Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 766: Bồi dưỡng nhân tài.





- Ăn cơm thôi.
Triệu Vĩnh Tú kêu lên một tiếng liền nhìn thấy mấy người phụ nữ bưng từng món ăn một từ bếp bước ra.
Người của khu kinh tế mới ở huyện Lục Thương do Củng Nặc Bội dẫn đầu. Tất cả đều tụ họp ở nhà Diệp Trạch Đào.
Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều tỏ ra hết sức thoải mái.
Cố Lôi Minh nhanh chóng so đũa đặt bát. Trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Chỉ trong nháy mắt mà mình đã trở thành Cục trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Huyện. Tuy rằng bên trong cũng có công lao của bố mình nhưng cũng phải kể đến năng lực của chính bản thân.
Ngay sau khi nghe được tin tức thì Diệp Trạch Đào cùng thư ký Lam Nhất Thiên cũng về nhà Diệp Trạch Đào. Lúc này đúng là bận lên bận xuống.
Thư ký của Trần Vũ thì càng khỏi phải nói, cũng rất bận rộn vui mừng.
Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện với mọi người, khi nhìn thấy những người thanh niên này vui vẻ, ở bên cạnh những người trẻ tuổi mới cảm thấy mình trẻ ra.
- Chị dâu tới lúc nào mới có thể đến thành phố Cừ Dương vậy?
Lâm Hinh Ngọc cười hỏi.
- Cô ấy à, việc trong tay quá nhiều, đã sớm nói là sẽ đến đây nhưng kết quả là đến hiện giờ vẫn không có cách nào tới đây.
Diệp Trạch Đào nói đỡ lời. Công ty của Lưu Mộng Y không phải nói giao cho người khác quản lí thì có thể giao. Dù sao cũng cần tìm đến người yên tâm một chút để giao phó.
Tình hình trong thành phố thật ra mọi người đều biết. Công ty có thể giao cho người khác nhưng đa phần các công ty khác được giao đi vẫn nằm trong sự khống chế của những người chủ cũ.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào biết rằng mình cần phải đi càng xa hơn, vì thế ở trong phương diện này càng cần phải chú ý nhiều hơn. Nhưng công ty của Lưu gia hắn cũng không thể xen vào quá nhiều.
Củng Nặc Bội, Triệu Vĩnh Tú, Lâm Hinh Ngọc đều là phụ nữ đẹp. Hôm nay lại cùng đi một chỗ lại càng thêm đẹp hơn. Căn phòng của Diệp Trạch Đào vốn dĩ rất lạnh lẽo trong chốc lát đã biến thành đầy mùi xuân sắc.
Mấy người đàn ông cũng vui vẻ vô cùng, không ngừng nói cười. Đã không còn nhìn ra những người trong phòng đều là lãnh đạo bậc nhất nữa rồi.
- Thật không ngờ mấy người nấu ăn lại ngon như vậy!
Nhìn thấy đầy bàn thức ăn Diệp Trạch Đào nhìn sang mấy người con gái cười.
Mắt sáng bừng lên, Triệu Vĩnh Tú nói:
- Chủ tịch Diệp thật quá coi thường người khác, chúng tôi là những người giỏi việc nước đảm việc nhà.

Lâm Hinh Ngọc cũng cười nói:
- Lúc nào Chủ tịch Diệp có thời gian tôi sẽ lại làm mấy món ngon mời Chủ tịch.
Diệp Trạch Đào cười ha ha.
Nhìn sang Lam Nhất Thiên, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi có nghe nói gần đây cậu có quan hệ với người đẹp nào trong huyện. Sao không mang đến đây ra mắt.
Lam Nhất Thiên cười nói:
- Vừa mới bắt đầu, mới bắt đầu mà.
Triệu Vĩnh Tú cười nói:
- Bí thư Lam vẫn còn bí mật lắm, toàn huyện đều biết rồi. Người ta là người đẹp cao cấp, có lẽ cũng đã chiếm được tiện nghi rồi cũng nên.
Nữ cán bộ bọn họ đều như vậy, nói chuyện cũng không để ý tới thân phận phụ nữ của mình, nói rất thoải mái.
Ngược lại, Lam nhất Thiên thì lại cảm thấy ngại chín mặt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lam Nhất Thiên, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rằng cậu này quả nhiên đã chiếm được tiện nghi.
Cười ha ha, Diệp Trạch Đào nói:
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Tiểu Lam rất tốt, nếu cảm thấy được thì hãy kết hôn đi, mấy đồng chí nữ ở huyện chúng ta cũng cần nắm chắc cơ hội nhé.
- Người ta là người đẹp từ Tỉnh xuống. Thế đã đến nhà chưa?
Củng Nặc Bội rất vui vẻ hỏi.

- Vẫn chưa. Cô ấy không nói gì đến hoàn cảnh gia đình.
Triệu Vĩnh Tú mỉm cười nói;
- Xem ra là đại tiểu thư rồi, có phải là để ôm bụng bầu rồi mới về thưa chuyện với bố mẹ?
- Đi gặp gỡ người lớn đi. Nếu có thể thì mau kết hôn đi, như vậy cậu mới có thể yên tâm làm việc.
Diệp Trạch Đào nói.
Lam Nhất Thiên cười nói:
- Đến lúc đó còn cần Chủ tịch Diệp đến làm chủ hôn nữa.
- Điều đó là đương nhiên.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra rất vui mừng.
Nhìn sang ba người đẹp Diệp Trạch Đào chợt nhận ra nụ cười của ba người phụ nữ có vẻ cứng nhắc.
- Chủ tịch Diệp, thật ra chúng tôi cũng không đòi hỏi điều kiện gì cao. Chỉ muốn tìm một người đàn ông như Chủ tịch Diệp đây.
Lâm Hinh Ngọc nhìn sang Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào cười không tiếp lời câu nói này.
Nhìn về phía Trần Vũ, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất quan tâm đối với những người thân tín này.
Trần Vũ mỉm cười nói:
- Sắp rồi!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Bố mẹ là những người quan tâm nhất đến chuyện này.
Củng Nặc Bội có vẻ không vui nói:
- Chủ tịch Diệp, dừng nói đến chuyện này nữa. Anh không thấy trong số những người lãnh đạo của đất nước chúng ta cũng có những người cả đời không lấy chồng sao. Lẽ nào là phụ nữ thì nhất định phải gả cho một người đàn ông mới được? Nếu không gặp được người như ý cả đời này tôi sẽ không lấy chồng thì sao?
Diệp Trạch Đào mỉm cười cảm thấy mình không thể nói đến chủ đề này nữa. Ba người phụ nữ này đều chưa có người yêu.
- Nào, mọi người cùng nhau uống một ly. Thời gian trôi qua thật là nhanh chỉ trong nháy mắt mọi người lại phải xa nhau rồi. Nỗ lực của bọn họ ở khu kinh tế mới quả là rất tốt.
Mọi người cạn ly, Triệu Vĩnh Tú có chút cảm kích nói:
- Nghĩ lại thấy mình như đang nằm mơ. Nếu như không phải có sự ủng hộ của Chủ tịch Diệp khu công nghiệp sao có thể phát triển nhanh đến vậy.
Diệp Trạch Đào nhìn sang phía Triệu Vĩnh Tú nói:
- Bước phát triển tiếp theo của khu kinh tế tôi phải giao cho cô rồi. Tuy rằng chỗ cô là do Phó chủ tịch huyện Cố phân công quản lý nhưng trách nhiệm là ở trên vai các cô đấy.
Triệu Vĩnh Tú nghĩ tới việc mình trong thời gian ngắn như vậy mà lại ngồi được lên vị trí của Chủ nhiệm khu công nghiệp. Cũng có một cảm giác như đang mơ. Tất cả mọi thứ của mình đều là Diệp Trạch Đào cho. Nếu như không phải là có sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào mình sẽ không là gì cả.
Diệp Trạch Đào vừa nói tới chuyện kết hôn, trong lòng Triệu Vĩnh Tú vô cùng phức tạp. Tuy rằng bản thân mình cũng rất muốn tìm một người đàn ông để lấy nhưng lại nghĩ tới tiền đồ của mình, Triệu Vĩnh Tú lại không muốn lấy chồng nữa.
Từ trước tới giờ Triệu Vĩnh Tú đã suy nghĩ rất kỹ về vị trí của mình, chính l muốn có được vị trí cao trong đời, cần phải thực hiện được mục tiêu này. Bản thân mình không có bất cứ một ưu thế nào, nếu như nói đến ưu thế thì duy nhất đó là việc mình sinh ra xinh đẹp.
Nhưng nhìn thấy các vị quan trong huyện Triệu Vĩnh Tú lại chỉ nhằm vào Diệp Trạch Đào.
Đáng tiếc là Diệp Trạch Đào là người đã có gia đình, đây cũng là điều làm cho Triệu Vĩnh Tú buồn bực mãi.
Đừng nói là Triệu Vĩnh Tú ngay cả Củng Nặc Bội cũng có suy nghĩ như vậy.
Củng Nặc Bội là người có năng lực học tập cao nhất, xuất thân là nữ tiến sĩ. Hiện giờ trong Hoa Hạ có học lực cao, học lực càng cao thì càng ít xinh đẹp hơn. Củng Nặc Bội là người có học lực cao nhưng lại thuộc loại phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy. Từ trước tới giờ cô ấy đã là người trong lòng của nhiều người, cũng là người phụ nữ khó mà với tới. Khi mới ra trường cũng có một khoảng thời gian phong lưu. Nhưng rất nhanh sau đó cô ta phát hiện học lực cao của cô ấy cũng không có quá nhiều tác dụng. Ngược lại, vẻ đẹp bên ngoài của mình lại có thể hấp dẫn được nhiều đàn ông. Qua rất nhiều lần trải qua, cô ta phát hiện, bọn quan chức ngoài chuyện muốn chiếm được cô ấy thì không hề đem cô ta để ở trong lòng.
Nếu không phải là có Chủ tịch Diệp thì cũng không biết mình đã trở thành người như thế nào nữa.
Liếc mắt sang nhìn Diệp Trạch Đào người đang nói chuyện cùng Triệu Vĩnh Tú, Củng Nặc Bội thầm thở dài một tiếng. Diệp Trạch Đào mới là chàng bạch mã hoàng tử trong lòng mình.
Những người ở đây có lẽ chỉ có Lâm Hinh Ngọc là có chút vui vẻ. Tuy rằng Triệu Vĩnh Tú được đề bạt trở thành chủ nhiệm khu kinh tế mới, mình được Diệp Trạch Đào điều lên thành phố. Cứ như vậy thì quan hệ của mình và Diệp Trạch Đào sẽ ngày càng xích lại gần hơn, lại càng tiện để tiếp cận gần hơn.
Lâm Hinh Ngọc hiểu rất rõ, tuy rằng vị trí hiện tại của mình không ra thế nào nhưng chỉ cần trở thành người thân tín của Diệp Trạch Đào. Tin rằng sự nghiệp của mình sẽ phát triển nhanh hơn hai người kia.
Ba người phụ nữ đều hiểu rằng không có Diệp Trạch Đào bọn họ không thể có được bất cứ sự phát triển nào cả, cho nên bình thường vẫn tỏ ra hết sức thân thiết. Thật ra, cả ba người phụ nữ đều âm thầm đấu tranh để có được tình cảm của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào không hề biết suy nghĩ của ba người phụ nữ. Đối với hắn mà nói đối với mấy người trẻ tuổi này sẽ là bước tiếp theo để phát triển thành thành viên tổ chức của hắn. Đừng nhìn mà cho rằng mấy người thanh niên này trẻ tuổi, hắn có thể nhìn ra mấy người thanh niên này đều có tiềm lực rất lớn, chỉ cần bồi dưỡng tốt thì đến lúc đó sẽ trở thành trợ lý đắc lực bên cạnh hắn.
- Chủ tịch Diệp, bước tiếp theo tôi nên triển khai công việc như thế nào?

Sau khi Lâm Hinh Ngọc uống vài ly rượu thì hỏi một câu như vậy. Ánh mắt nhẹ nhành nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lâm Hinh Ngọc, trong lòng Diệp Trạch Đào nóng lên, người con gái này sau khi uống rượu quả là mê người. Nghĩ đến những cử chỉ hấp dẫn của Lâm Hinh Ngọc, Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới chuyện đưa người con gái này lên tỉnh không biết là đúng hay làm sai.
Ngoài miệng liền nói:
- Mau chóng làm quen với công việc, công việc ở cục Xúc tiến đầu tư thành phố cũng rất quan trọng, công việc thu hút đầu tư nhất định sẽ là một công việc trọng điểm.
Cố Lôi Minh liền mỉm cười nói:
- Chủ tịch Diệp, anh là Bí thư của huyện chúng tôi, không thể lên thành phố rồi là quên chúng tôi đâu nhé.
Diệp Trạch Đào cười chỉ vào Cố Lôi Minh và nói:
- Anh ý à, mở mắt nhìn xa một chút, đừng có mà chỉ luôn nghĩ tới mẫu ruộng có ba phần đất kia.
Cố Lôi Minh cũng cười lên, suy nghĩ của mình đều đã bị Diệp Trạch Đào nhìn thấu hết.
Triệu Vĩnh Tú nói:
- Chủ tịch Diệp, khu công nghiệp càng ngày càng phát triển nhanh. Chúng ta nên làm như thế nào thì tốt? Nói thật lòng, nhìn thấy tình hình phát triển nhanh như vậy, trong lòng tôi có chút không tự tin.
Mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Bước tiếp theo công việc ở Cục xúc tiến sẽ trở thành trọng điểm. Tuy rằng huyện Lục Thương là huyện thí điểm, nhưng từ tình hình hiện nay chúng ta có thể thấy, công việc hiện nay của huyện Lục Thương phát triển rất nhanh, có một số sản nghiệp đã được rơi vào huyện Lục Thương. Hiện nay công việc ở khu công nghiệp cũng đang được thúc đẩy phát triển, tất cả những điều này đều đang được phát triển theo hướng có lợi. Mọi người cần phải dồn sức vào bồi dưỡng nhân tài. Đào tạo những nhân tài dự bị.
Từ trước tới giờ Diệp Trạch Đào luôn đem khu kinh tế mới trở thành sân sau của mình. Cho nên khi huyện vài lần có tổ chức cuộc thi nhân viên nhà nước, những người ưu tú nhất đều được tuyển chọn trở về khu kinh tế mới rèn luyện.
Nhìn liếc qua Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:
- Kiến thức nền càng vững chắc thì càng có nhiều không gian để phát triển, cô có kinh nghiệm làm việc ở khu kinh tế mới, hiện giờ đề bạt lên chức cương vị Phó chủ tịch huyện. Tuy rằng công việc chủ yếu là phân công quản lý khu kinh tế mới nhưng tôi hy vọng cô có thể nắm chắc mọi phương diện công tác.
Củng Nặc Bội cũng là một nhân vật có tính lĩnh ngộ cực cao, nếu không thì cũng đã không thể trở thành nữ tiến sĩ. Sau khi nghe được những lời nói từ Diệp Trạch Đào mới hiểu được rằng, Diệp Trạch Đào đặt rất nhiều hy vọng vào mình. hy vọng đó là muốn mình có thể có được kiến thức ở tất cả các mặt.
Cảm nhận được sự quan tâm từ phía Diệp Trạch Đào, Củng Nặc Bội đưa ánh mắt dịu dàng nhìn san phía Diệp Trạch Đào, nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Diệp, anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng làm quen với mọi mặt công việc.
Rất nhanh, mọi người lại tiếp tục cùng nhau chúc rượu, ăn uống vui vẻ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.