Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 829: Loạn đấu





Ở trong phòng làm việc của Trịnh Tiểu Nhu, sau một cảnh ân ái mãnh liệt, Trịnh Tiểu Nhu đột nhiên bò lên trên người Diệp Trạch Đào, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Địa vị của anh sẽ không ngừng tăng lên, sẽ càng ngày càng có nhiều người đẹp bám theo anh, có khi nào anh không cần chúng em nữa không?
Trịnh Tiểu Nhu rốt cục cũng không nhịn nổi, vẫn đi hỏi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng thật là không ngờ Trịnh Tiểu Nhu lại hỏi như vậy, liền cười nói:
- Anh nhớ đã có người từng nói, đàn ông hay đàn bà cũng thế, một khi tắt đèn thì người xấu cũng biến thành mỹ nhân, anh cho rằng giữa nam nữ cần nhất vẫn là tình cảm, chỉ có quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, cùng nắm tay đi tới mới bền lâu được! Trong lòng anh, các em là những người có thể cùng anh nắm tay cùng đi tới tương lai!
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, tâm trạng Trịnh Tiểu Nhu cũng thả lỏng, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Diệp Trạch Đào, nói:
- Anh cho để ý em đã kết hôn hai lần hay không
Hóa ra là trong lòng còn gút mắc ở chỗ này sao!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Em còn để ý chuyện này hay sao, mặc kệ em là kết hôn mấy lần, anh thích em chính là thích con người em!
Trịnh Tiểu Nhu liền gắt giọng:
- Còn kết hôn mấy lần, anh nói cái gì thế chứ!
Mặc dù là miệng nói như vậy, nhưng cũng là rất vui.
Hai người lại bắt đầu vận động, lần này Trịnh Tiểu Nhu thật sự điên cuồng, không ngờ lại làm không ít động tác có độ khó cao với Diệp Trạch Đào.
Xong chuyện. thấy Trịnh Tiểu Nhu gần như là mệt tới mức không nhúc nhích nổi, Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Sao em lại học được nhiều thế, cẩn thận con!
- Hiện tại ở đảo phát triển như vậy, những đồ thế này ở Cục cảnh sát chất thành núi, đi vào trong đó nhân lúc không ai để ý lén lấy mây thứ giấu đi cũng không ai biết.
Nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu nói vậy, Diệp Trạch Đào mở to hai mắt nhìn cô nàng. Bị Diệp Trạch Đào nhìn như vậy, Trịnh Tiểu Nhu thấy vậy, đỏ mặt nói:
- Anh nhìn cái gì, em chỉ đùa một chút mà thôi. Anh nghĩ rằng em thật sự đi lấy hay sao!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Em ấy, vẫn nên cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng trong Cục cảnh sát là có thể làm bậy, nếu bị người khác thấy, em đẹp mặt cho xem!
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Có cái gì mà không được, chuyện này dù nam hay nữ cũng có nhu cầu, cách đây không lâu không phải còn có cô gái dùng dưa chuột muốn làm chuyện đó, kết quả còn bị gãy nửa quả bên trong!
Diệp Trạch Đào mỉm cười, hai người trong lúc cười đùa lại quấn lấy nhau.
Dù sao nơi này cũng là văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị, sau hồi cao trào, hai người lại ngồi trong văn phòng bàn chuyện.
- Mặt em đỏ quá!
Thấy dáng vẻ vừa động tình của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào nói một câu.
- Không sao, đều là người em mang từ thành phố tới.
Diệp Trạch Đào lại lắc đầu, người phụ này nghĩ cả tới chuyện này, mọi chuyện cần suy xét cũng đều tính tới hết.
Sau khí nói vài câu, đề tìa lại chuyển, còn nói:
- Trạch Đào, đấu đá ở thành phố cũng đã khá ổn rồi, lần này lại là thỏa hiệp!
Chuyện của Phùng Sang Dương dính dáng tới nhiều mặt, lần này thời gian kéo dài một chút, Diệp Trạch Đào cũng đang đợi tin tức.
- Lần này Phùng Sang Dương khẳng định là bị cách chức, nhưng mà chuyện cũng chỉ tới hắn là dừng, mọi người đã thỏa hiệp như vậy!
Nghe thấy lời Trịnh Tiểu Nhu truyền đạt lại câu nói của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cảm thán nói:
- Việc này phỏng chững liên lụy tới quá nhiều mặt, trung ương cũng không tiện làm to chuyện ra!
- Là chuyện như vậy, cha nói, chuyện này tạm thời chỉ có thể như vậy. Tuy nhiên, tình hình tỉnh Tây Giang vẫn thay đổi, lần này Vương Khánh Long thăng nhậm chức Bí thư, Ngụy Càn Sơn về hưu, Chiến Á Bình thăng chức thành Chủ tịch tỉnh, những thứ khác còn chưa rõ lắm.
Chiến Á Bình thăng chức Chủ tịch tỉnh?
Diệp Trạch Đào nghe vậy trong lòng cũng là hoảng hốt, người của Vi hệ rốt cục lại thăng lên chức Chủ tịch Tỉnh, chuyện này với mình mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
- Cha nói, sau khi thông qua điều chỉnh, lực lượng khắp nơi cân đối một chút, lực lượng trong tay Vương Khánh Long sẽ tăng mạnh hơn chút, nhưng cũng không nhiều lắm.
- Vốn dĩ làm chuyện này là vì sau khi xong việc, Vương Khánh Long sẽ có thu hoạch lớn hơn, hiện tại xem ra, lại mất công toi rồi!
Diệp Trạch Đào cảm thán không thôi.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Cha cũng đoán được anh nhất định sẽ buồn bực, ông bảo em cho anh biết, Tỉnh Tây Giang bây giờ đã không còn là Tây Giang trước kia, từ khi trung ương quyết định huyện Lục Thương làm huyện thí điểm, lực lượng khắp nơi đang âm thầm phân cao thấp ở đây, muốn phe nào chủ động cũng không được. Có được thế cân bằng như vậy cũng đã là kết quả vận động khắp nơi, mặc dù đang ở tỉnh Tây giang bị thua thiệt một chút, nhưng theo như cha nói, ở thành phố hay những địa phương khác thì đều thu hoạch lớn.
Được, đã thành như vậy thì còn phải tự mình đến ứng đối.
Vừa nghĩ tới Chiến Á Bình thành Chủ tịch tỉnh, cả người Diệp Trạch Đào cảm thấy khó chịu, người đó là người đáng tin cậy của Vi Hoành Thạch, cũng không biết sau này hắn có thủ đoạn gì đối phó với mình đây!
- Lo lắng sao?
Trịnh Tiểu Nhu thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, liền hỏi một câu.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã từng sợ ai chứ?
Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười nói:
- Cha nói, anh thuộc loại không sợ ai hết, chỉ cẩn dính tới anh thì cũng không còn đáng sợ nữa.
Hai người hàn huyên một lúc, Diệp Trạch Đào cũng không ở lại thêm nữa, cáo biệt với đám người Củng Nặc Bội liều trở về thành phố.
Sau khi có được tin tức của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào thấy có không ít chuyện phải làm ngay trong thời gian ngắn nhất.
Tin tức Trịnh Thành Trung truyền tới hắn là tin tức mới nhất, bên ngoài còn chưa biết chuyện, Diệp Trạch Đào định nhân dịp bên ngoài còn chưa hay biết, thu xếp xong hết chuyện ở huyện rồi nói.
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Trần Đại Tường, cũng rất trực tiếp nói với Trần Đại Tường:
- Chủ tịch Trần, ngày mai sẽ họp hội nghị thường vụ sao?
Trần Đại Tường nghe thấy Diệp Trạch Đào nói vậy, biết Diệp Trạch Đào muốn tiến hành việc đã trao đổi với mình rồi, vội nói:
- Trạch Đào, có một chuyện, tôi cũng thấy rất khó nói. vừa rồi Chủ tịch tỉnh Chiến đặc biệt gọi điện tới, nói là công tác đồng thời, bảo tạm thời đồng chí Lạc Vũ không nên thay đổi với đúng, việc này, cậu xem một chút, tôi cũng thấy khó xử quá.
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ Chiến Á Bình đích thân gọi điện thoại hỏi tới chuyện một Trưởng Ban Tuyên giáo huyện ủy!
Nói thật, đây là chuyện Diệp Trạch Đào không ngờ tới, hắn cũng thật không ngờ Tôn Lôi sẽ nhanh chóng tìm người nói chuyện của Lạc Vũ.
Chuyện tối ngày hôm qua, hôm nay đã gọi tới sắp xếp, có thể thấy được Tôn Lôi đang thật sự nóng nảy, mình đúng là làm rối loạn chuyện của hắn rồi.
Không nghe thấy Diệp Trạch Đào nói gì, Trần Đại Tường cũng có chút nóng lòng, nếu không có được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, hắn muốn có được vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân cũng có chút khó khăn. Chần chừ, Trần Đại Tường nói:
- Nếu không, đổi mấy người khác?
- Những người khác chắc không thành vấn đề chứ?
- Người khác không thành vấn đề!
Trần Đại Tường vội nói.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, nếu Chiến Á Bình đã lên tiếng, mình đúng là không thế tiếp tục lại cứ chăm chăm vào Lạc Vũ, thở dài một hơi, biết rằng hiện tại chỉ có thể cho Chu Lâm Ngọc rơi đài trước, nói:
- Phó chủ nhiệm văn phòng Thành Ủy, Bộ máy cục Văn hóa cũng nên điều chỉnh đi chứ?
Diệp Trạch Đào vừa nghe cũng cười khỏ, Diệp Trạch Đào muốn dùng hai vị trí để đổi lấy Lạc Vũ.
Nghĩ tới hai vị trí như vậy cũng không phải quá quan trọng, Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Được, cứ như vậy đi!
Gọi điện thoại xong, trong lòng Diệp Trạch Đào cười khổ, mạng lưới quan hệ của mình trong thành phố Cừ Dương này vẫn chưa đủ mạnh, muốn bổ sung vào mấy vị trí cũng không có người.
- Vũ Tường, tình huống của một số nhân viên trong thành phố cậu đã tìm hiểu kỹ chưa?
Trần Vũ Tường vừa nghe đã hiểu, các ban ngành ở thành phố đều có tồn tại nhân vật bị ghẻ lạnh, Diệp Trạch Đào nhất định là muốn dùng những người này rồi.
- Đã đặt trong phòng làm việc của anh rồi.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, nhắm mắt lại rơi vào trầm tư.
Tôn Lôi này, cũng cảnh giác ghê!
Diệp Trạch Đào liền nhếch miệng cười, cùng mình đấu một trận, xem ra Tôn Lôi này cũng biết học cái hay, có gợn gió thổi cỏ bay liền lập tức hành động, mình còn tưởng hắn không hành động nhanh thế, xem ra mình vẫn còn coi nhẹ thằng ranh này.
Cũng may mình còn chưa làm rò rỉ ra chuyện muốn động vào Chu Lâm Ngọc, Trần Đại Tường cũng không nói với Tôn Lôi, cho nên trước tiên đánh đổ Chu Lâm Ngọc còn nói sau.
Suy nghĩ rõ ràng chuyện này, Diệp Trạch Đào đã nghĩ, về sau mình thiết mưu thì không thể chỉ có một thủ đoạn, mà phải gài nhiều lớp bẫy mới được.

Xe tới thành phố cũng là đã khuya.
Diệp Trạch Đào tắm gội sạch sẽ xong, đang ngồi đọc báo thì Ngưu Ánh Tiên không ngờ lại gọi điện thoại tới.
Người phụ nữ này!
Diệp Trạch Đào trong lòng tuy rằng không chào đón, nhưng vẫn nghe điện thoại.
- Nói đi.
Diệp Trạch Đào đáp một câu.
- Chủ tịch thành phố Diệp, ngày mai Ban Tuyên giáo huyện ủy chúng ta có thể phát sinh một chuyện, mặt khác, chỗ tôi có một chút tài liệu chuyện Trưởng ban Lạc của Ban Tuyên giáo có tới mười căn nhà ở, vẫn không biết làm thế nào mới phải, cho nên chỉ còn cách quấy rầy Chủ tịch thành phố Diệp.
Ồ!
Diệp Trạch Đào nghe thấy Lạc Vũ có mười căn nhà liền hiểu được Ngưu Ánh Tiên này là muốn hoàn toàn bán đứng Lạc Vũ đây.
- Đồng chí Ngưu Ánh Tiên, lần trước tôi cũng nói rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cớ mới được!
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi lấy chức vụ Đảng cam đoan, lời nói của tôi là hoàn toàn chân thật.
- Tốt lắm, cô tự mình mang tài liệu tới chỗ tôi, cùng đừng có nói với ai khác bên ngoài!
Lúc này Ngưu Ánh Tiên đúng là vạn phần đắc ý, thông qua chuyện này, bất kể là Diệp Trạch Đào nghĩ như nào, mình cũng nhất định phải leo lên cùng thuyền với Diệp Trạch Đào.
Ngưu Ánh Tiên đã nghiên cứu qua về con người Diệp Trạch Đào, ả thấy hễ là ai đi theo Diệp Trạch Đào, chỉ cần trung thành, đều nhận được ưu đãi, cách mình đang làm cho dù là không đáng gì, nhưng đã tới bước này rồi, ngoại trừ Diệp Trạch Đào ra thì mình cũng không thể theo ai khác, cho nên dù chỉ thành một con chó trông nhà cho Diệp Trạch Đào cũng không sao, chỉ cần trung thành thì tin rằng Diệp Trạch Đào vẫn sẽ dùng mình.
Ngưu Ánh Tiên đã xác định rõ hướng đi cho mình rồi.
Đúng là ai có cách đi của người nấy!
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào suy xét kỹ lại dự định dùng người của mình, mấu chốt là khi dùng người mình dẽ không kết hợp với họ quá chặt, duy trì khoảng cách nhất định là được!
Trước tiên dùng hội nghị thường vụ để điều Chu Lâm Ngọc đi huyện khác đã, như vậy cũng không thấy được, mọi người cùng không cho rằng mình đang phá Tôn Lôi, sau đó đúng thời điểm mấu chốt dùng tài liệu kia đánh đổ Lạc Vũ, như vậy thì cục diện mà Tôn Lôi bố trí sẽ bị mình phá vỡ.
Người phụ nữ này dùng cũng được đấy!
Lần đầu Diệp Trạch Đào nghĩ tới chuyện đưa Ngưu Ánh Tiên đảm nhiệm chức Phó trưởng ban.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.