Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 928: Coi Trọng




Nói chuyện với Trần Hỷ Toàn, Diệp Trạch Đào gần như đã được đả thông tư tưởng, thế mới biết sức ảnh hưởng của mình đã hoàn toàn khác trước.

Nếu nói trước kia Diệp Trạch Đào chỉ là hai bàn tay trắng thì hiện tại bất kể là trong chốn quan trường hay thương giới đều có một đám người nguyện ý đi theo anh.

Có thể thấy được, mọi người đều tự nguyện giúp đỡ mình phát triển, đây là chuyện tốt.

Lúc trở lại Lưu gia, Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu Đống Lưu đang ngồi một chỗ xem văn kiện.

- Bố, bố về rồi?

Diệp Trạch Đào hơi giật mình.

Trên mặt Lưu Đống Lưu lộ vẻ tươi cười nói:

- Lần này về thành phố có một số việc phải làm.

Sau khi Lưu Đống Lưu tới Kim Lăng làm việc, Diệp Trạch Đào cũng ít khi gặp được ông, hôm nay vừa thấy, phát hiện tinh thần lẫn diện mạo của ông đều có sự thay đổi lớn, càng nhìn càng giống dáng vẻ của một người lãnh đạo.

Có ý nhìn lại Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, nhìn bề ngoài, Lưu Đống Lưu đã đủ tiêu chuẩn của một người lãnh đạo, xem ra việc lên chức là việc đã định sẵn rồi.

Bình thường Diệp Trạch Đào không có việc gì ngồi họp sẽ để ý quan sát khuôn mặt của người lãnh đạo trên ghế cao, quan sát thật nhiều liền phát hiện trên khuôn mặt của những người lãnh đạo đó, từ cánh mũi hai bên tạo thành một chữ bát, sau đó hai bên cằm xuống dưới lại tạo thành một chữ bát nữa. Trên mặt của các lãnh đạo hầu hết đều có tướng hai chữ bát như vậy, hiện giờ trên mặt Lưu Đống Lưu đã có tướng như vậy rồi.

Vậy thì tướng mạo cũng sẽ thay đổi sao!

Diệp Trạch Đào lại cảm thấy có chút thú vị rồi.

- Bố, có phải là chuẩn bị nhậm chức rồi hay không?

Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

Ánh mắt Lưu Đống Lưu liền sáng lên, nói với Diệp Trạch Đào:

- Con đều đoán được hết!

Quả nhiên là như thế mà!

Diệp Trạch Đào liền vui vẻ nói:

- Đúng là rất hay, con phòng chừng hiện tại đã bắt đầu sắp xếp rồi, hắn là nên chuẩn bị tổ chức họp Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc.

Lưu Đống Lưu gật đầu nói:

- Ba tháng triệu tập họp Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc!

- Không phải là sắp xếp ổn thỏa từ trước rồi sao?

Diệp Trạch Đào cũng không biết nhiều lắm về chuyện của trung ương, nên hỏi.

Vẻ mặt Lưu Đống Lưu ngưng trọng nói:

- Trạch Đào à, rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ trước, nhưng, chuyện gì cũng đề có biến số, chưa tới thời khắc cuối cùng, rất nhiều chuyện đều chưa thể coi là thành công trăm phần trăm.

Đấu đá ở khắp mọi nơi!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.

Chuyện cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!

- Nói chuyện của con đi, tình hình khu kinh tế mới thế nào rồi?

Lưu Đống Lưu hỏi.

Diệp Trạch Đào đã kể lại chuyện gặp mặt ngày hôm nay.

Sau khi nghe xong, Lưu Đống Lưu cũng cảm thấy vui mừng, nói:

- Tên Trần Hỷ Toàn kia thật là một người tốt, tuy rằng chúng ta nói là trong sạch hóa bộ máy chính trị, nhưng ở những nơi chính sách chưa tới, vẫn có một số người nghiêng ngả! Con người ta, có uống nước nhớ nguồn, vậy mới có thể đi xa hơn được!

Quả nhiên là Lưu Đống Lưu đã có tiến bộ rất lớn rồi, trước kia Lưu Đống Lưu ở thành phố cũng không nghĩ được nhiều như thế, làm người cũng không phải tốt thế. Giờ xuống địa phương rèn luyện một chút, tình hình này đang thay đổi thật lớn, cách nhìn đại cục cũng mạnh hơn.

Việc này Diệp Trạch Đào đương nhiên là biết, ở rất nhiều thời điểm, linh hoạt mới là quan trọng nhất.

Suy nghĩ một chút, Lưu Đống Lưu nói:

- Trạch Đào à, bố thì có thể đã tới đỉnh rồi, có thể leo cao được tới như thế, cũng là chuyện mà trước kia bố chưa từng nghĩ tới. Với mọi người mà nói, càng hy vọng con phát triển hơn, con cũng đừng phụ kỳ vọng của mọi người.

Diệp Trạch Đào hiểu được phân lượng trong lời này của Lưu Đống Lưu, vì sự phát triển của mình, quá nhiều người âm thầm sắp xếp sau lưng.

- Đúng thế, bây giờ không phải là con chiến đấu một mình!

Diệp Trạch Đào cảm thán, bất tri bất giác anh cũng thành một nhân vật đặc biệt rồi.

- Trần Hỷ Toàn nói rất đúng, muốn phát triển một khu kinh tế mới phải có gì đó nắm trong tay, nào là công nghệ nano, nào là nguồn năng lượng mới, lần này bố nhất định điều động hết tài sản của Lưu gia thúc đẩy việc này, người ngoài đều đã để bụng như vậy, người trong nhà chúng ta càng phải để tâm hơn mới đúng, phải tạo ra một khu công nghiệp năng lượng mới ở Giáp Hà.

Đây là lần đầu tiên Lưu Đống Lưu muốn dùng tới sức ảnh hưởng của Lưu gia để làm việc, cũng là sự ủng hộ lớn nhất với Diệp Trạch Đào, anh nghe xong cũng thấy vui vẻ.

- Bố, con cho rằng khu kinh tế mới Giáp Hà nội dung quan trọng nhất vẫn là chấn hưng sản nghiệp dân tộc, Bí thư Hạo Vũ đã biết huyện Lục Thương là tiêu điểm, điều con tới Giáp hà, chính là hí vọng con ở đó cũng làm nên chuyện, chỉ có như vậy, áp lực của huyện Lục Thương mới có thể giảm bớt được một chút, sự nghiệp chấn hưng sản nghiệp dân tộc mới có hí vọng lớn hơn nữa!

Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:

- Đây là một điểm mấu chốt, mặc dù không nói, chính là một xem thái độ của con! Con phải biết trong lúc đó chuyển con từ huyện Lục Thương đang vô cùng náo nhiệt tới địa phương hoàn toàn trắng tay này chính là một khảo nghiệm cho bản thân. Nếu con không thể chịu được áp lực này thì cũng không thể trọng dụng được, nếu trong tình hình như vậy mà con còn có thể làm nên thành tích chứng tỏ con mới là người có thể trọng dụng. Cho nên, bất kể thế nào con cũng phải làm tốt công việc ở khu kinh tế mới Giáp Hà, phải làm tốt hết mọi việc!

Nói tới đây, trên mặt Lưu Đống Lưu sáng láng, dường như thấy được sự tiến bộ của Diệp Trạch Đào.

Lưu Đống Lưu mặc dù năng lực bình thường, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới năng lực phán đoán đấu đá của ông ta, có thể nhận ra điều kiện hiện giờ của Diệp Trạch Đào vô cùng tốt, hắn có thể tiến xa hơn, nhân cơ hội này Lưu Đống Lưu có thể có thêm nhiều mạng lưới quan hệ, chỉ cần cố gắng thêm một phen, cũng lại có thể tiến thêm được một bước. Lưu Đống Lưu đương nhiên là không có khả năng bỏ qua cơ hội này.

Diệp Trạch Đào kỳ thật cũng đoán được dụng ý này, hiện tại Lưu Đống Lưu vừa nói thế, liền càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng trong việc phát triển khu kinh tế mới ở Giáp Hà, lần này chính là một cuộc khảo hạch, mình có làm tốt, mới có khả năng tiến thêm được một bước, còn không, khả năng cũng phải dừng lại ở đây.

Vừa nói chuyện, Lưu Mộng Y cũng đi tới.

Thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi trên ghế thì ánh mắt cũng sáng lên, cười nói:

- Hoạt động của bọn anh xong rồi sao?

- Hôm nay hiệu quả tốt lắm, có không ý người có ý muốn đầu tư.

Lưu Mộng Y liền vui vẻ nói:

- Hôm nay em còn đang bàn dự án ô tô ở huyện Lục Thương cùng với Tiểu Nhu, vừa xong lại muốn tới Giáp Hà, làm tiểu Nhu cũng nóng nảy.

Nói tới đây, Lưu Mộng Y liền mỉm cười.

Lần này Trịnh Tiểu Nhu cuối cùng không còn lực lượng cùng tài chính tới Giáp Hà, mình cũng có một chút cơ hội.

Ý nghĩ của hai người phụ nữ thật là tinh tế, tuy rằng cũng hòa hợp, nhưng cũng không hí vọng Trịnh Tiểu Nhu độc chiếm người đàn ông của mình, thấy Trịnh Tiểu Nhu muốn giúp lại không giúp được, tâm trạng của Lưu Mộng Y đúng là không tệ, giờ tới lúc mình thể hiện năng lực rồi.

Lưu Đống Lưu mỉm cười chỉ vào ghế sô phàm đợi sau khi Lưu Mộng Y ngồi xuống mới trầm giọng lên tiếng:

- Mộng Y, con vẫn làm kinh doanh, không phải không có lợi cho sự phát triển của Diệp Trạch Đào.

Lưu Mộng Y nói:

- Bố, con vẫn luôn nghĩ tới chuyện lui ra phía sau, tiếc là vẫn chưa tìm được người thích hợp kế nhiệm.

Lưu Đống Lưu nói:

- Chỉ cần Trạch Đào đứng vững, bất kể là thả người nào ngồi vào vị trí đó đều không có vấn đề gì, việc này tất nhiên phải giải quyết nhanh chóng mới được.

Lần này là Lưu Đống Lưu ra lệnh rồi.

Đạo lý dễ hiểu, quan trọng nhất là tiền, vừa có quyền thế hùng mạnh, không ai làm được gì, căn bản là không cần để Lưu Mộng Y phải chịu sự soi mói của công chúng.

Lưu Mộng Y khẽ gật đầu nói:

- Con cũng nghĩ thế.

Về chuyện phát triển của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y lo lắng hơn ai hết, chỉ cần có thể đẩy mạnh sự phát triển của Diệp Trạch Đào, cho dù là lui về ẩn phía sau cũng không có gì là ghê gớm, hơn nữa, quỷ từ thiện cũng đã bắt đầu đi vào hoạt động, việc này cũng khá bận bịu rồi.

Lúc này Lưu Đống Lưu mới lên tiếng:

- Cái cậu tên Dương Quân kia rất tốt, ý của bố là để cậu ta chủ trì công ty tới đầu tư ở khu Giáp Hà của con, các con thấy sao?

Diệp Trạch Đào cũng thật không ngờ Lưu Đống Lưu lại coi trọng Dương Quân, đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng sẽ không nói nhiều.

Lưu Mộng Y nói:

- Giờ con đang bồi dưỡng một người, người này Trạch Đào cũng biết, tên là Phổ Lệ Tiên, bắt đầu cũng không ra sao, giờ thì lại trưởng thành rất nhanh, đã có thể một mình lăn lộn ở Thảo Hải. Con định cho cô ấy tới chủ trì ở Giáp Hà, Dương Quân trước hết có thể tới tổng bộ làm quen một chút, sau đó lại khảo sát thêm, mọi người thấy sao?

Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói;

- Dương Quân kia bố thấy đúng là thân tín của Trạch Đào, dùng người phải dùng những nhân tài như thế, nếu Phổ Lệ Tiên cũng trung thành, cũng có thể dùng một chút. Bố cho các con biết, bất luận là thay đổi thế nào, tất cả vốn liếng lần này của Lưu gia, phải được nắm giữ ở trong tay người đáng tin cậy.

Lưu Mộng Y nói:

- Chỗ này của con cũng không phải thuộc về Lưu gia, tài sản của Lưu gia đa phần nằm trong tay chú hai!

Lưu Đống Lưu cười khổ, việc này cũng đích xác là tình hình như thế, nói:

- Thôi đi, tách ra một ít cũng có lợi, bọn họ đừng có nhúng tay quá nhiều, tuy nhiên sự phát triển của Giáp Hà cũng là một cơ hội, có thể chỉnh hợp lại sản nghiệp năng lượng mới ở Giáp Hà, phải trông chờ vào các con rồi.

Diệp Trạch Đào nói lại toàn bộ bàn bạc của mình với Trần Hỷ Toàn cho Lưu Mộng Y nghe.

Lưu Mộng Y vừa nghe, ánh mắt cũng sáng lên, nói:

- Anh Trần nói không sai, nếu em mang mảng này của công ty chuyển tới Giáp Hà, rồi thông qua quan hệ lôi kéo một số xí nghiệp cùng ngành tới, mọi người cùng hiệp thương, hình thành một khối, thì cũng có được một vị trí nhỏ nhoi trên thế giới đó!

Diệp Trạch Đào nói:

- Chỗ đó tuy rằng hiện tại hoàn toàn trống không, nếu mấy khu công nghiệp hình thành, ba xí nghiệp trụ cột thì cũng có con đường phát triển!

Lưu Mộng Y nói:

- Các anh đã lấy một số tiền lớn như thế của tỉnh Cam Ninh, em thấy về mặt phương tiện ở cơ sở phải tăng cường thêm mới được, em đề nghị phái biến chỗ đó thành một nơi thích hợp cho dân cư, phải biến đó thành một thành phố nhỏ, khiến cho người ở trong đó muốn rời đi cũng khó mà di nổi!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Điều này không cần em nói, anh đã nghĩ kỹ rồi, đó mặc dù là khu kinh tế mới, anh cũng phải biến nó thành một thành phố mới phát triển theo phong cách hiện đại hóa.

Lưu Đống Lưu liền đồng ý nói:

- Nên làm thế, không làm thì thôi, chứ đã làm thì phải làm thật hoành tráng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.