Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 830: Bãi bình





Hội nghị thường vụ thành phố Cừ Dương đúng hạn lại tổ chức, lần này bởi vì có sự liên kết giữa Diệp Trạch Đào và Trần Đại Tường, nên cũng không hề có song gió gì, những yêu cầu của Diệp Trạch Đào đều đạt được.
Từ khi Thi Minh Cương bị đánh đỏ, Trần Đại Tường với Diệp Trạch Đào lại liên thủ, ngoại trừ các ban ngành trong thành phố, một số ở huyện cũng được điều chỉnh.
Cục Du lịch thành phố Cừ Dương do Lý Hòa Khánh đảm nhiệm, cục trưởng cục xúc tiến đầu tư do Giản Đào Bình đảm nhiệm, cục trưởng cục Tài Chính do Lư Hồng Dân đảm nhiệm. tất cả đều là người của phe Diệp Trạch Đào. Mấy người này sau khi đi theo phe Diệp Trạch Đào cũng làm việc rất xuất sắc, xem như nhóm chủ lực đầu tiên ở thành phố Cừ Dương.
Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Trần Thủy Giang là người của Triệu Hành Lâm, cũng coi như là thu hoạch sau khi Triệu Hành Lâm đi theo Diệp Trạch Đào. Cũng chính là vì sau khi Thi Minh Cương ngã xuống mà Triệu Hành Lâm vẫn không bị đánh đổ, đơi với những lực lượng kia của Thi Minh Cương mà nói cũng giống như sự thúc đẩy họ đi theo Triệu Hành Lâm, thì cũng sẽ nghe theo Diệp Trạch Đào. ảnh hưởng có thể nói là sâu xa.
Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Diệp Trạch Đào đề cử người đã đi theo Diệp hệ là Phương Bình Mẫu tới đảm nhiệm. Cục trưởng cục Văn hóa thì Diệp Trạch Đào đã đề cử Tô Thành Tùng đảm nhận, hai người này tuy rằng là năng lực hơi kém, nhưng cũng là người đi theo Diệp Trạch Đào.
Trừ những người này, những người thuốc Diệp hệ đều có một chút thu hoạch, thông qua hội nghị lần này, Diệp Trạch Đào coi như có một lực lượng nhất định ở thành phố.
Đương nhiên, Trần Đại Tường không phải là không có thu hoạch, bắt đầu đề cử Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Khương Linh lên đảm nhiệm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, cục trưởng cục Xây dựng Hồ Linh Bình coi như là người của Trần Đại Tường.
Có thể nói hội nghị lần này là hội nghị phân quyền lực của Diệp Trạch Đào với Trần Đại Tường trước sự điều chỉnh của Thành ủy, nên tâm tình của mọi người cũng không tệ.
Cuộc họp cũng khá ổn rồi, Trần Đại Tường nói:
- Còn một việc, các ban ngành ở huyện Nham Bố cần điều chỉnh, chuyện điều chỉnh này đã kéo dài thời gian quá lâu rồi, nhân cuộc họp hôm nay, liền quyết định sự điều chỉnh ở huyện này đi!
Đồ Lan Vĩ nói:
- Đúng đấy, chuyện ứng viên Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch huyện thường trực của huyện này đã tranh luận một thời gian, cũng phải quyết định.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Nghe nói huyện Nham Bố công tác hỗn loạn, nếu không định ra người điều chỉnh, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc triển khai công tác ở đó!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cái huyện Nham Bố này, chuyện đấu đá nội bộ có chút nghiêm trọng!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy thì phái một đồng chí từ ngoài tới là được mà!
Triệu Hành Lâm nói:
- Nhưng muốn đảm bảo ổn định thì cũng không được thay đổi quá lớn, có công tác gì cũng khó triển khai, lần trước cũng đã thảo luận chuyện ban ngành ở đó, tôi cho rằng vẫn là khả thi.
Tất cả mọi người thầm liếc mắt về phía Triệu Hành Lâm, lần trước thảo luận là do Thi Minh Cương định người, phần lớn đều là người Thi hê. Bây giờ Thi Minh Cương đã bị đánh đổ, Triệu Hành Lâm lại vẫn còn muốn bảo vệ người của Thi hệ!

Trần Đại Tường liền nghiêm túc nói:
- Tôi cho rằng thời giant hay đổi, chuyện gì cũng cầm suy xét lại cho kỹ, có thể lưu lại thì lưu lại, còn nếu không thể thì nhất định không giữ lại!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghĩ Chủ tịch huyện thì sẽ không thay đổi, lần trước hội nghị cũng đã bàn do đồng chí Lý Bàn Trụ đảm nhận, tôi thấy được mà!
Lý Bàn Trụ là người Thi hệ, tuy nhiên lần này lại cũng không dính dáng vào chuyện với Thi Minh Cương, vỗn dĩ Thi Minh Cương bị đánh đổ thì hắn cũng không được coi trọng, nào ngờ lần này Diệp Trạch Đào lại nói vậy.
Vận may đúng là đến với Lý Bản Trụ rồi!
Mọi người biết, chỉ cần Diệp Trạch Đào có thải độ như vậy thì mọi việc coi như được quyết định.
Triệu Hành Lâm là người còn sót lại của Thi hệ, đương nhiên sẽ không phản đối việc này. Người của Diệp hệ tất nhiên đều tỏ thái độ đồng ý, Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Tốt lắm, trước tiên quyết định như vậy đi, sau đó chuyện Phó Chủ tịch thường trực thì không dễ dàng thế, mọi người cùng bàn bạc cho ý kiến đi.
Triệu Hành Lâm đi theo phe Diệp Trạch Đào, hiện tại Diệp Trạch Đào lại đang ói giúp cho Triệu Hành Lâm, thông qua việc này, hai người càng tiến thêm một bước có quan hệ chặt chẽ với nhau!
Mọi người trong lòng đều biết rõ chuyện Chủ tịch huyện do Lý Bàn Trụ đảm nhiệm lần này là do Diệp Trạch Đào thể hiện thiện ý với Triệu Hành Lâm.
Doãn Tiểu Hoa sớm đã có dặn dò của Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi thấy vẫn là phái những nhân viên đắc lực ở các huyện khác tới là thỏa đáng, phải thay đổi suy nghĩ của bọn họ rồi, phải thích nghi với hoàn cảnh.
Trần Đại Tường liền giả vờ nói:
- Trạch Đào, việc này cậu thấy thế nào? Tôi lại thấy lời Bí thư Doãn nói không sai.
Diệp Trạch Đào liền giống như trầm tư, một lúc mới nói:
- Huyện Lục Thương đang vào giai đoạn mấu chốt, muốn đổi ai cũng khó mà!
- Trạch Đào, đại cục làm trọng, Bí thư Doãn nói không sai, nếu như có thể điều động một số nhân viên đắc lực ở huyện Lục Thương tới đó, vẫn là tốt cho sự phát triển của toàn thành phố.
Nếu không biết nội tình, mọi người thấy Trần Đại Tường nói vậy còn tưởng rằng Trần Đại Tường đây là đang muốn nhân cơ hội này làm suy yếu lực lượng của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vẫn không chịu hé răng.
Trần Đại Tường cười nói:
- Trạch Đào, lần này coi như cậu ủng hộ công tác ở thành phố.
Dường như bi Trần Đại Tường bức bách, Diệp Trạch Đào cười khổ nói:
- Xem ra Chủ tịch Trần là không muốn cho cán bộ ở huyện Lục Thương chúng tar a ngoài rồi. Vậy thì có hai đồng chí rất tốt, một là đồng chí Lạc Vũ, còn lại là đồng chí Chu Lâm Ngọc. Tôi thấy đồng chí Lạc Vũ cũng không tệ, quyết định cô ấy đi.
Trần Đại Tường liền cười:
- Trạch Đào à, cậu có gì kỳ thị nữ đồng chí hay sao, lần nào cũng nhằm vào đồng chí nữ.
Trần Đại Tường nói những câu này, mọi người cũng cười, thật đúng là như vậy, Diệp Trạch Đào không muốn phái ra tinh binh, lại cố ý đẩy phái nữ làm việc này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ông đừng coi thường đồng chí nữ ở chỗ chúng tôi, năng lực của họ đều là rất mạnh đấy.
Diệp Trạch Đào trầm tư nói:
- Tôi thấy như vậy đi, đồng chi Lạc Vũ tạm thời đừng động tới, để đồng chí Chu Lâm Ngọc đi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đến huyện Nham Bố là đảm nhiệm chức thường vụ đấy, tôi cho rằng đồng chí Lạc Vũ vô cùng tốt, cũng là tới lúc đề bạt rồi!
Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào à, đồng chí Chu Lâm Ngọc bây giờ là Phó Chủ tịch huyện, về mặt này cô ấy có kinh nghiệm công tác, để cô ấy qua đó cũng là thích hợp mà!
Hai người giống như vì chuyện có để Lạc Vũ đi không mà tranh cãi.
Diệp Trạch Đào đã có định kiến về Lạc Vũ rồi!
Đây là suy nghĩ của mọi người, cũng cảm giác được, Diệp Trạch Đào nhân dịp này muốn đẩy Lạc Vũ đi. Trần Đại Tường vì bảo vệ Lạc Vũ ở lại huyện Lục Thương, chẳng lẽ Lạc Vũ dã đi theo Trần Đại Tường rồi sao?
Thấy Diệp Trạch Đào chần chừ, Trần Đại Tường nói:
- Như vậy đi, người tiếp nhận đồng chí Chu Lâm Ngọc do cậu đề cử.
Trần Đại Tường nói câu này, mọi người cũng hiểu, dường như đã muốn trao đổi với Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường đúng là bảo vệc Lạc Vũ không rời mà!
Thấy ánh mắt mọi người nhìn sang, Diệp Trạch Đào giống như hạ quyết tâm nói:
- Nguyên Phó Chủ tịch huyện đồng chí Lư Cương về mọi phương diện đều không tệ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Đồ Lan Vĩ nói:
- Trưởng ban Đồ, đồng chí này về mọi mặt thì sao?
Đồ Lan Vĩ bây giờ có chút không hiểu tình hình, nhìn nhìn Diệp Trạch Đào mới nói:
- Đồng chí Lô Cương vốn chính là Phó Chủ tịch huyện, chỉ là chưa làm ủy viên thường vụ, Ban tổ chức cũng đã tiến hành khảo nghiệm, thì cũng phù hợp với điều kiện.
Trần Đại Tường vội vàng nói:
- Được, tôi đồng ý đề cử này!
Trần Đại Tường bảo vệ Lạc Vũ không dời khói huyện Lục Thương, giống như bị bắt ép chấp nhận đề cử của Diệp Trạch Đào!
Đây là kết luận của mọi người.
Xong, Chu Lâm Ngọc đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường vụ huyện Nham Bố, Lô Cương đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch huyện , ủy viên thường vụ huyện Lục Thương, mọi chuyện đều được hoàn toàn thông qua.
Hội nghị vừa mới chấm dứt không lâu, Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Tôn Lôi.
Lúc này Tôn Lôi đang lo lắng chờ đợi kết quả, lúc nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào cũng giả bộ bình tĩnh hỏi:
- Chủ tịch thành phố Diệp, các anh họp xong rồi sao?
- Chủ tịch huyện Tôn, hôm nay chuyện này tôi phải nói với anh một chút, hội nghị thường vụ Thành ủy vừa mới kết thúc được một lúc, trong cuộc họp lần ày, trải qua nghiên cứu, quyết định để Chu Lâm Ngọc đảm nhiệm vai trò Phó Chủ tịch huyện thường trực huyện Nham Bố, Phó Chủ tịch huyện Lô Cương đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực, ủy viên thường vụ huyện Lục Thương.
A!
Tôn Lôi nóng nảy, thật vất vả mới lôi kéo được Chu Lâm Ngọc, không ngờ trong khi bảo vệ Lạc Vũ lại quên mất bảo vệ Chu Lâm Ngọc.
- Chủ tịch huyện Tôn à, việc này tôi cũng không có cách nào, dù sao đồng chí Chu Lâm Ngọc cũng là đến huyện Nham Bố vào thường vụ đấy, người ta là lên cấp, không thể ngăn con đường phát triển của người ta mà! Tôi cũng tranh thủ cho đồng chí Lạc Vũ, nhưng Chủ tịch thành phố Trần lại không đồng ý, tôi cũng chẳng có cách nào.
- Đồng chí Chu Lâm Ngọc không thể rời khỏi được!
Tôn Lôi vẻ mặt đau khổ nói.
- Tổ chức quyết định, cũng chỉ có thể như vậy, rất nhanh sẽ có văn kiện chuyển đến.
Diệp Trạch Đào nói xong những nội dung này liền cúp máy.
Lúc này Tôn Lôi thấy nóng nảy, nhanh chóng gọi điện thoại.

Trần Đại Tường gọi điện thoại xong, liền nhìn về phía Khương Linh đang ngồi trong phòng làm việc:
- Vì để em đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân mà lần này anh phải bỏ biết bao nhiên ích lợi rồi!
Rốt cục đã nhận chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, ánh mắt Khương Linh sáng lên, hưng phấn nói:
- Em biết anh quan tâm em mà!
Nói xong đã tiến tới vùi đầu vào trong lòng Trần Đại Tường.
Cười ha ha, Trần Đại Tường sờ soạng một hồi trên người Khương Linh, nói:
- Tối đi chỗ cũ nhé!
Khương Linh kiều mỵ cười nói:
- Em nghe anh.
Nhìn Khương Linh lắc mông rời đi, ánh mắt Trần Đại Tường chuyển tới điện thoại đang để trên bàn, hắn biết, rồi sẽ có người gọi điện tới.
Quả nhiên, vừa mới nhấp một ngụm trà, Chiến Á Bình liền gọi điện thoại tới.
- Hội nghị thường vụ các anh hôm nay là chuyện gì?
Trong điện thoại, giọng nói của Chiến Á Bình lộ ra vẻ không hài lòng.
Trần Đại Tường nói:
- Chủ tịch tỉnh Chiến, tình hình là thế này…
Trần Đại Tường lại nói lại tình hình của cuộc họp với Chiến Á Bình, sau đó còn nói thêm:
- Chủ tịch tỉnh Chiến, ông từng có chỉ thị, Lạc Vũ nhất định không thể động vào, vì bảo vệ Lạc Vũ, trong cuộc họp tôi còn tranh chấp với Diệp Trạch Đào, rồi không có cách nào, đành phải đồng ý chấp nhận ứng viên thay thế do Diệp Trạch Đào cử, thì Diệp Trạch Đào mới đồng ý, tôi cảm giác là Diệp Trạch Đào giống như muốn điều Lạc Vũ đi.
Nói vậy khiến cho Chiến Á Bình đang muốn mắng người cũng đành phải nhịn xuống, Trần Đại Tường cũng là không dễ dàng mà, ở thành phố Cừ Dương lực lượng không mạnh mà theo chỉ thị của mình phải cố bảo vệ Lạc Vũ, này là do mình sai, còn nói người khác sao được?
- Cứ như vậy đi!
Chiến Á Bình không nhiều lời nữa, cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại trên bàn, Trần Đại Tường mỉm cười, lần này coi như mình đã vượt qua khảo nghiệm, đồng thời cũng để lại ân tình với Diệp Trạch Đào. Tin rằng lần trước động tác của mình hẳn là cũng đã hóa giải ít nhiều bất mãn của Diệp Trạch Đào rồi.
Diệp Trạch Đào này, có thể không đắc tội thì vẫn là đừng đắc tội.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.