thì gần đây cũng có một cô gái sắp thành hôn chết ngoài đồng.
Lúc phát hiện cái xác y phục trên người vô cùng nguyên vẹn, nhưng ngỗ tác khám qua lại nói không có ngoại thương mà bị xâm phạm bên dưới tới chết.
Không biết hai chuyện này có liên quan gì không?”
“Đi thôn Tang Tử nghe ngóng thử.”
Viêm Đằng mở vòng xoáy không gian, chớp mắt đưa cả hai đến trước cổng thôn Tang Tử.
Chiêu Ngạn vào thôn, bắt đại một người bán dạo hỏi: “Xin hỏi miếu Nguyệt Lão đi thế nào?”
Người bán dạo lắc đầu: “Miếu đó tà lắm, đừng đi thì hơn.”
“Tà thế nào?”
Người bán dạo chỉ vào mấy món đồ trong khay cười cười.
Chiêu Ngạn hiểu ý, rút tiền mua đại một món, y mới chịu nói tiếp:
“Lúc trước thì không có tà như vậy, vốn dĩ rất linh thiêng, ai đến xin tình duyên mười người thì đã có bảy, tám người được như ý nguyện.

Hai năm trước, sau khi nhà họ Dịch ở gần miếu bị hỏa hoạn cháy chết cả nhà, người ta đồn oán khí của họ bám vào trong miếu, cho nên từ đó mấy chuyện như Nguyệt Lão nháy mắt, nhang cháy một nửa tự rơi xuống đất, ống xăm đổ máu, nửa đêm nghe thấy tiếng cười, cứ nhan nhản ra mỗi ngày, riết rồi chẳng ai dám đến đó xin gì nữa.
Chỉ có mấy cô gái không sợ chết cứ thỉnh thoảng len lén đến đó cầu duyên.”
“Chuyện nhà họ Dịch bị cháy là thế nào? Cháy chết bao nhiêu người? Không còn ai sống sót sao?”
Người bán dạo cười: “Công tử này quả là gan to, mấy chuyện như vậy mà cũng dám hỏi kỹ.
Ta không rõ vì sao nhà họ bị cháy, đột nhiên một đêm ngủ dậy thì nghe mọi người hét toáng lên là cháy thôi.
Nhà họ tiền của không ít, chắc cũng phải hơn mười mấy mạng.
Điều đáng sợ là nhiều người như vậy nhưng không một ai chạy thoát cả.
Trận cháy xảy ra vào lúc nửa đêm, có lẽ đều đang ngủ say rồi.”
Hỏi xong, Chiêu Ngạn và Viêm Đằng đi thẳng tới miếu Nguyệt Lão.
Miếu này chỉ ở mức trung bình.
Bên trong có một cây nhân duyên treo đầy lồng đèn đỏ, một hàng giải xăm nhưng không có người ngồi.
Bàn thờ lưu lại ít bụi bặm, cho thấy cũng không phải là bỏ hoang rất lâu.
Tượng Nguyệt Lão bằng đồng trong tư thế đứng, tay phải cầm sổ nhân duyên, tay trái cầm gậy dài, đầu gậy có hai quả bàn đào và một chuỗi tiền may mắn.
Chiêu Ngạn trèo lên bàn thờ coi cho kỹ bức tượng.
Viêm Đằng đoán hắn đang mò thử làm sao mà bức tượng nháy mắt được.
Mò một hồi không thấy gì, Chiêu Ngạn đành nhảy xuống, nhìn mấy đĩa trái cây và bánh bị hư mà lắc đầu.
“Bên ngoài thì bảng treo đẹp đẽ, bên trong tồi tàn còn hơn quán của ta nữa.”
“Quán này quỷ khí thịnh vượng, thần khí thì không tồn tại, chắc là lâu lắm rồi không có ai trên Thần giới ngó ngàng tới, cho dù có bị quỷ chiếm cứ cũng là hiển nhiên.
Chúng ta về xem thử Lan Oanh tìm được manh mối gì khác không?”
“Được.”
Cả hai rút ngắn không gian đi về Tình Nhân Quán.
Lan Oanh vẫn chưa về tới.
Viêm Đằng xắn cao tay áo đi tưới mảnh vườn: “Không ngờ đám cải lại cao thế này rồi.”
Chiêu Ngạn cắn trái lê, buột miệng nói: “Ngươi bảo đi vắng nửa tháng, nhưng đã đi tận mười chín ngày, đám rau đương nhiên phải thay đổi nhiều.”
Viêm Đằng nhếch môi: “Ngươi đếm từng ngày đó hả?”
Chiêu Ngạn ngượng chín người, giả vờ không nghe thấy.
May mà Lan Oanh canh lúc này về tới, kịp thời giúp hắn giải vây.
Nàng nói: “Muội xem khắp phòng Hoa Yên cô nương rồi, không có điểm nào kỳ lạ cả, trên giường chiếu cũng không có mùi nam nhân.
Nhưng mà, khi cô nương ấy cởi áo ra, quả thật đã lưu lại nhiều dấu vết rất ái ngại trên da thịt.
Nữ nhân bình thường không thể tự mình gây ra mấy dấu vết đó đâu.”
Chiêu Ngạn miễn cưỡng nói: “Tên này sống trong giấc mơ, rất khó để bắt.
Đợi ăn xong bữa chiều, ba chúng ta đến nhà của Hoa Yên.

Oanh nhi canh chừng cô ta, còn ta và Viêm Đằng sẽ đợi bên ngoài.
Khi nào lá bùa trên người Hoa Yên động, muội đánh thức cô ta để hắn phải thoát ra.
Bọn ta sẽ cố lần theo dấu vết của hắn xem thế nào.”
Lan Oanh đồng ý.
Buổi tối, Hoa Yên và Lan Oanh ngủ cùng phòng.
Hoa Yên nói với cả nhà Lan Oanh là muội muội của người bạn.
Bởi vì bọn họ không ai tin nàng, nàng không muốn kể thật về chuyện mời đạo sĩ, sợ rằng bọn họ lại nghĩ nàng chuyện bé xé ra to.
Lan Oanh cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng ở trên mái nhà hớp gió Đông Bắc gần hai canh giờ thì Chiêu Ngạn bắt đầu buồn ngủ.
Hắn chống tay gục lên gục xuống mấy lần.
Một lần mở mắt tỉnh dậy thì thấy cả người đang dựa hẳn vào vai Viêm Đằng, không biết là do hắn ngủ quên tự ngã vào, hay là do Viêm Đằng kéo sát lại, dù sao hắn rất ngại hỏi điều này, mà Viêm Đằng không xô hắn ra thì xem như cũng ngầm cho phép rồi.
Chiêu Ngạn ngồi thẳng người lại, giả vờ như chả có chuyện gì.
Làn gió thổi bay tóc dài của hắn, để lộ ra chiếc bông tai nhỏ lấp lánh.
Viêm Đằng nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười một cái.
Đột ngột, Chiêu Ngạn moi ra lá bùa tam giác đang rung trong ngực áo, nhắc nhở Viêm Đằng: “Hắn đến rồi.”
Viêm Đằng giựt lá bùa, ném thẳng về phía cửa phòng của Hoa Yên, tức thì có một luồng hào quang từ bên trong bay thẳng ra ngoài.
“Đuổi!” Viêm Đằng ra hiệu.
Cả hai lập tức phóng khỏi mái nhà đuổi theo phía sau, bị dẫn dụ đến một bìa rừng.
Viêm Đằng nghe tiếng gió xào xạc kỳ quặc, vội hét lên: “Bịt tai lại!”
Chiêu Ngạn đương nhiên không dám xem nhẹ lời cảnh cáo của Viêm Đằng, lập tức bịt kín đôi tai.
Viêm Đằng quất mấy nhát roi vào không khí, nhìn vào cứ tưởng như quất loạn xạ nhưng một hồi lại có tiếng hét vang lên, rồi thì một bóng nam nhân bị văng bật ra mặt đất, y phục đỏ rực như lửa.
Hắn lau đi vệt máu trên môi, gượng cười: “Ta với các vị không thù không oán, cớ sao phải làm khó nhau?”
“Ngươi làm hại một cô nương vô tội như Hoa Yên, cô ta đối với ngươi lẽ nào có thù có oán?” Chiêu Ngạn hỏi lại.
“Ta cho cô ta khoái hoạt triền miên, sung sướng lên tận trời.
Ta rõ ràng đang tạo phúc, sao lại nói như làm hại cô ta? Các vị pháp lực cao hơn ta, nhưng không thể đổi trắng thay đen như thế.”
“Vô sỉ! Ngươi là đang cướp đi trinh bạch cả đời của một cô nương, lại nói như cô ta cần ngươi tới tạo phúc chắc?”
“Nói nhiều với hắn làm gì?” Viêm Đằng xen vào, vừa vung roi lên thì nam nhân liền xanh mặt biến thành một bộ xương lặn xuống mặt đất, chỉ chừa lại lớp y phục đỏ trống rỗng bên trên.
“Đấy, ngươi dọa hắn bỏ chạy rồi!” Chiêu Ngạn trách Viêm Đằng.
Viêm Đằng hừ lạnh, bỗng nhiên lại xoay người, vung roi kéo ra một thứ gì đó trốn trong bụi rậm.
Đến lúc thứ ấy đâm sầm xuống đất, Chiêu Ngạn mới kinh ngạc nhận ra là Viễn Hành.
Chiêu Ngạn ngăn Viêm Đằng đánh tiếp: “Là người quen.”
“Người quen sao lại lén lén lút lút làm gì?” Viêm Đằng trừng mắt nhìn Viễn Hành.
Viễn Hành sợ sệt nói: “Ta không phải rình mò các ngươi.
Ta đuổi theo Hồng Lô, bị mất dấu trong rừng này.”
“Xem ra tài theo dõi của ngươi thật sự quá tệ, còn để cho Hồng Lô phát hiện ra.” Chiêu Ngạn nhận xét thật tình nhưng lại chọc trúng chỗ đau của Viễn Hành.

Viễn Hành tự ái đứng lên: “Không cần ngươi quản.”
“Được, ta cũng không thèm quản.
Chúng ta về thôi.” Chiêu Ngạn nói với Viêm Đằng.
Hai người vừa quay lưng, liền nghe Viễn Hành hét lên: “Tằng Thư đang ở Quỷ giới, ngươi cẩn thận chút.”
Chiêu Ngạn dừng lại, xoay người hỏi: “Sao cô ta lại ở Quỷ giới?”
“Không biết, cô ta và Hồng Lô cứ thoắt ẩn thoắt hiện, ta căn bản không thể theo dấu được.
Tằng Thư chạm vào khuôn mặt của bất cứ ai đều có thể hóa thành khuôn mặt giống hệt với người này.
Lần gần nhất ta gặp cô ta, cô ta đang dùng một khuôn mặt lạ.
Chắc là lại làm việc cho tên kia…” Viễn Hành e dè không nói tiếp.
Chiêu Ngạn nhíu trán: “Tên nào?”
Viễn Hành không muốn nói, đổi đề tài: “Ta bị người bên cạnh ngươi đánh trọng thương rồi, có thể đến chỗ ngươi ở tạm vài ngày tịnh dưỡng không?”
Chiêu Ngạn chưa kịp trả lời thì Viêm Đằng đã dứt khoát từ chối thẳng: “Không được.”
Chiêu Ngạn cũng không muốn, nhưng hắn vẫn phải nhìn Viêm Đằng như ngầm hỏi từ bao giờ mà quán của hắn lại do y quyết định hết vậy? Hai người công khai đấu mắt với nhau.
Viễn Hành tự thấy căng thẳng nên nói: “Thôi bỏ đi! Ta đi trước đây.”
Viêm Đằng nhìn Viễn Hành bỏ đi rồi mới hỏi: “Hắn cũng là hung à?”
“Ừ, tên Viễn Hành.
Tằng Thư mà hắn nhắc đến cũng là hung.”
“Nếu thế, ta biết cô ta ở Quỷ giới làm gì rồi?” Viêm Đằng nhận định.
Chiêu Ngạn chớp mắt: “Làm gì?”
“Chuyện riêng của Điếu Huyền, không tiện nói.”
Chiêu Ngạn nóng máu lên: “Mẹ nó! Không muốn nói thì ngươi khơi ra làm gì?”
“Để ngươi tức chơi!”
“…”
Vài ngày sau, Lan Oanh vẫn ở lại chỗ Hoa Yên nhưng không còn động tĩnh gì nữa.
Viêm Đằng cũng dự liệu được, nói với Lan Oanh: “Hắn trốn chúng ta rồi.
Muội không cần đến đó hằng đêm nữa.”
Chiêu Ngạn bỗng cười khúc khích một mình.
Viêm Đằng khả nghi hỏi: “Ngươi cười gì?”
“Có phải lần trước ngươi quất loạn xạ, quất trúng nơi tư mật của hắn rồi cho nên hắn không làm ăn được gì nữa?”
Viêm Đằng giựt khóe mắt.
Ý nghĩ này mà Chiêu Ngạn cũng nghĩ ra, thật phải phục hắn sát đất.
“Ngươi có muốn nếm thử cảm giác bị quất trúng nơi tư mật là thế nào không?”
Viêm Đằng đặt tay ngay sợi roi.
Chiêu Ngan giơ tay ra đầu hàng: “Viêm đại quý nhân, ta sai rồi!”
Lan Oanh cười lớn: “Hai vị ca ca cứ thích đấu khẩu với nhau suốt như con nít vậy.”
Viêm Đằng đính chính: “Là hắn kiếm chuyện với ta trước.”
Chiêu Ngạn đánh trống lảng sang chuyện khác: “Giờ tên kia trốn rồi, chúng ta phải đến đâu tìm hắn đây?”
“Thôn Tang Tử.
Hắn và thôn đó chắc chắn có mối liên hệ mà chúng ta chưa biết.”
“Vậy hai huynh đi điều tra, muội đi thăm Hoa Yên tỷ tỷ.
Tỷ ấy có nhờ muội chọn giúp mấy món đồ cho ngày xuất giá.” Lan Oanh nói.
Viêm Đằng lắc đầu: “Hôm nay thì không được.
Ta phải đi gặp một người.”
Chiêu Ngạn biết là có hỏi y đi đâu thì y cũng không nói, cho nên lười hỏi.

“Vậy ta đến thôn Tang Tử một mình cũng được.
Chỉ là dò hỏi vài câu, sẽ không nguy hiểm gì.”
“Nếu có nguy hiểm…”
Viêm Đằng chưa nói hết Chiêu Ngạn đã cướp lời: “Ta sẽ lắc cái chuông gọi ngươi đến cứu.
Yên tâm đi, ta còn tham sống lắm.”
Thỏa thuận đã xong, mỗi người chia ra làm mỗi việc.
Viêm Đằng giúp Chiêu Ngạn mở vòng xoáy không gian đưa hắn trực tiếp tới thôn Tang Tử, còn y thì đi đến Lưu Ly Cốc.
Lưu Ly Cốc là nơi ở của Khinh Điểu tộc.
Khinh Điểu là loại chim lông trắng muốt, giữa trán có hào quang đỏ, từ thuở khai thiên lập địa cùng với Hoa Linh Tộc và Long tộc đã trợ giúp cho Thần tộc rất nhiều, quan hệ khắng khít, gốc rễ sâu xa.
Thiên Hậu từng là công chúa của Khinh Điểu tộc, cho nên một nửa dòng máu đang chảy trong cơ thể Viêm Đằng cũng tính là thuộc về tộc này.
Thế nhưng, từ sau khi Mộ Tước lên nắm quyền, Khinh Điểu tộc bị chèn ép đủ đường.
Thiên Đế vì để lấy lại lòng tin của tộc này đối với Thần giới, đã sắp xếp một mối hôn sự giữa Mộ Tước và tam công chúa Mễ Cơ, nhưng ngay ngày rước dâu, Mễ Cơ lại bị giết chết trên đường đến Thần giới.
Khinh Điểu Vương đời trước Đô Ẩn cho là Mộ Tước chủ mưu, đến tìm y hỏi tội, liền bị Mộ Tước không chút nương tình đánh cho trọng thương đến hôn mê.
Thiên Đế không muốn mất đi mối giao hảo với Khinh Điểu Tộc, công khai trách phạt Mộ Tước, bắt y chịu cực hình thiên lôi trận đánh vào thân thể, phải tịnh dưỡng hơn ba năm mới khỏi.
Không những vậy, Thiên Đế còn sắp xếp một mối hôn sự khác cho Khinh Điểu Vương hiện tại Ly Tôn với con gái của mình Nhã Nhược, đồng thời cho phép Ly Tôn tự do ra vào Thần giới gặp gỡ Nhã Nhược nhằm xoa dịu đi tình hình.
Khinh Điểu Tộc bề ngoài không phản kháng, nhưng bên trong đã ngầm không phục Thần giới.
Thường nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Một kẻ đang bị Thần giới truy bắt như Viêm Đằng nhờ vậy mà ở cùng trận tuyến với bọn họ.
Ly Tôn dẫn theo một người tới gặp Viêm Đằng.
Viêm Đằng vừa gặp liền nhận ra là Lương Mạch.
Lương Mạch và Lương Trọng là anh em sinh đôi, diện mạo giống hệt nhau.
Lương Mạch quỳ xuống vái Viêm Đằng nhưng được y đỡ lại cái vái này.
Y cảm thấy không xứng.
Chính vì sự hồ đồ nhất thời của y mà đã hại chết Lương Trọng.
Do đó, bao nhiêu năm qua y luôn cố sức tìm kiếm lại Lương Mạch để đền bù.
Ly Tôn biết điều lui đi để cho Viêm Đằng và Lương Mạch trò chuyện.
“Đại điện hạ, người thật sự là đại điện hạ sao?” Lương Mạch ngẩng lên hỏi.
“Hiện tại ta không tiện dùng hình dạng thật, nhưng ta ở trước mặt ngươi tuyệt đối không phải giả mạo.
Ngoài ta ra, Lương Trọng không hề nói về đệ đệ của y trước bất kỳ ai.”
Lương Mạch gật gật: “Đúng vậy, đại điện hạ có ân thu nhận đại ca từ khi còn là một kẻ vô danh, lại luôn dốc lòng chiếu cố huynh ấy.
Ngài là chủ nhân duy nhất trong lòng của huynh ấy, cũng là người duy nhất huynh ấy tin tưởng.”
Nghe đến những lời này, Viêm Đằng có chút xấu hổ nên trầm mặc.
Lương Mạch không nhận ra mà thản nhiên nói tiếp:
“Trước lúc đại ca chết, huynh ấy đã lẻn xuống nhân gian một lần để gặp ta, còn đưa cho ta một bí phương trộm được từ trong kho văn thư của Thần giới, nói rằng luyện loại đan đó có khả năng sẽ lên trời được.
Huynh ấy căn dặn nếu như có thể lên trời, nhất định phải trợ giúp đại điện hạ rửa sạch oan tình, còn nói manh mối nằm trong một bức tranh gọi là Hung Thần Đồ.”
Lương Mạch biến ra một cuộn tranh đưa cho Viêm Đằng.
Viêm Đằng khó tin: “Lẽ nào là Hung Thần Đồ?”
Lương Mạch gật đầu: “Ta phải mất rất lâu mới tìm thấy nó ở Quan Thiên Tự.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.