Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 831: Nỗi buồn của Lạc Vũ.





- Cái gì?
Chu Lâm Ngọc cầm di động có chút sững sờ!
- Chủ tịch huyện Tôn tại sao lại nói như vậy?
- Chủ tịch thành phố Diệp đối với việc đề bạt cô đúng là rất để tâm nhỉ!
Tôn Lôi bất âm bất dương nói một câu.
A!
Hiện tại Chu Lâm Ngọc cũng đã nghe ra ý của Tôn Lôi. Đây là Tôn Lôi hoài nghi chính mình đã đi theo bên Diệp Trạch Đào!
- Chủ tịch huyện Tôn, trước khi chuyện xảy ra thì tôi không biết gì hết!
- Việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, chúc cô công tác ở cương vị mới không ngừng đạt được thành tích nhé!
Nói xong lời này, thái độ của chàng công tử Tôn Lôi kia cũng đã nổi lên, để lôi kéo Chu Lâm Ngọc này, chính mình đã chạy lên chạy xuống, hoàn toàn không ngờ được, làm mãi cũng chẳng có bất kì tác dụng nào. Đã bị điều khỏi huyện Lục Thương, mình cũng không cần thiết nói nhiều với cô ta thêm nữa, nghĩ đến đây, Tôn Lôi nói:
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Điện thoại vừa reo, Tôn Lôi ngồi đó tâm trọng thật sự không tốt lắm, tin này từ chỗ Trần Đại Tường truyền đến thì là vì Trần Đại Tường không giữ được Lạc Vũ. Không thể không nhượng bộ, còn vì chuyện này đã gây tổn thất một chút lợi ích. Cũng không thể trách Trần Đại Tường người ta. Ai bảo chuyện mình lôi kéo Chu Lâm Ngọc và Lạc Vũ không thông báo cho Trần Đại Tường!
Vì việc này, Tôn Tường Quân còn đặc biệt gọi điện thoại đến giáo huấn cho một trận, nói mình một mình vi chiến, không chú ý đoàn kết.
Chịu thiệt còn bị phê bình, càng nghĩ chỉ càng khiến Tôn Lôi buồn bực.
“Bá” một tiếng, Tôn Lôi đập tay lên mặt bàn.
- Chủ tịch huyện Tôn.
Lạc Vũ lúc này đã đến.
Sau khi họp Hội nghị thường vụ Thành ủy , Lạc Vũ đã hiểu, chuyện mình dựa vào Tôn Lôi đã bị Diệp Trạch Đào biết.
Trước đây mình vẫn chỉ có thể âm thầm qua lại với Tôn Lôi, dứt khoát bây giờ đã công khai qua lại rồi.
Lạc Vũ lúc này kì thực vẫn là có chút chuyện không vui. Dựa vào cái gì Chu Lâm Ngọc có thể đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường vụ huyện, mình chỉ có thể là một Trưởng ban Tuyên giáo. Diệp Trạch Đào người ta cũng là muốn đề cử mình lên cái ghế Phó chủ tịch thường trực huyện, lần này chính là bị lỗ to rồi!
Tuy nói cũng hiểu đây là kế của Diệp Trạch Đào, là muốn làm cho Chu Lâm Ngọc và mình phải rời khỏi huyện Lục Thương, nhưng, vừa nghĩ đến đến Chu Lâm Ngọc vớ được chức Phó chủ tịch thường vụ huyện, Lạc Vũ liền cảm thấy mình quá thiệt thòi rồi.
- Chủ tịch huyện Tôn, Chu Lâm Ngọc đi nhậm chức thường vụ rồi sao?
Tôn Lôi lúc này vẫn đang tức giận Chu Lâm Ngọc không thể giúp chuyện của mình, hừ một tiếng nói:
- Đi thì đi chứ sao!
Lạc Vũ sắp khóc rồi, hôm nay đã bị chồng đánh cho một trận, nhà đã tan nát, xem ra chỉ có thể cùng với Tôn Lôi, bây giờ xem chừng, Tôn Lôi cũng chẳng để ý chuyện của mình!
- Cô ấy đến là vớ được chức Phó chủ tịch thường vụ huyện rồi!
Ít nhiều có chút ganh ghét, Lạc Vũ chỉ nói một câu.
- Cô có ý gì?
Tôn Lôi lập tức mẫn cảm hẳn, cũng nghĩ đến việc Lạc Vũ vẫn còn là Trưởng ban.
Lạc Vũ liền hít một hơi.
Nhìn thấy bộ dạng Lạc Vũ như vậy, Tôn Lôi chỉ thấy toàn thân mình khó chịu, muốn mình lập tức thăng chức cho Lạc Vũ, trước mắt căn bản là làm không được.
- Lần sau em cũng sẽ lên chức như vậy thôi!
Tôn Lôi chỉ có thể là nói một câu vô thưởng vô phạt như thế.
- Anh bước tiếp theo dự định là thế nào?
Dù sao mình với Tôn Lôi đã có thành chuyện như vậy, Lạc Vũ cho dù là trong lòng không vui, cũng chỉ có thể thu lại cái loại tâm tình không tốt kia, từ góc độ quan tâm Tôn Lôi mà hỏi han.
- Hừ, đã bị lộ rồi, thế thì chỉ có thể liều mạng thôi, lần này biến động trong tỉnh đến rất nhanh, Chiến Á Bình sẽ lên là Chủ tịch tỉnh, trong ngoài tỉnh chỉ có một người có thể nói chuyện. Trong thành phố cũng rất nhanh sẽ tiến hành điều chỉnh, đến lúc đó lực lượng chỗ thị trưởng Trần cũng sẽ gia tăng trên diện rộng, đến lúc đó Diệp Trạch Đào lại phải rời khỏi huyênh Lục Thương, toàn bộ ván cờ sẽ lật ngược lại, cũng không phải suy tính được mất tạm thời!
Chính Tôn Lôi nói động viên chính mình.
Lạc Vũ nói:
- Mấu chốt vẫn là tình hình phát triển bước tiếp theo của anh, liệu có thể nắm được chức Bí thư hay không em thấy rất quan trọng.
- Hai người chúng ta, cộng thêm Lật Vi Thư, chính là ba vé tồn tại, bày kế lai lôi kéo lấy vài người, đến lúc đó huyện Lục Thương sẽ phát sinh thay đổi trong nháy mắt, đến lúc đó linh động một chút, cho em đảm nhận chức Chủ tịch huyện, so với thường vụ mạnh hơn nhiều!
Biết rõ Tôn Lôi là mạnh miệng, Lạc Vũ cũng chỉ có thể tin tưởng, nói:
- Dù sao em cũng đã định với anh rồi!
Lúc này Tôn Lôi mới phát hiện trên đầu Lạc Vũ còn đang băng bó, biết là hôm nay chồng cô đánh, liền nói:
- Em không sao chứ?
Trong lòng Lạc Vũ đắng nghét nói:
- Em bây giờ chỉ có anh thôi!
Nhìn bộ dạng Lạc Vũ, Tôn Lôi âm thầm cau mày, đối với Lạc Vũ chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, người phụ nữ này rốt cuộc vẫn có người đàn ông khác, ả này!
- Được rồi, em về trước nghỉ ngơi chữa lành vết thương đi, những chuyện khác sau này hẵng nói.
Tôn Lôi chính lúc đó cũng mất đi hứng thú đối với thân thể của Lạc Vũ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.