Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 812: Tranh thủ





Lời nói của Tô Thiến Ảnh có sự ảnh hưởng lớn đối với Diệp Trạch Đào hai người sau một hồi nói chuyện, Diệp Trạch Đào hiếm có một lời quan tâm:
- Em cũng đi ngủ sớm đi, đừng mệt nhọc.
- Em không mệt!
Được Diệp Trạch Đào lần đầu tiên quan tâm, Tô Thiến Ảnh thật sự rất phấn khởi.
- Có chuyện gì thì gọi cho anh, đi nghỉ sớm đi.
Nói đến đấy Diệp Trạch Đào cúp máy nhanh, không ngờ lại khiến cho Tô Thiến Ảnh mất ngủ, nằm trên giường, nước mắt của Tô Thiến Ảnh đột nhiên chảy ra.
Tô Thiến Ảnh cũng thật sự là không dễ dàng, trong chốn thành đô hỗn độn, một đường đi qua quá nhiều chua xót mà chỉ có cô mới biết, nếu trước sau không có hai mẹ nuôi giúp đỡ, cô cũng không biết là chuyện sẽ như thế nào, sau khi thấy tình huống của đám quyền quý trong thành phố, cô biết bản thân mình cũng chỉ là một nhân vậy rất nhỏ rất nhỏ mà thôi, muốn ở đây bình an vô sự, cái quan trọng nhất là hậu đài. Hô Diên gia chính là đích thực là một hậu đài vững mạnh, nhưng Hô Diên gia kia vì nhận thấy mình là con nuôi, cũng là một kiểu lợi dụng, lời dụng bản thân mình và Diệp Trạch Bảo để tăng mối quan hệ mà thôi, vì vậy, Tô Thiến Ảnh hiểu rõ, chỉ có bản thân mình và Diệp Trạch Đào thật sự thành chuyện tốt, giá trị của mình với có thể tồn tại, ngược lại, căn bản chính mình cũng không có bất kỳ giá trị nào.
Tô Thiến Ảnh sớm đã biết hết tất cả, cô biết, cô thành một nữ minh tinh như vậy, căn bản là không có khả năng có đường lùi, muốn làm người bình thường cũng không được, nếu như mất đi bảo hộ, sớm hay muộn cũng phải đổi một vài món đồ quý giá, vì vậy, cô hy vọng đấu tranh, cũng là hy vọng cho một tương lai tốt đẹp. Diệp Trạch Đào trẻ tuổi, đẹp trai, lại có năng lực, tiền đồ rộng lớn, người đàn ông như vậy đã là chỗ dựa tốt của Tô Thiến Ảnh rồi, cô nhất định phải nắm chắc, quyết không thể bỏ qua.
Tuy rằng mối quan hệ với Diệp Trạch Đào đã rõ, Tô Thiến Ảnh cũng hiểu được, Diệp Trạch Đào không đem mình đặt ở trong lòng, vì việc này, Tô Thiến Ảnh vẫn lo lắng đến giờ.
Việc ngày hôm nay là một niềm vui bất ngờ. Niềm vui đến nhanh như vậy khiền Tô Thiến Ảnh hoàn toàn không nghĩ đến, giống như được Hoàng đế ân sủng vậy, cảm giác này thật khó diễn tả thành lời.
Diệp Trạch Đào cũng không biết ý nghĩa của Tô Thiến Ảnh, sau khi cùng Tô Thiến Ảnh nói chuyện, tâm tình của hắn cũng nhẹ nhõm hơn, Tô Thiến Ảnh, người con gái này lại có tâm cơ sâu như vậy , nếu quyền thế của mình to đến cô ta căn bản cũng không dám phản kháng lại, cô liền chắc chắn bản thân mình trở thành người con gái trung thành nhất, người con gái này dùng tốt lắm, rất nhiều việc bản thân mình làm không tiện, người con gái này đều có thể tự giúp mình đi làm.
Điều làm cho Diệp Trạch Đào vui nhất vẫn là từ nơi Tô Thiến Ảnh tìm được một vài ý tưởng cho bước phát triển tiếp theo phát triển.
Không buồn ngủ lắm, Diệp Trạch Đào nằm nghiêng người trên giường rút một điếu thuốc đốt hút.
Tô Thiến Ảnh nói không sai, lúc trước bản thân mình là quá khiêm tốn, thực ra, cho dù là chính bản thân mình không thấp kém, ai cũng sẽ không đem chính bản thân mình xem như người vô hại, đặc biệt người trong thành phố đó, ai cũng biết tình huống của chính mình, sao khi từ thành phố Cừ Dương về, Diệp Trạch Đào vùi đầu vào công việc, tận dụng khả năng làm trở mình trở nên khiêm tốn hơn. Hiện tại xem ra ý tưởng này của mình còn quá ngây thơ.

Nếu như vậy, vậy lên giọng một chút đi!
Diệp Trạch Đào bắt đầu phân tích tình huống nảy sinh ở thành phố Cừ Dương, theo vài chuyện không may xảy ra thường gặp của các ủy viên, tại các mặt của thành phố Cừ Dương, thật ra nó đã trở thành chuyện giữa hai thế lực, Trần Đại Tường và chính mình, Trần Đại Tường đang lôi kéo người, chính mình vì sao không kéo nhân.
Tuy rằng hiện nay Trần Đại Tường cũng với mình tạo thành đồng minh, nếu như lão giàđó thật sự có lực lượng to lớn đủ để đánh bại chính mình, ai cũng không biết hắn sẽ làm chuyện liều lĩnh gì. Quyền lực còn phải nắm ở trong tay của mình mới được!
Doãn Tiểu Hoa và quân khu ủy viên Lỗ Tái Minh nhất định là người bên mình, Lục Thành Trung chỉ có thể coi là nửa người của mình, người này mặc dù có lúc ngoại nội tâm ngắn còn không biết sẽ có biến hóa lớn, cần chính là tiến thêm một bước quan sát.
Xem như ba phiếu rưỡi nằm trong tay đi!
Nhìn lại Trần Đại Tường, cho tới bây giờ Trần Đại Tượng nắm trong tay chính là tấm phiếu của Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Ngụy Lệ Cầm, gần đây hắn kéo Chủ tịch Mặt Trận Tổ quốc Tào Thiên Sơn, tuy nhiên, xem tình hình cũng không có bao nhiêu thành quả, tiếp theo thời kỳ trang bị mới của bộ máy thành viên , tin tưởng rằng Vi Hoành Thạch sẽ còn ra tay, Trần Đại Tường trong tay ít nhất sẽ có thêm một tấm phiếu nữa tới tay, hơn nữa Trần Đại Tường có thể lên chức Bí thư thành ủy, có được năng lượng của vị trí này, Trần Đại Tường nắm trong tay bốn đến năm phiếu là chuyện khả năng.
Như vậy xem ra, chính mình thật đúng là phải đem giương cao cờ hiệu, lại tranh thủ đến hai phiếu mới được.
Triệu Hành Lâm của Thi hệ không ngờ không có chuyện gì!
Diệp Trạch Đào hoàn toàn không ngờ Triệu Hành Lâm sẽ không có việc gì, khả năng TrIệu Hành Lâm sang phe của Trần Đại Tường là rất lớn.
Bây giờ ở thành ủy, Triệu Hành Lâm thuộcc hệ Thi Minh Cương, Trưởng ban tổ chức Đồ Lam Vĩ vẫn duy trì trung lập, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tào Thiên Sơn thái độ không rõ, ba người này đến là Trần Đại Tường sẽ toàn lực tranh thủ, xem ra chính mình cũng phải hết sức tranh thủ ba người này một chút.
Sau ngày thứ hai đi làm về, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, vẫn là điện thoại cho Phương Khởi Hùng, trong triệt phá mafia, Phương Khởi Hùng rất được Vương Khánh Long trọng dụng, thật ra đã nắm giữ sở Công an tỉnh, nhìn ra được Vương Khánh Long là đem hắn làm ứng cử viên vào Giám đốc sở , có một số việc hắn nên biết.
- Phương, tôi hỏi một chuyện.
Diệp Trạch Đào có vẻ thoải mái.
Khi văn phòng không có người ngoài, Diệp Trạch Đà đều nói vậy với Phương Khởi Hùng trong điện thoại.
Phương Khởi Hùng thật sự là rất trung thành, tuy rằng cấp bậc của hắn không thua kém gì Diệp Trạch Đào, trước mắt Diệp Trạch Đào trong lời nói dùng ngữ khí thấp hơn.
- Chủ tịch Diệp , anh nói đi.
- Phương, tôi muốn hỏi một chút về tình hình của Phó chủ tịch thường trực thành phố Triệu Hành Lâm.
Phương Khởi Hùng nói:
- Thi Minh Cương liên quan đến sự tình rất sớm, theo điều tra, Triệu Hành Lâm không nắm rõ nội tình trong phương diện này, cũng không điều tra được vấn đề của Triệu Hành Lâm.
Ở trước mặt Diệp Trạch Đào, Phương Khởi Hùng căn bản cũng sẽ không giấu giếm, đem tình hình nói ra.
Diệp Trạch Đào có thể nói ra tình hình trực tiếp của mình với Phương Khởi Hùng rất là hài lòng, điều này nói rõ lòng trung thành của Phương Khởi Hùng.
- Chủ tịch Diệp, tình hình của thành phố Cừ Dương cơ bản có như vậy thôi, chắc chắn sẽ không có sự thay đổi lớn.
- Anh nói là người của ủy viên thường vụ đúng không?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu mang tính xác định.
- Vâng, đúng.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào sau khi đưa trà lên miệng nhấp một ngụm, lập tức cầm điện thoại trên bàn gọi cho Triệu Hành Lâm.
Diệp Trạch Đào hiện tại phải làm một việc đó chính là việc khiến người khác khó nghĩ đến, nếu Triệu Hành Lâm không có chuyện gì, tại sao mình không kéo hắn về phía mình? Càng là ra tay ở thời điểm mấu chốt như vậy, lại càng phát hiện ra thành ý của mình!
Nhận được cuộc điện thoại của Diệp Trạch Đào, trong lòng Triệu Hành Lâm cảm thấy lo âu hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Hắn cũng biết Thi Minh Cương gặp chuyện không may là do Diệp Trạch Đào gây ra, cho tới bây giờ cũng không ngờ là Diệp Trạch Đào gọi điện cho mình mời ăn cơm.
Tuy rằng đáp ứng Diệp Trạch Đào, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Triệu Hành Lâm lại không ngừng thay đổi.
Mặc dù mục đích của Diệp Trạch Đào không nói ra, có một chút khẳng định, đây là Diệp Trạch Bảo đưa ra thể hiện thiện ý, nhận hay không nhận đây?
Năng lực làm việc của Triệu Hành Lâm luôn luôn rất mạnh, hắn biết sự tình của mình, sở dĩ đượcThi Minh Cương coi trọng, chính là vì năng lực công việc của bản thân mình, Thi Minh Cương cũng cần chính mình để làm một số việc
Ngồi ở một chỗ hút thuốc, Triệu Hành Lâm nghĩ đến chuyện được mất của việc này.
Một buổi sáng, trước cửa đều có vẻ rất lạ lùng, không có cảnh náo nhiệt trước đây, các viên chức kể từ khi nhìn thấy Thi Minh Cương và Hòa Vi Chính bị bắt giam, ánh mắt của họ có sự thay đổi lớn.
Khi thư ký bước vào Triệu Hành Lâm vì hắn cần thêm nước nóng, Triệu Hành Lâm chú ý sắc mặt của thư ký không tốt lắm.
- Ông chủ, hiện tại nghị luận rất nhiều!
Thư ký không kìm nổi vẫn nói một câu, rất muốn thăm dò tình hình của Triệu Hành Lâm.
Triệu Hành Lâm hiểu được, thư ký này với mình coi như là một, nếu mình xảy ra chuyện, thư lý khẳng định bị ngã xuống.
- Ồ, tình hình như thế nào?
- Tất cả mọi người cho rằng, sự việc lần này hoàn toàn là kết quả do chính phó Chủ tịch Diệp tác động, phó Chủ tịch Diệp rất âm.
Biết Triệu Hành Lâm và Thi Minh Cương quan hệ rất gần gũi, thư ký cũng dùng từ “ rất âm” này.
Triệu Hành Lâm không có sự thay đổi quá lớn, nói:
- Còn gì nữa không?

- Hôm nay tôi nhìn thấy Chủ tịch Trần đi đến bộ phận Mặt trận Tổ quốc.
Triệu Hành Lâm khẽ gật đầu.
Lúc nhìn thư ký đi ra, Triệu Hành Lâm trong lòng liền suy nghĩ, mấy ngày gần đây Trần Đại Tường hoạt động cũng rất lợi hại, nghe nói hắn khả năng lên chức Bí thư cũng rất cao, quan trọng nhất vẫn là Trần Đại Tường âm thầm kéo người, Tào Thiên Sơn chính là đối tượng chính mà Trần Đại Tường lôi kéo.
Đối với Trần Đại Tường này, Triệu Hành Lâm thật sự không quá coi trọng trong mắt, vừa đến thành phố đã nói là người thân của Vi Hoàng Thạch, cho dù là có một vị thông gia như vậy, thời gian dài như vậy, cũng vỏn vẹn kéo đến một Ngụy Lệ Cầm, chú ý quan sát mà nói, Triệu Hành Lâm vẫn là nhìn ra được, giữa Ngụy Lệ Cầm và Trần Đại Tường tồn tại mối quan hệ mờ ám.
Đi theo Trần Đại Tường ?
Triệu Hành Lâm lắc đầu ngay, Trần Đại Tường này không thật sự có tương lai!
Đặc biệt là việc xảy ra với Thi Minh Cương, Trần Đại Tường cũng không lôi mình vào đây, đây là vấn đề tầm mắt của hắn.
Liền đi gặp Diệp Trạch Đào đi!
Dù sao cũng coi Thi Minh Cương là nhân viên chủ yếu, mặc dù thời gian Thi Minh Cương vào đây cũng không dài, cũng không hiểu rõ nhưng thứ thâm sâu, hơn nữa tự mình cũng không có phương thức bảo vệ chính mình, trong sự việc của Thi Minh Cương không có quá mức tham gia, nhưng, Triệu Hành Lâm vẫn là từ việc này mà thấy được bản thân quyền mưu lợi hại của Diệp Trạch Đào.
Người ngoài đều cho rằng tất cả là kết quả do Diệp Trạch Đào đứng sau lưng, Triệu Hành Lâm cũng hiểu được, trong nhưng việc này, Diệp Trạch Đào không có lực lượng sau lưng, ngược lại là Diệp Trạch Đào thúc đẩy hoạt động của sức mạnh đằng sau, Diệp Trạch Đào này so vơi Trần Đại Tường lợi hại hơn nhiều.
Nếu quả thật có thể dựa vào Diệp Trạch Đào một phương, có lẽ đối với chính mình mà nói mới là một cái tốt.
Càng cẩn thận tự hỏi, Triệu Hành Lâm trong lòng lại càng cảm thấy lúc này mới là cơ hội của mình.
Trước kia là không dám suy nghĩ đến chuyện phát sinh này, chuyện bây giờ đã xảy ra, không ngờ khi Diệp Trạch Đào đưa qua lời yêu cầu liên minh, Triệu Hành Lâm hai mắt sáng lên, sự việc không thể cũng thành việc có thể, việc này bản thân phải nghĩ một chút.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.