[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 53: Chương 52






Florence có hứng thú rất lớn với Draco, cô vừa mới nhập học nên dường như không có nghe đến tin đồn Draco là một thằng khốn làm nữ sinh khóc thét, thành ra tay của Florence vẫn quấn chặt lấy cánh tay của Draco.
"Ừm, Draco thân mến, trò với đàn anh Riddle có chuyện rất quan trọng sao? Nếu có thể......"
Florence chưa nói xong thì gương mặt nhợt nhạt của Draco đã đỏ lên, tất nhiên là cậu không phải mắc cỡ gì đâu mà là bị tiếng bàn tán khe khẽ của những người khác trong phòng sinh hoạt chung làm cho bực tức, cậu hiện tại như một kẻ ngốc mặc người đứng xem.
"Không có nếu gì hết, tiểu thư Florence." Tom nhướng mày và giật mạnh cánh tay của Draco ra khỏi tay của Florence.
Hắn cười như đùa mà nói, "Draco là người yêu của tôi, bọn tôi không cho phép bất kì một ai xen vào đâu, cho nên chỉ có thể thành thật xin lỗi trò."
Nói xong, hắn còn quay sang Draco chớp mắt.
Lúc Tom dứt lời, Draco giống như bị ếm phải bùa Hóa Đá, cả người cứng nhắc nhìn Tom.
Draco có tình cảm với Tom, đây là sự thật cậu đã biết khi còn ở năm nhất, có điều cậu chưa bao giờ có ý định bày tỏ, ai bảo người kia còn là một đứa trẻ "nhỏ" hơn mình, đã vậy còn là Chúa tể Hắc Ám tương lai.
Nhưng bây giờ Tom nói ra những điều này là có ý gì đây? Phải biết là mỗi lần Walden lôi họ ra để nói đùa, Tom tuy không phản bác lại nhưng cũng sẽ không lấy chuyện ra để đùa.
Draco không nói gì, cậu không hiểu ý của Tom, có cần phải tiếp tục hùa theo hắn hay không.

Florence cũng không nói gì, từ lần đầu tiên cô trông thấy Draco đã bắt đầu thích cậu trai nhà Malfoy này, là Máu Trong, ngoại hình tinh xảo, thành tích học tập lại đặc biệt tốt, cô và Draco hẹn hò sẽ không có ai phản đối.
Nhưng cái chuyện nhìn như vui đùa này làm Florence không thốt nên lời nào, cô có thể nhìn ra sự điên cuồng trong mắt của đàn anh Riddle, những lời đó tuyệt đối không phải là đùa giỡn.
Những người xung quanh vẫn tiếp tục thì thầm nói với nhau, nhưng ba người lại rơi vào sự im lặng quỷ dị.
"Tom, cậu muốn để Draco làm người yêu thì có phải cần tôi đồng ý trước không?" Abraxas không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cả ba, cắt ngang sự im lặng khó xử của ba người.
"Phải biết Draco là em trai tôi đấy." Abraxas mỉm cười, làm như không thấy bầu không khí kì lạ giữa ba người, tự mình nói đùa với Tom.
"Tôi không phủ nhận cậu ta là em trai anh, nhưng tôi với cậu ta là cùng nhau lớn lên." Tom vẫn nắm lấy tay Draco, thậm chí Abraxas có đảo mắt qua cũng không hề buông.
"Về điểm đó thì tôi không thể không thừa nhận." Abraxas bày ra vẻ mặt buồn bã, sau đó liếc mắt qua Florence vẫn đang lo lắng nhìn Draco, híp mắt nhắc nhở, "À, tiểu thư Florence, các bạn của trò đang đợi trò đấy."
Abraxas ngước cằm chỉ về phía góc của phòng sinh hoạt chung có hai nữ sinh năm nhất đang viết bài luận.
Draco dám thề là hai cô nữ sinh năm nhất kia nhất định không phải bạn của Florence, đối với hành vi nói dối không chớp mắt của Abraxas, Draco tỏ vẻ đồng ý.
Nhận được ám chỉ của Abraxas, tuy Florence cực kì khó chịu nhưng vẫn lịch sự gật đầu với Abraxas, không quên liếc nhìn Draco rồi mới đi đến chỗ "những người bạn thân" của mình.
"Draco, em lại bắt nạt thêm một nữ sinh nữa rồi.
Đã có ba nữ sinh vì em mà bật khóc, anh có khi không thể không thừa nhận lời của Gryffindor nào đó là chính xác----" Abraxas nháy mắt với Draco, "---- ví dụ như, Draco là một thằng khốn kiểu vậy."
Thấy có lỗi dễ sợ luôn á.
Draco đảo mắt và chửi thầm trong lòng.
Trước kia, cô nữ sinh mà Draco bắt nạt chỉ có mình tiểu thư Biết tuốt---- bạn tốt của Thánh Đầu Sẹo, còn hiện tại thì phạm vi đã lan rộng ra tới các nhà, thậm chí còn bao gồm cả nhà tuyệt đối không giao du gì tới - Hufflepuff, ôi đúng là bất hạnh ghê gớm.
Sau khi Florence đi rồi, tâm trạng của Tom tốt lên một cách nhanh chóng, thậm chí tốt mới mức có thể ngồi chơi cờ phù thủy với Ellis tay thối sau bữa tối.
Draco ngồi ở một bên của ghế sô pha, tay ôm một cuốn sách pháp thuật mượn từ trong thư viện để giết thời gian, song trên thực tế, cậu không hề xem một hàng nào từ nội dung trong sách, cậu còn đang suy nghĩ về từ mà Tom nói vừa nãy---- người yêu.
Từ này làm Draco thông suốt mọi thứ, cậu vẫn luôn cho rằng việc mình đối xử Tom giống như cái cách mà Thánh Đầu Sẹo đối xử với Weasley tóc đỏ, tuy mái tóc đỏ làm cậu chướng mắt nhưng không thể phủ nhận quan hệ của bọn họ thật sự rất tốt.
Nhưng khi Draco nghe được từ người yêu từ trong miệng của Tom, cậu vậy mà lại thấy rung động, hơn nữa Tom càng đẹp trai tới mức cậu không rời mắt được.

Draco biết mình tiêu rồi, tình cảm của mình dành cho Tom tuyệt đối không thể giải thích bằng từ bạn thân được.
Dời mắt ra khỏi trang sách, Draco nhìn về phía Tom đang chơi cờ Phù Thủy với Ellis.
Tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng Tom cao hơn nhiều so với bạn cùng tuổi, nhìn qua giống như học sinh năm trên, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười khó đoán nhưng lại làm người khác cảm thấy ấm áp.
Giống như cảm nhận được tầm mắt của Draco, cặp mắt đá vỏ chai và cặp mắt của Draco đối diện với nhau, Draco có thể cảm nhận được ý cười từ trong đôi mắt kia.
Draco nhường mày và nhếch mép cười không chút ngại ngùng.
Đùa cái gì thế, cậu là một Malfoy, dù người mình thích là Chúa tể Hắc Ám đi nữa, cậu cũng tuyệt đối sẽ không để mình yếu thế, cái từ "ngại ngùng" tuyệt đối không xuất hiện ở trên người một Malfoy.
Tom cũng không đặt ánh mắt trên người Draco quá lâu, chỉ một lát là quay đầu tiếp tục chơi cờ với Ellis, tuy cách chơi của Ellis dở tệ nhưng Tom không hề nhường chút nào, thẳng tay đập nát từng quân cờ của Ellis.
Cuối cùng, Walden đành từ bỏ, không tiếp tục chỉ thêm nước cờ nào cho Ellis chơi nữa, chỉ càng nhiều thì quân cờ của Ellis về chầu càng nhanh.
Walden bực mình trở về ghế sô pha, sau đó chớp mắt với Draco đang làm bộ đọc sách và nói nhỏ: "Coi ra cậu đã suy nghĩ thông suốt rồi Draco, tôi còn tưởng là mấy cậu còn tiếp tục giằng co thêm một thời gian."
"Ý cậu là cái nào?" Draco đến cả việc ngước đầu lên một chút cũng lười, tiếp tục nhìn chằm chằm vào trang sách đọc không tới mười chữ đã đi vào cõi thần tiên.
"Dĩ nhiên là vụ người yêu." Walden dài giọng, cười nửa miệng với Draco, "Tôi là người đầu tiên nhìn thấu không đúng sao? Đôi khi trực giác của tôi đáng sợ lắm đấy."
"Có lẽ cậu có thể làm Thần Sáng hay gì đó trong tương tai, như vậy cậu có thể dùng cái trực giác đáng sợ đó của cậu để đem tội phạm ra trước công lý."
"......!Này, đừng thế chứ Draco." Walden đầu hàng, anh chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ chút thôi chứ không có ác ý gì hết, anh có thể thề về điều này.
"Tôi dám cá là ngày mai những nữ sinh của Hogwarts sẽ đau lòng khi Vương tử Slytherin của các cô đã có người yêu."
"Những lời này thì tôi đồng ý." Draco rốt cuộc cùng dời mắt khỏi cuốn sách, cậu khép sách lại và gật đầu với Walden, "Hơn nữa số lượng người đau lòng sẽ nhiều hơn ngoài dự đoán của cậu vì con mọt sách Slytherin cũng đã có người yêu."
Nói xong, Draco đá nhẹ vào bắp đùi của Tom, "Tôi phải về phòng ngủ nghỉ ngơi đây, nếu cậu còn định chơi cờ tiếp với Ellis thì lúc về phòng ngủ làm ơn giữ im lặng, tôi không muốn vừa mới chợp mắt đã bị đánh thức đâu."
Tom chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng huýt sáo của Walden, "Ôi, tôi còn tưởng là cậu định mời Tom về nghỉ ngơi chung chứ, coi ra trực giác của tôi có lúc cũng không đúng lắm."
Tom nhướng mày nhìn Draco vì lời của Walden mà hơi đỏ mặt, tâm trạng lại tốt lên.
Hắn thu dọn cờ Phù Thủy vào trong tay, "Tôi nhận thua Ellis, lần sau chúng ta chơi tiếp."

"À, được chứ, thật ra chơi tiếp thì tớ thua rồi." Ellis đảo nhanh qua Tom và Draco, "Vậy chúc ngủ ngon, Draco, Tom."
"Ngủ ngon Ellis."
Tom nói lời chúc ngủ ngon với những người khác có mặt trong phòng sinh hoạt chung, sau đó vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của Draco và quay về phòng ngủ dưới ánh nhìn thích thú của mọi người.
Rõ ràng không có ai mở miệng nhưng hai người họ lại không cảm thấy xấu hổ như thể đó chỉ là việc bình thường khi họ ở chung.
Tom dựa nửa người vào giường, nhìn Draco đuổi Locker và Nagini ra khỏi ghế sô pha, nhìn cậu đi vào phòng tắm thay áo ngủ, mãi tới khi Draco ra ngoài thì ánh mắt của Tom vẫn ở trên người Draco.
"Ôi, mẹ nó, cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì đấy hả?" Draco rốt cuộc nhịn không nổi phải trợn mắt.
"Sinh vật chói mắt nào đó." Tom thản nhiên nhún vai, "Tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ nhận được Thư Sấm của ngài Malfoy, chất vấn tôi tại sao muốn bắt cóc cháu trai của ông ấy."
"Làm ơn, Malfoy không bao giờ gửi Thư Sấm, có phải Weasley tóc đỏ đâu." Draco trào phúng.
Draco vừa nói xong thì cằm đã bị một bàn tay giữ lấy, cặp mắt đá vỏ chai mang theo nhiệt độ nhìn Draco, "Tại sao cậu lại ghét Weasley tới như vậy? Tôi nghe Abraxas kể là lúc Weasley tốt nghiệp thì chúng ta còn chưa đặt chân vào Hogwarts."
Draco nghiêng đầu nhưng không tránh né tay của Tom, "Tôi sinh ra đã không hợp với nhà Weasley----" đánh rớt cái tay của Tom ra khỏi cằm của mình xong, Draco mới nói tiếp: "Cậu nên cảm thấy may mắn là Weasley đã tốt nghiệp Hogwarts, bằng không thì tôi nhất định không nhịn được mà đi gây phiền phức cho anh ta."
"Đừng làm ra vẻ mặt đáng yêu như vậy Draco.
Còn nữa, tôi không thể không nhắc nhở cậu, kể cả Weasley không có tốt nghiệp đi chăng nữa, anh ta cũng là đàn anh của cậu, cậu hẳn nên giữ phép lịch sự tối thiểu."
Sau đó, dưới ánh mắt tức giận của Draco, Tom làm một việc mà hắn vẫn luôn muốn lắm, dùng tay vò rối mái tóc được chải gọn gàng của Draco, cảm giác đó quả nhiên giống như trong tưởng tượng.
Draco nổi giận tiếp tục trừng Tom như muốn dùng ánh mắt lấy mạng Tom.
Mãi tới khi cằm của Draco bị Tom giữ lấy lần nữa, trên môi cảm nhận được ấm áp và mềm mại, cậu mới khiếp sợ nhìn gương mặt phóng đại của Tom và trở lại bình thường sau đó.
Tom buông tay Draco ra, làm như không có việc gì mà híp mắt nhìn Draco một lúc rồi mới mở miệng: "Ngủ ngon, Draco."
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng chỉnh sửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.