Hung Thần Đồ

Chương 10: Chương 10





Tại Địa Hạ Cung của Quỷ giới, trong đại điện, Điếu Huyền ngồi trên bàn ăn táo, một chân gác lên, một chân buông xuống nói với Viêm Đằng: “Bình tĩnh chờ đợi đi.
Sự việc cũng lâu rồi nhưng nên đám tiểu quỷ cần thêm thời gian đi tìm kiếm.
Ta nghe lời ngươi không báo với Tu Viên, điều hắn đi nơi khác làm việc rồi.”
Viêm Đằng quệt một vệt bụi trên cửa sổ hỏi: “Nơi này không ai quét dọn sao?”
“Ngươi bớt sạch sẽ giùm ta.
Đây là Quỷ giới, bụi bặm thì thổi một phát là bay thôi, cần gì quét cho mệt? Cho dù có ăn bụi vào cũng không chết được lần nữa.”
Viêm Đằng ngao ngán lắc đầu.
Điếu Huyền ăn đến trái táo thứ ba thì cuối cùng cũng có tiểu quỷ chạy vào dâng lên một xấp hình.
Điếu Huyền cho y lui ra.
Viêm Đằng bước lại bàn, nhận xấp hình từ tay Điếu Huyền.
Viêm Đằng xem từng người, đọc kỹ thông tin bên dưới, chợt dừng lại trước tờ giấy vẽ một bé gái.
“Ân Ni!”
Viêm Đằng đặt tờ giấy xuống bàn.
Đây chính là Lan Oanh.
Lan Oanh khi còn sống khắc chết phụ mẫu và hai ca ca, sau này theo đoàn xiếc phiêu bạt khắp nơi, cũng dần khắc chết mọi người trong đoàn xiếc.
Đi đến đâu cũng bị xem là sao chổi.
Một sáng mùa thu, nhảy sông tự tử.
Viêm Đằng lật thêm mấy tờ, lại rút ra một cái khác.
Không nghi ngờ gì nữa, Chiêu Ngạn đích thực là hung, tên gọi Tô Thương.
Phụ mẫu qua đời khi còn rất nhỏ, cùng muội muội không còn chốn nương tựa, nhưng rồi muội muội cũng chết.
Bị xua đuổi ra khỏi kinh thành, lưu lạc nhiều nơi, đến nơi nào cũng gieo rắc cái chết cho những người xung quanh.
Cuối cùng xung quân, chết trong chiến trận.
Điếu Huyền ngó lén vào tờ giấy, vừa ăn vừa nói: “Tô Thương! Cái tên này đã từng rất nổi danh, bởi vì hắn là hung có oán khí sâu nặng nhất trong Thập Nhị Hung.
Có lẽ do chết trên chiến trường, cho nên bao nhiêu loại oán khí cũng bị hắn hút hết vào người.”
Viêm Đằng buông tờ giấy, chống hai tay xuống bàn, cẩn thận lặp lại hai chữ: “Tô Thương!”
“Nhớ ra gì sao?”
Viêm Đằng gật đầu: “Nếu chỉ dựa vào khuôn mặt thì thật sự không thể nhớ ra, bởi vì chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, nhưng cái tên này thì ta nhớ.
Trong Thập Nhị Hung năm đó, thần giới muốn xử chết hết toàn bộ.
Tuy nhiên, ta phát hiện có năm hung chưa từng lạm sát mạng người nên chỉ cho họ xử trí bảy hung kia, bảo Lương Trọng thả năm hung đó ra.
Tô Thương là một trong số ấy.
Hắn đã nhờ Lương Trọng nói với ta ân tình ghi khắc cả đời không quên, còn kèm theo một hoa sen xếp bằng giấy.”
Điếu Huyền cười giễu: “Ngươi quăng rồi chứ gì?”
“Nếu cung điện của ta chưa bị phá huỷ, vậy thì hoa sen đó chắc vẫn còn để ở thư phòng.”
Điếu Huyền trố mắt: “Thứ tầm thường như vậy mà ngươi cũng giữ sao? Mặt người ta ra sao ngươi còn chẳng nhớ nữa là.”
“Lúc đó ta chỉ cảm thấy…bản thân từng cứu nhiều người như vậy, cũng không có mấy ai nói với ta lời cảm tạ, cứ xem như có nói, thì cũng sẽ không khoa trương tới mức nói rằng cả đời không quên.
Có thể xem là một loại hiếu kỳ đi.

Hiếu kỳ rằng người này chỉ là tuỳ tiện nói vậy, hay thực tâm sẽ ghi nhớ không bao giờ quên.”
“Được rồi, cố nhân gặp lại, là lúc để cho ngươi thử xem hắn còn nhớ ân tình đó hay không?”
“Ân tình thì thôi đi.
Hắn bớt gây phiền phức cho ta đã là may mắn rồi.
Ta về Nhân giới.”
“Không tiễn.”
Viêm Đằng đi thẳng.
Điếu Huyền lại cắn thêm táo, nhìn ra xa như nghĩ ngợi gì đó.
Nghĩ xong, y ném trái táo đi, đứng dậy bước ra ngoài.
Một đám tiểu quỷ đon đả hỏi: “Chủ thượng, ngài muốn đi đâu?”
“Gần đây có phường hát nào mới mở?”
“Tuý Sam Phường a!” Một tiểu quỷ đáp.
Điếu Huyền đang muốn đi tới đó xem, nửa đường bị Tu Viên ôm một chồng sách cao tới đầu chặn lại.
Tu Viên trừng mắt làu bàu: “Chủ thượng, ngươi bảo ta mang đến cả đống này rồi muốn đi đâu đó?”
Điếu Huyền cười giả lả: “Đâu có! Ta nhân lúc rảnh rỗi đi tới đi lui cho thả lỏng gân cốt ấy mà.”
Tu Viên nhìn y, không mấy tin cậy nhưng bỏ qua tất cả, lôi y về lại đại điện, đặt sách xuống đầy cả mặt bàn rồi nói: “Chủ thượng, ngươi xem đi, đây đều là những chuyện làm ăn trong mấy năm ngươi rời khỏi Quỷ giới.”
Điếu Huyền ngả lưng ra ghế, day quanh thái dương: “Nhiều vậy sao? Xem đến chừng nào mới hết?”
“Ngươi cũng biết là nhiều sao? Nó cho thấy rằng ngươi vô trách nhiệm đến mức nào.
Một mình ta ở Quỷ giới này chuyện lớn chuyện bé gì cũng phải quản hết.
Ta đâu phải ba đầu sáu tay, thế mà ngươi một chút cũng không nghĩ cho công sức vất vả của ta.
Quá đáng hơn là vừa về tới ngươi đã lo đi nghe hát.
Ta còn chẳng có thời gian để ngủ mà ngươi lại có thời gian đi nghe hát? Ngươi không thấy vô cùng có lỗi với ta sao?”
Tu Viên tức giận nói một tràng.
Điếu Huyền thành tâm cúi đầu: “Được, Quỷ Phán đại nhân, thế giờ ngươi muốn ta làm gì đây?”
Tu Viên chĩa ánh mắt về phía đống sách.
Điếu Huyền miễn cưỡng giở từng cuốn ra đọc, càng đọc thì đầu óc càng rối loạn, thật sự là rối loạn đến mức như mớ bòng bong.
“Một ngày sòng bạc thắng thua bao nhiêu trận, kỹ viện đón tiếp bao nhiêu khách, trên đường có bao nhiêu vụ đánh nhau…ngươi ghi chép mấy cái này làm gì?”
“Chủ thượng, lần trước ngươi về Quỷ giới đã căn dặn ta phải làm thế, quên rồi sao?”
“Ta á? Không lý nào.”
“Xin thưa chủ thượng đáng kính của ta,” Tu Viên kiên nhẫn nói tiếp: “Lúc ấy ngươi say rượu giành lấy giường ngủ của ta, ta không chịu nhường, ngươi đã mắng ta rằng ngươi rảnh như vậy thì đi ghi chép xem sòng bạc thắng thua bao nhiêu trận, kỹ viện đón tiếp bao nhiêu khách, trên đường có bao nhiêu vụ đánh nhau kìa, đừng có làm phiền ta ngủ.”
“…”
Lát sau, Điếu Huyền sắp xếp lại đầu óc, nói: “Tu Viên này, hình như ngươi có vấn đề với việc tiếp thu ngôn ngữ người khác nói.
Đó chỉ là lời say rượu của ta thôi, không cần ngươi phải răm rắp làm theo.”
“Vậy ngươi không muốn ta ghi chép nữa?”
“Không! Ta cũng không cần phải đọc mấy cái linh tinh lang tang này.
Ta cần biết bọn họ thu chi bao nhiêu tiền làm gì? Dù sao đống tiền đó cũng sẽ đi vào túi của ta, không phải sao?”
“Được thôi.” Tu Viên moi từ tay áo ra một cuốn sách khác đặt lên bàn: “Vậy thì ngươi xem cái này.
Đây là ghi chép về những chuyện lớn nhỏ mà ngươi bảo ta lưu ý.”
Điếu Huyền nhìn cuốn sách nhỏ nhắn, hơi an tâm cầm lên đọc từ từ.
“Bán đất chôn là sao?” Điếu Huyền ngước lên nhìn Tu Viên.
Cụm từ này quả thật hơi mới mẻ với y.

Tu Viên vội giải thích: “Chủ thượng đi vắng lâu ngày nên có lẽ không biết.
Dạo này người chết trên nhân giới ngày một đông, đất chôn đương nhiên sẽ eo hẹp lại.
Quỷ giới chúng ta vừa hay có nhiều đất trống mà chẳng chôn ai cả, cho nên một số kẻ trên nhân giới hoặc yêu tinh nào đó cần đất hạ táng sẽ đến đây đặt trước chỗ.
Lâu dần, đất chôn bán được càng lúc càng nhiều, có lẽ sẽ trở thành ngành nghề kinh doanh mới trong thời gian sắp tới.”
Điếu Huyền sượng mặt: “Vậy cũng được sao?”
Tu Viên nói tiếp: “Không chỉ đất chôn, quan tài, đồ hạ táng cũng đang kinh doanh rất tốt.
Ta cũng mới mở một cửa tiệm riêng chuyên bán đồ tang.”
Điếu Huyền đỡ trán, đọc tiếp rồi lại hỏi: “Ẩu đả ở Chiêu Hiền Quán, xếp vào mục chuyện riêng tư của chủ thượng.
Thế này là sao nữa?”
“À, chủ thượng có lẽ không biết…”
“Ta thực sự không biết.” Điếu Huyền khổ sở nói.
“Thì chính là vị quý nhân của chủ thượng…”
“Khoan, tên quý nhân nào của ta?”
“Đại điện hạ Triều Phượng ấy.”
“Y làm gì?”
“Y đập phá cả quán mới xây của người ta.
Chủ quán chạy đến chỗ ta tốn một trăm lượng bạc xin gặp mặt chỉ để kiện cáo y.
Chủ quán nói y đập đồ, đánh người, hạ độc các thứ.
Kỳ thật ta cũng không chú tâm nghe rõ lắm, vì tên này nói năng ẻo lả, khóc nhiều hơn nói.
Ta kiên nhẫn đợi hắn nói dứt thì bảo hắn đến Thần giới mà đòi lại công đạo, ở Quỷ giới chưa định ra luật lệ để xử.
Hắn tức quá ngất xỉu tại chỗ.”
“…”
Điếu Huyền gập cuốn sách lại, còn xem tiếp chắc y sẽ nổ tung đầu mất: “Hôm nay ta mệt rồi.
Ngày mai xem tiếp đi.”
“Vậy ta ra ngoài ghi chép.”
Tu Viên quay lưng, khoé môi nhếch cao.
Điếu Huyền cắn ngón tay, nghĩ nghĩ: “Tên này chắc không phải đang chơi khăm ta chứ?”
—*—
Viêm Đằng đánh giá một vòng ngoài Tình Nhân Quán rồi bước vào, sửa sang xong đúng là có chút khí thế hơn trước, ít nhất không còn bị gọi là căn quán tồi tàn chẳng ma nào thèm.
Lan Oanh vừa thấy hắn đã rối loạn chạy từ trong ra: “Mỹ ca ca, sao giờ huynh mới về? Ngạn ca ca đã mất tích mấy ngày rồi.”
“Mất tích?”
“Huynh ấy nói là đi siêu độ cho Bình gia ở trấn Đại Lô bên cạnh, chỉ mất hai ngày thôi nhưng quá kỳ hẹn rồi vẫn chưa quay lại.”
“Muội đừng lo.
Ta đi xem thế nào.”
Viêm Đằng ra khỏi cổng liền mở vòng xoáy không gian rút ngắn khoảng cách tới trấn Đại Lô.
Lúc đã ở trong trấn, y hỏi thăm chủ của một quán trà dạo bên đường: “Đại thúc cho hỏi gần đây có nhà họ Bình nào vừa có người chết không?”
Chủ quán chỉ một hồi, Viêm Đằng đại khái đã biết rõ lối đi nên cảm tạ đi ngay.
Bình gia ở trấn Đại Lô cũng không thể xem là danh môn vọng tộc gì, chỉ là một hộ trung bình no ăn đủ mặc.

Bất quá, không biết vận xui gì đeo bám, đám tang nối liền đám tang, khiến cho cả trấn chỉ nghe tên nhà họ thôi đã thấy sợ hãi.
Viêm Đằng đến trước cửa nhà họ Bình, tang trắng phủ đầy khắp nơi, không khí vắng vẻ thê lương.
Y gõ cửa mấy tiếng mới có người ra mở, lúc hỏi về Chiêu Ngạn thì đích thân Bình Liễn ra đón tiếp, sắc mặt hốc hác hao gầy thấy rõ.
Bình Liễn nói rõ sự quái lạ:
“Đêm ấy, ta và Chiêu đạo trưởng hẹn sáng mai sẽ bắt đầu lễ cầu siêu, còn sắp xếp phòng cho ngài ấy ngủ lại.
Thế nhưng, sáng hôm sau khi ta đến tìm, Chiêu đạo trưởng không thấy đâu, lại nghe tiếng người hầu thét lên nhị ca của ta đã bị giết trên giường, cái chết không hề khác biệt so với đại tẩu lúc trước.
Ta hoài nghi không biết Chiêu đạo trưởng có gặp phải bất hạnh như nhị ca ta hay không.
Đúng là nghiệt mà!”
Viêm Đằng thắc mắc: “Ngươi nói hai cái chết không có khác biệt, vậy là chết thế nào?”
Bình Liễn xót xa nói: “Chính là đều bị rìu chặt đứt cổ rồi chém nát thân thể.”
Viêm Đằng xin đi xung quanh xem, Bình Liễn không phản đối, chỉ nói khu phía Tây toàn là phòng ngủ của phụ nữ trong nhà, căn dặn Viêm Đằng tránh né một chút.
Viêm Đằng dò tìm khắp nơi không thấy gì, tới lúc hoàng hôn bắt gặp một chỗ bỏ hoang, cây cối rậm rạp, khác xa với khuôn viên được dọn dẹp bên ngoài.
Y đi tìm một nô bộc hỏi.
Nô bộc sợ sệt trả lời:
“Đó là bãi giếng cũ.
Trước đây trấn này hay xảy ra nạn hạn hán cho nên nhà khá giả nào cũng đào sẵn vài cái giếng như vậy.
Sau khi hạn hán không còn tiếp diễn nữa, những cái giếng ấy bị bỏ phế, dần dà sinh ra nhiều chuyện ma quái.
Đại công tử chính là bị chết ở đấy.”
Viêm Đằng nghe xong thì quyết định đi vào bãi giếng cũ.
Nô bộc không biết hắn đi đâu nên quay lại làm tiếp công việc dang dở.
Đường vào bãi giếng cũ khá um tùm, nhưng phạm vi không lớn, chỉ độ chục bước hơn đã khái quát được toàn bộ khu vực.
Ở đây có năm cái giếng xây thành hình vòng cung, Chiêu Ngạn đang bị nhốt ở giữa, bên ngoài có kết giới bao phủ.
Chiêu Ngạn đói lã người, nằm giang hai tay hai chân dưới đất, mắt hướng lên trời chửi rủa, khí lực yếu ớt: “Đều tại ngươi, tên Viêm Đằng khốn kiếp! Ngươi có mới nới cũ, đi với người khác, bỏ ta một mình ở nơi này chịu đói chịu rét.”
“Đói quá! Phải làm sao đây? Viêm Đằng khốn kiếp ngươi đi biệt đâu rồi? Sao còn chưa chịu đến cứu ta?”
“Trời ơi, lẽ nào phải đói chết ở đây? Đói quá! Ước gì từ trên trời rơi xuống con gà quay cho mình! À không, ước vậy thì cao sang quá rồi, cái màn thầu thôi cũng được, thậm chí hạt đậu thôi cũng được.”
Viêm Đằng cười khẽ bước tới, vung roi phá đi kết giới.
Chiêu Ngạn nghe được tiếng động, lật đật đứng dậy, lúc nhìn rõ là Viêm Đằng đến thì mừng tới nỗi không màng sỉ diện, nhào tới ôm chầm y: “Viêm đại ca, Viêm đại quý nhân, Viêm đại thiện nhân, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”
Viêm Đằng đơ người ra như khúc gỗ, chưa kịp phản ứng thì Chiêu Ngạn đã ôm bụng chạy đi trước, vừa chạy vừa nói: “Đói quá! Ta đi tìm cái gì ăn trước, tâm sự thì để sau.”
Viêm Đằng vẫn còn đơ, mắt giật giật mấy cái rồi lắc đầu không nghĩ nữa.
Y đến xem qua mấy cái giếng một chút mới rời đi.
Sau khi được Bình Liễn thết đãi no nê, Chiêu Ngạn và Viêm Đằng theo nô bộc về phòng nghỉ ngơi.
Viêm Đằng cho rằng hắn đã mệt rồi nên không phiền hắn.
Nhưng mà, nô bộc vừa xoay người đi, hắn liền lẻn sang gõ cửa phòng y.
“Muốn gì?” Viêm Đằng mở cửa hỏi.
“Vào trong rồi nói.” Chiêu Ngạn tự nhiên bước vào, lại tự nhiên ngồi xuống ghế rót trà uống.
Viêm Đằng chỉ đành khép cửa lại.
“Ta nói này, Bình gia này thật sự không phải là chỗ nên ở.
Ngày mai làm lễ cầu siêu xong, nhận tiền rồi đi.”
“Ngươi thấy được gì rồi? Có phải liên quan đến chuyện bị nhốt ở chỗ mấy cái giếng?” Viêm Đằng ngồi xuống hỏi.
Chiêu Ngạn nghiêm túc nói: “Đáng sợ.
Trước nay ta chưa từng thấy chuyện đáng sợ như vậy.
Cái đêm vừa đến nơi này, ta đói quá ngủ không được, thức dậy định đi kiếm gì đó lót dạ, nhưng do không biết đường nên cứ đi lạc vòng vòng.
Vô tình, ta nhìn thấy một căn phòng đang hé mở.

Do hiếu kỳ, ta đi đến nhìn vào bên trong, bắt gặp cảnh một đứa trẻ sơ sinh đứng trên hai chân, đi lại như người trưởng thành, tay phải cầm rìu đang chém điên loạn vào một người trên giường, máu thịt văng ra tứ tung.
Sau đó, ta bị nó phát hiện và đuổi theo, chạy lạc đến bãi giếng cũ khi nào không hay rồi bị kẹt luôn ở đó.
Khi nãy ta có tranh thủ tìm hiểu, biết được người chết là nhị công tử Bình Hưng.”
“Trẻ sơ sinh sao?” Viêm Đằng kinh ngạc.
“Không phải ảo giác chứ?”
“Chắc chắn không phải là ảo giác, ta đã dụi mắt nhìn chục lần hơn.
Thế mới đáng sợ.
Nếu là người trưởng thành giết người thì ta đâu có bàng hoàng đến mức ấy.
Mấy cảnh giết chóc lẫn nhau ta nhìn thấy đâu phải là ít gì?”
“Đứa trẻ sơ sinh này từ đâu ra?”
“Đối với ta, đứa trẻ sơ sinh nào mặt cũng giống nhau cả, nhưng ta nghĩ đó chính là hài tử của đại công tử và đại phu nhân, dù sao ở Bình gia này cũng không còn đứa trẻ sơ sinh thứ hai.”
“Thế thì càng lạ hơn.
Bình Liễn nói đại tẩu y và nhị ca y đều chết như nhau, chẳng lẽ đứa trẻ sơ sinh đó giết luôn cả mẹ ruột của mình? Trừ khi…”
Viêm Đằng nghĩ ra một khả năng.
Chiêu ngạn cũng sớm nghĩ được khả năng này nên nói luôn: “Tiểu công tử bị ma quỷ nhập vào.
Ta đã thử dùng bùa ngăn nó lại nhưng không có tác dụng, cho nên nó bẩm sinh không phải là ma quỷ.”
“Ma quỷ muốn nhập thể thì chỉ nhập được vào những người trực tiếp hoặc gián tiếp liên quan đến nó, không phải ai cũng có thể nhập.
Trẻ sơ sinh không có tạp niệm, không có dục vọng, căn bản không thể lợi dụng điểm yếu nào mà nhập được.”
“Ngươi bỏ sót một chuyện rồi.
Không thể tấn công vào tạp niệm hoặc dục vọng, nhưng huyết thống là thứ có sẵn đó còn gì? Chỉ cần là ma quỷ có huyết thống cận kề với tiểu công tử, cộng thêm oán khí đủ mạnh thì sẽ sử dụng cơ thể của nó được.”
“Nếu đã có manh mối, sao không từ đây mà điều tra tiếp?” Viêm Đằng cảm thấy trong lòng Chiêu Ngạn có sự do dự.
“Quá tàn nhẫn rồi.
Ta không muốn vạch trần điều tàn nhẫn này đâu, sẽ gián tiếp đẩy một đứa trẻ sơ sinh vào tội danh giết người.
Bình Liễn mời ta đến đây siêu độ, vậy thì siêu độ thôi là đủ rồi.”
Viêm Đằng không có ý kiến: “Bớt đi một phiền phức cũng tốt.
Về ngủ đi.”
Chiêu Ngạn chớp mắt nhìn Viêm Đằng, dáng vẻ thỏ con ngây thơ.
Viêm Đằng lập tức hiểu ra: “Không muốn ngủ một mình?”
Chiêu Ngạn hồn nhiên gật đầu: “Ngươi xem, nơi này nguy hiểm như vậy, lỡ như ta biến thành Bình Hưng thứ hai thì sao?”
Viêm Đằng dời tầm mắt, chống tay lên bàn đỡ lấy trán: “Lại giường ngủ đi.”
“Sao vậy? Mệt mỏi lắm sao?” Chiêu Ngạn chồm người tới hỏi.
Sắc mặt của Viêm Đằng có chút nhợt nhạt.
Mấy ngày liền đi đường, lại tiêu tốn rất nhiều pháp lực vào việc phá trụ Bất Chu, đến giờ vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi.
“Không sao!” Viêm Đằng nhìn lại, phát hiện khoảng cách của hai người đang ở rất gần, gần đến nỗi y có thể trông thấy lông mi dài của Chiêu Ngạn rung rinh.
Nhiều năm như vậy, nhưng Tô Thương của năm đó và Chiêu Ngạn của bây giờ lại không khác biệt gì, xem ra đây chính là lớp da thật.
Chiêu Ngạn bị Viêm Đằng nhìn, chớp mắt một cái, đột nhiên nảy sinh ái ngại: “Mặt…mặt ta có gì sao?”
“Lên giường ngủ đi.” Viêm Đằng nhắc lại.
“Không ngủ chung sao? Dù sao cũng là phòng của ngươi.”
“Ta không thích tiếp xúc thân mật với người khác.”
Chiêu Ngạn le lưỡi, lại là câu nói này nữa.
“Thế nhưng ta thấy ngươi và người bạn lần trước lại rất thân mật còn gì? Chắc chỉ có mỗi ta mới là người khác thôi.”
Chiêu Ngạn buột miệng xong thì hối hận, bèn lật đật bò lại giường: “Ta ngủ trước đây.
Chừa lại nửa giường cho ngươi.”
Viêm Đằng thoáng ngạc nhiên rồi nói:
“Tuỳ ngươi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.