Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 767: Người đàn bà của Vi Hoành Thạch





Khi bọn người Diệp Trạch Đào đang ngồi ăn cơm thì Phùng Nghiệp Triển cũng nhận được tin tức. Khi nghe nói mấy người nam nam nữ nữ tụ họp ăn uống ở nhà Diệp Trạch Đào. Phùng Nghiệp Triển không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Một lúc sau mới nhìn sang Tiêu Sơn Căn nói:
- Vẫn chưa tìm được cơ hội.
- Người lái xe này của Diệp Trạch Đào rất giỏi. Mấy lần đi theo đều bị anh ta phát hiện.
Phùng Nghiệp Triển kinh ngạc hỏi:
- Có thật là giỏi như vậy không? Mấy thuộc hạ của cậu có cả những người xuất thân trong bộ đội đặc chủng mà.
Tiêu Sơn Căn cười ngượng nói:
- Đây chính là điều làm mọi người phiền lòng. Những người chúng tôi căn bản là không thể tiếp cận được Diệp Trạch Đào.
- Nghe nói Diệp Trạch Đào vì người tài xế lái xe này mà đã trở mặt với Lâm Thành Nhân.
- Đúng vậy, tài xế lái xe của hắn tên là Lý Duy. Lúc trước không hề nhìn ra điểm đặc biệt nào, chỉ biết rằng vợ của gã rất đẹp. Thật không hề nghĩ đến Lý Duy lại tài giỏi đến như vậy, khó trách Diệp Trạch Đào đã vì người tài xế lái xe này mà đối phó với cảngười đứng sau Lâm Thành Nhân.
- Lâm Thành Nhân đã nói ra bao nhiêu?
Phùng Nghiệp Triển nhìn về phía Cục trưởng Cao Chiếu Sâm nói.
- Đã dặn dò rồi, ông ta không dám nói.
- An toàn một chút!
Phùng Nghiệp Triển lộ ra một ánh mắt hết sức hung hãn.
Cao Chiếu Sâm rùng mình mỉm cười gật đầu.
- Vợ của Lý Duy rất đẹp.
- Thật sự là rất đẹp. Lý Duy cũng rất để tâm tới vợ mình.
Lúc này Cao Chiếu Sâm nói:
- Gần đây lực lượng của Diệp Trạch Đào phát triển rất nhanh, công việc ở cục chúng ta hắn cũng đã nhúng tay vào. Nếu cứ như thế này lực lượng của hắn sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới chúng ta.
Tiêu Sơn Căn nói:
- Phùng Thiếu, nếu không thì thế này đi chúng ta sẽ dùng vợ của Lý Duy câu hắn đi. Nhân lúc Lý Duy không có ở đó đối phó với Diệp Trạch Đào, anh thấy thế nào?

Cao Chiếu Sâm mỉm cười nói:
- Ý này rất hay.
Phùng Nghiệp Triển nói:
- Vậy được, tôi chỉ cần kết quả!
Lúc này Trần Đại Tường cũng nghe điện thoại.
Điện thoại là do Vi Hoành Thạch đặc biệt gọi tới. Sau khi nói mấy câu về công việc, Vi Hoành Thạch nghiêm túc nói:
- Đại Tường à, lần này Ủy ban Kỷ luật cử một tổ công tác đến tỉnh các cậu. Một trong số đó là sẽ đến thành phố các cậu. Nội dung chủ yếu là điều tra tìm hiểu các vụ án oan sai. Trung ương rất coi trọng chuyện này. Đương nhiên là vẫn còn tồn tại một số lời châm chích. Việc này tôi không can thiệp được.
Trần Đại Tường ngây người ra một lúc và ngay sau đó đã hiểu được ý của Vi Hoành Thạch. Lần này là có người xúi giục tổ công tác tới thành phố Cừ Dương. Chắc hẳn sẽ không phải là người của Vi Hoành Thạch, mục đích đến là muốn đào bới chuyện gì đó. Đây là điều mà Vi Hoành Thạch phải lo lắng.
Nghĩ lại một chút, nếu như không phải do Vi Hoành Thạch làm vậy thì rất có khả năng việc này là do Diệp Trạch Đào làm, Diệp Trạch Đào rốt cuộc là muốn lật đổ ai đây?
Nghĩ tới việc mình và Diệp Trạch Đào âm thầm liên thủ với nhau, tâm trạng trong lòng của Trần Đại Tường rất tốt, hai bên đều không cố ý đến đối phó với mình. Đứng ngoài xem hai bên đấu nhau thế nào.
Đương nhiên, Trần Đại Tường cũng hiểu rằng nơi đây hết sức nguy hiểm, trong lòng rất do dự.
- Bí thư Vi, ý của ông là gì?
- Đại Tường à, công việc gần đây ông làm rất tốt, Đoàn kết là lực lượng, cần phải đoàn kết tất cả mới đoàn kết được mọi người. Chỉ cần nắm chắc công việc thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Đương nhiên, cũng cần phải tích cực quan tâm. có những chuyện không thể giải quyết được thì cần kịp thời báo cho tôi biết.
- Bí thư Vi cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này.
Vi Hoành Thạch cười nói:
- Đại Tường làm việc rất đáng tin cậy.
Đây là một sự khẳng định đối với Đại Tường.
Nói xong những lời này Vi Hoành Thạch lại nói thêm:
- Đại Tường, huyện Lục Thương là huyện thí điểm trong nước, các cơ quan trong nước đều rất coi trọng, rốt cuộc công việc thí điểm đã tiến triển đến mức nào rồi? Đây cũng là một vấn đề then chốt. Ban Tuyên giáo đã thành lập lên một tổ đồng thời cũng đến thành phố Cừ Dương tiến hành nghiên cứu. Đương nhiên là cũng không thể thiếu việc đưa tin.
Trong thời gian ngắn như vậy mà lại đến những hai tổ, một tổ là bên Diệp Trạch Đào, tổ còn lại chắc chắn là tổ thuộc người của Vi Hoành Thạch.
Lại muốn đấu đá!
Vừa nghĩ tới việc những người này lại bắt đầu đấu đá nhau, Diệp Trạch Đào cũng khó thở hơn. Thành phố Cừ Dương ngày càng trở lên nguy hiểm.
- Bí thư Vi, thật ra nếu như có người hợp lý để chọn, tôi có thể điều chỉnh một chút không?
Trần Đại Tường thử hỏi.
Quả thật là Trần Đại Tường không còn muốn làm Chủ tịch thành phố Cừ Dương nữa, thấy cảnh đấu tranh của những thế lực khác nhau ở đây có những lúc quả thật là không ngủ được.
Vi Hoành Thạch nhướng mày, ông ta đương nhiên hiều Trần Đại Tường muốn được điều khỏi thành phố Cừ Dương.
Nhưng đối với Vi Hoành Thạch mà nói, khó khăn lắm mới đưa được Trần Đại Tường vào, nếu như Trần Đại Tường rời khỏi đây ông ta không thể lại đưa thêm một người khác vào vị trí Chủ tịch ở đây nữa.
- Đồng chí Trần Đại Tường, tổ chức bên trên đã đưa cậu tới thành phố Cừ Dương thì đã tin tưởng năng lực của cậu rồi. Sao vậy, sợ khó xử đúng không?
Trong lòng Trần Đại Tường rất khổ tâm, bản thân cũng là trong phút kích động mới nói ra những lời như vậy. Xem ra, Vi Hoành Thạch không hy vọng mình rời khỏi đây.
- Bí thư Vi, nếu ông đã tin tưởng tôi như vậy. Tôi sẽ kiên trì tới cùng!
- Thế mới đúng chứ, tôi cũng tin mình không chọn lầm người.
- Đại Tường, không phải là ai cũng có khả năng vào thành phố Cừ Dương làm việc đâu. Lần này các đồng chí trong ban Tuyên giáo đến, cậu phải phối hợp với bọn họ, ủng hộ bọn họ làm tốt công việc.
- Bí thư Vi cứ yên tâm, tôi sẽ liên lạc với đồng nghiệp, nhất định sẽ làm tốt công việc.
Vi Hoành Thạch nghe thấy Trần Đại Tường muốn giao lưu cùng các đồng chí khác, liền nghĩ đến lúc Trần Đại Tường giao lưu với bọn người Phương Siêu Minh, đến bây giờ vẫn cảm thấy hài lòng.
- Ngoài ra, trong số thành viên của công tác tổ chức tuyên truyền cũng có một số đồng chí chưa từng tới thành phố Cừ Dương. Ví dụ như đồng chí Tô Thụy Hương cậu cũng cần quan tâm một chút.
Nói dứt lời Vi Hoành Thạch liền cúp luôn điện thoại.
Trần Đại Tường rất khôn khéo, ngồi ở đó cẩn thận nghĩ lại mọi việc, cảm thấy cuộc điện thoại ngày hôm nay Vi Hoành Thạch đã nhắc tới một chuyện rất quan trọng đó chính là chuyện về người con gái tên Tô Thụy Hương.
Tô Thụy Hương!
Trên khuôn mặt Trần Đại Tường nở ra một nụ cười. Con gái của mình được gả đến nhà họ Vi cũng coi như có ích,việc của Vi gia người ngoài không biết nhưng con gái thì lại biết không ít, càng là người có lòng tồn tại. Những việc mà con gái mình biết còn nhiều hơn cả những việc mà con trai Vi Hoành Thạch biết.
Tô Thụy Hương là người như thế nào?
Trần Đại Tường cười lên.
Kênh kinh tế có một nữ dẫn chương trình rất xinh đẹp. Cô dẫn chương trình này đang rất nổi tiếng. Người ngoài không biết nhưng Trần Đại Tường thì lại biết được từ chỗ con gái, Tô Thụy Hương này chính là người phụ nữ của Vi Hoành Thạch.
Tô Thụy Hương cũng đã tới thành phố Cừ Dương, nhất định chuyện này là do Vi Hoành Thạch cố ý sắp xếp.
Càng ngày càng rõ ý rồi.
Trần Đại Tường lắc đầu, thành phố Cừ Dương này đúng là một nơi sóng gió.
Nghĩ một hồi, Trần Đại Tường lại cầm điện thoại lên gọi cho con gái.
- Tiểu Tú à, tình hình hiện nay thế nào rồi?
Trần Xảo Tú lúc này đang ở thủ đô, liền nói:
- Bố, sao bố vẫn còn chưa tới, mẹ đã tới nơi rồi, hôn lễ được tổ chức trong tháng này mà.
Từ giọng nói của Trần Xảo Tú có thể biết rằng Trần Xảo Tú không hề vui vẻ gì, Trần Đại Tường thở dài một tiếng. Việc này cũng chỉ có thể là như thế, Không ngờ con gái lại chọn một người như vậy!
- Tiểu Tú, việc này!
- Bố, bố đừng nói nữa, con đã biết rồi. Nếu đã như vậy rồi con gái của bố nhất định sẽ đem được tiền vốn quay về.
- Ôi, con gái. Những ngày tháng sau này biết sống thế nào!
- Việc này bố đừng lo lắng nhiều nữa, tự con sẽ sắp xếp, dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, Vi Nhĩ Trí cũng đã quay trở về thủ đô rồi, nhà họ Vi rất cần thể diện.
Trần Đại Tường nghe xong điện thoại ngồi ngẩn người ra, việc này con gái mình đã phải chịu thiệt nhiều rồi. Có một lần vợ mình từng nói nhỏ với mình, con gái bây giờ còn là thân con gái.
Vừa nghĩ tới chuyện này Trần Đại Tường liền thở dài, đều trách vị trí hiện giờ của mình còn thấp, nếu như mình có được địa vị cao thì không cần phải để ý tới Vi gia.
Thôi vậy, chỉ còn biết chống đỡ tới cùng vậy.
Tô Thụy Hương!
Trần Đại Tường chần chờ một chút, trong ánh mắt liền lóe lên một tia sáng quái dị, cầm điện thoại lên.
Lần này Trần Đại Tường dùng số điện thoại mà ông ta chuyên dùng để gọi cho riêng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vừa tiễn mọi người, vừa mở vòi nước nóng chuẩn bị đi tắm thì nhận được điện thoại của Trần Đại Tường gọi đến.
Tuy rằng đã uống không ít rượu những Diệp Trạch Đào vẫn chưa say. Ngồi trên ghế cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, muộn như vậy rồi mà vẫn còn gọi điện thoại đến đây sao?
Thấy Trần Đại Tường dùng số điện thoại đó Diệp Trạch Đào liền đoán được ngay rằng Trần Đại Tường có việc muốn nói với mình.
- Có việc này tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn nên nói với cậu một tiếng thì hơn, thành phố đã phái một tổ chức làm công tác tuyên truyền đến thành phố của chúng ta. Trọng tâm là huyện của các cậu.

Diệp Trạch Đào quả thật vẫn chưa biết đến chuyện này, có lẽ là bọn người Vi Hoành Thạch làm ra chuyện này. Trong các cơ quan của ban tuyên giáo các lực lượng phái đến đều có. Cũng không phải bên nào chiếm ưu thế của bên nào. Làm ra chuyện như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.
- Có chuyện này sao?
- Tôi tin rằng việc này sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết. Tôi gọi điện thoại đến mục đích chủ yếu là muốn nói một chuyện khác. Trong tổ công tác này có một người con gái, người này tên là Tô Thụy Hương, cậu chắc hẳn là đã nghe qua về cô ấy?
Diệp Trạch Đào gật đầu đáp:
- Người này tôi biết, là một người rất nổi tiếng, tôi thường xem kênh kinh tế.
- Ha ha, là người đẹp đúng không?
Trần Đại Tường cười ha ha nói.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cô ta có đẹp hay không không liên quan đến tôi.
- Hiện giờ thì đã có liên quan rồi! Cô ta cũng cùng đến với tổ công tác tuyên truyền này.
Diệp Trạch Đào trầm tư một chút. Sao Trần Đại Tường đột nhiên lại nhắc tới người phụ nữ này?
Hẳn là không phải nói cho vui rồi!
- Ha ha, hôm nay Bí thư Vi đặc biệt gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi phải quan tâm tới cô ta, cậu hiểu là được rồi.
Nói dứt lời, Trần Đại Tường liền cúp máy.
Diệp Trạch Đào cầm điện thoại sững sờ. Trần Đại Tường này, sao có thể nói một câu nửa nạc nửa mỡ như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Hiểu? hiểu cái gì chứ?
Nghĩ lại mọi chuyện, mắt của Diệp Trạch Đào liền sáng lên. Hắn dường như đã hiểu ra chút gì đó.
Người đàn bà của Vi Hoành Thạch?
Trên khuôn mặt lúc này tỏ ra vẻ quái dị, Diệp Trạch Đào đang nghĩ sao Trần Đại Tường lại lấy chuyện người phụ nữ của Vi Hoành Thạch nói cho mình biết chứ? Việc này quả thật là khó hiểu!
Lão già này!
Diệp Trạch Đào càng hiểu hơn về dụng ý trong câu nói của Trần Đại Tường, người này định mượn tay mình làm chuyện gì đây mà.
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Trạch Đào không thể nghĩ ra được Trần Đại Tường nói cho hắn biết chuyện này thì có lợi gì cho hắn. Nhưng Diệp Trạch Đào hiểu sau khi mình biết chuyện này thì lại rõ thêm một số chuyện khác, ân tình này vẫn cần phải nhận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.