Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 764: Lo lắng





Các Ủy viên thường vụ đã mặc kệ những lời đồn đại bên ngoài. Ăn cơm xong cũng không nghỉ ngơi chút nào liền vào ngay phòng hội nghị.
Thời gian sau đó như kéo co. Nguyên tắc của Diệp Trạch Đào là căn cứ vào địa bàn có sẵn của mình quyết không nhượng bộ, không ngừng cùng với mấy người khác trao đổi.
Hội nghị này được họp liên tục tới tám giờ tối mới họp xong.
Các lãnh đạo đạt được thành quả trong cuộc họp cười nói đi ra bên ngoài.
- Chủ tịch Diệp, Tôi thay mặt Thu Vân nhà tôi cảm ơn anh.
Khi đang lái xe Lý Duy cảm kích nói.
Lý Duy tự mình không thể nghĩ đến lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Chủ tịch Diệp đã âm thầm giúp vợ mình trở thành Phó cục trưởng. Tình nghĩa này quá lớn rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi xem trọng công việc của vợ cậu. Sau này làm tốt công việc của cô ấy là được rồi. Tất cả còn cần nhìn vào biểu hiện trong công việc của cô ấy. Nếu như không có sự lỗ lực trong công việc cũng đồng thời sẽ ảnh hưởng tới tôi.
Lý Duy không nói gì thêm về chuyện này nữa. Gã hiểu rằng mình đã nợ Diệp Trạch Đào quá nhiều ân tình. Sau này chỉ còn biết bán thân này cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào thấy bộ dạng như vậy của Lý Duy thầm gật đầu, là người cần phải coi trọng tình nghĩa, có ân báo ân, có oán báo oán như vậy mới có tiền đồ. Lý Duy là một người coi trọng tình nghĩa, tin rằng việc mà mình đã làm gã nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Khi sắp về tới nhà Diệp Trạch Đào liền nghe cuộc điện thoại do Cam Lệ Bình gọi tới.
Vừa nhìn thấy số điện thoại Diệp Trạch Đào liền cười lên. Những người ở huyện Lục Thương có lẽ chưa có tin tức, đều đang chờ đợi tin tức.
- Bí thư Cam, tôi là Diệp Trạch Đào.
Cam Lệ Bình cười hì hì đáp:
- Chủ tịch Diệp, họp cả ngày rồi. Mấy đồng chí trong huyện muốn mời anh ra ngoài nói chuyện một chút. Không biết có ảnh hưởng gì đến sự nghỉ ngơi của anh không?
- Ở đâu vậy, tôi sẽ đến ngay.
Đối với mấy cấp dưới này Diệp Trạch Đào vẫn thể hiện chút khách sáo. Mọi người giúp mình lo liệu công việc. Nếu như không có bọn họ để ý đến Diệp Trạch Đào quả là không thế có nhiều sức lực để đối phó với các đối thủ của mình.
Đây là một quán massage chân mọi người đều đã đợi ở đó. Không ngờ lại là những người làm trong huyện thuộc phe của Diệp Trạch Đào.

Thấy mọi người đều chạy lên tỉnh, Diệp Trạch Đào cũng không nói gì bọn họ. Nói cho cùng thì cuộc họp hôm nay có liên quan đến vấn đề thăng chức của rất nhiều người. Khó trách bọn họ ngồi không yên. Tin rằng ngoài việc bọn họ lên thành phố đại đa số lãnh đạo của các huyện đều đã chạy lên đây.
Thấy Cố Lâm Cao cũng tới Diệp Trạch Đào tiến về phía trước tới bắt tay ông ta nói:
- Ông Cố, sau này tôi còn cần nhiều tới sự tham mưu của ông, khi cuộc họp diễn ra đã cần nhiều tới sự tham mưu của ông.
Việc nghỉ hưu của Cố Lâm Cao đã được duyệt, được đãi ngộ như chế độ của cục trưởng. Đối với việc Diệp Trạch Đào giúp đỡ ông được hưởng chế độ Cục trưởng khi về hưu ông rất hài lòng.
Vốn dĩ thì Cố Lâm Cao đã nghỉ hưu rồi nên cũng không cần phải tới đây. Lần này nói thế nào thì Cố Lâm Cao cũng cần đến thành phố gặp mặt Diệp Trạch Đào. Nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào, ông ta nói:
- Cố Lâm Cao tôi có một chuyện mà tôi cảm thấy hưng phấn nhất trong đời đó là được làm cấp dưới của Bí thư Diệp. Được nhìn thấy cảnh huyện Lục Thương mỗi ngày một phát triển trong lòng tôi rất vui mừng.
- Ông Cố, ông cũng được coi như người kế tục. Đồng chí Lôi Minh là một người vô cùng tốt. Ngồi ở vị trí Trưởng phòng xúc tiến đầu tư huyện tin rằng gã cũng sẽ có nhiều thành tích. Tôi cũng sẽ để cậu hai nhà các ông rèn luyện một chút. Đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ban tuyên giáo. Cậu ta thông minh, tin rằng sẽ phát triển rất nhanh.
Ánh mắt Cố Lâm Cao sáng lên. Gã hiểu rằng đây là cách mà Diệp Trạch Đào đền đáp mình trong khoảng thời gian mà mình đã ủng hộ hắn. Cười ha ha nói:
- Dù gì hai đứa con nhà tôi cũng đã giao cho Bí thư Diệp rồi, cần dạy dỗ gì thì cậu cứ dạy dỗ. Tôi nhất định sẽ không bao che khuyết điểm đâu.
Diệp Trạch Đào cười ha ha.
Lúc này các lãnh đạo trong huyện đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào mỉm cười.
Hiện giờ vị trí của Diệp Trạch Đào đã thay đổi rồi. Không chỉ là một bí thư huyện. Hắn còn là thành viên lãnh đạo Thành ủy. Nhìn thấy sự phát triển không ngừng của Diệp Trạch Đào tinh thần của mọi người cũng hăng hái hơn nhiều. Diệp Trạch Đào có thể phát triển thì mọi người mới có thể phát triển.
- Chủ tịch Diệp, đã họp cả một ngày rồi, tin rằng cậu cũng đã mệt rồi. Dịch vụ massage chân ở đây cũng không tệ. Tôi thấy mọi người ở đây nên vừa massage chân vừa nói chuyện. Chủ tịch Diệp, cậu thấy thế nào?
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào đến đây là để giao lưu với mọi người, cười ha ha nói:
- Được thôi.
Kiều Ứng Xương cười đáp:
- Vốn là muốn đi nơi nào đó cho thoải mái một chút nhưng các đồng chí nữ cũng ở đây nên lại ngại.
Cam Lệ Bình cười nói:
- Thì cũng có gì ghê gớm đâu.
Mọi người đều cười ồ lên.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có gì đâu mà không tiện nói. Ở đây cũng khá tốt mà.
Rất nhanh sau đó mọi người liền nói về chuyện việc làm.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ ý của mọi người, mỉm cười nói:
- Hôm nay họp cả một ngày Hội nghị thường vụ. Bộ máy điều chỉnh ở huyện Lục Thương sẽ có một chút thay đổi, bổ sung.
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Diệp Trạch Đào.

Thấy dáng vẻ quan tâm đến chuyện này của mọi người Diệp Trạch Đào nói:
- Từ khi huyện Lục Thương xảy ra một số chuyện, rồi lại đến chuyện ông Cố nghỉ hưu, bộ máy hoạt động trong huyện cần phải điều chỉnh một chút. Thành ủy rất coi trọng chuyện này. Trong cuộc họp ngày hôm nay đã nghiên cứu trọng tâm vấn đề này và cũng đã quyết định. Đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhận chức Phó bí thư huyện ủy, đồng chí Lý Tiến Lâm đảm nhận chức Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật.
Ánh mắt Cam Lệ Bình sáng lên. Đi theo Diệp Trạch Đào quả nhiên là tiến bộ rất nhanh. Hiện giờ mình cũng đã trở thành nhân vật thứ ba ở huyện này rồi.
Nhìn sang phía Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Ông Kiề,u trách nhiệm của ông lại nặng thêm nữa rồi. Ông đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực huyện còn công việc của ông sẽ do đồng chí Hồ Lâm đảm nhận.
Thật ra Kiều Ứng Xương cũng lo lắng không yên. Hiện tại thấy mình quả nhiên đã trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện. Cục đá trong lòng cũng coi như nhẹ bớt đi. Ông ta cũng hiểu rõ, liền nghiêm túc nói:
- Chủ tịch Diệp, sau này anh cứ xem tôi làm việc.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói:
- Công việc về phía chính phủ ông cần quan tâm giúp Chu tịch Tôn một chút. Công việc ở đó phải dựa vào các ông rồi.
Trong lòng Kiều Ứng Xương hiểu rất rõ Diệp Trạch Đào để mình đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện chính là để mình chú ý tới công việc ở Chính phủ. Ông ta biết rằng nên làm như thế nào.
- Ngoài ra, việc ở khu kinh tế mới của chúng ta triển khai tốt như vậy, thành tích là rất rõ ràng. Tình hình phát triển trên tỉnh đã nhận được sự biểu dương của cấp trên. Khu kinh tế cũng được lên cấp một chút. Như vậy thì sau khi xem xét tổng hợp các vấn đề Thành ủy đặc biệt đề bạt Tiểu Củng. Củng Nặc Bội lần này cũng đến huyện ủy đảm nhận chức Phó chủ tịch huyện.
Mọi người thầm thở dài một tiếng. Tốc độ thăng tiến của Củng Nặc Bội thật là nhanh!
Trong lòng Cam Lệ Bình thầm than, người đẹp đúng là thăng chức nhanh. Nếu như không phải mình đã cẩn thận quan sát Củng Nặc Bội còn trinh trắng thì đã nghi ngờ cô ta và Diệp Trạch Đào có quan hệ với nhau rồi.
Hiện tại Cam Lệ Bình cũng nhập vai rất nhanh. Nghĩ tới việc mình ngoài Diệp Trạch Đào ra thì là chức quan lớn trong phe phái họ Diệp nên trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ tới việc Củng Nặc Bội sau khi đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện sẽ rời khu kinh tế mới, liền hỏi:
- Chủ tịch Diệp, như vậy thì khu kinh tế mới cũng cần tiến hành điều chỉnh rồi, việc này sẽ phải làm như thế nào?
Hiểu rõ ý tứ của Cam Lệ Bình, chính là muốn một tay đưa người của cô ta là Triệu Vĩnh Tú vào khu kinh tế mới. Việc này Diệp Trạch Đào không hề phản đối mà cũng ủng hộ. Năng lực làm việc của Triệu Vĩnh Tú cũng rất khá.
- Ừ, sau khi đồng chí Củng Nặc Bội đảm nhận chức Phó chủ tịch huyện vẫn cần phải phân công về khu kinh tế mới. Việc này sẽ không cần phải thay đổi đâu. Để Tiểu Triệu đến đó cũng là một ý hay. Ngòa ra, tôi cũng sẽ điều đồng chí Lâm Hinh Ngọc tới làm việc tại Cục xúc tiến đầu tư thành phố. Đầu tiên là tới Cục xúc tiến đầu tư thành phố đảm nhận chức Chánh văn phòng.
Việc này mọi người đều hiểu được rằng từ trước tới nay Lâm Hinh Ngọc và Triệu Vĩnh Tú cũng không kém gì nhau Triệu Vĩnh Tú được đề bạt lên mà còn để Lâm Hinh Ngọc ở khu kinh tế mới thì không được hợp lý lắm.
Mọi người thầm tính toán một chút thì đã phát hiện ra. Thông qua sau đợt điều chỉnh này, người thuộc phe họ Diệp chiếm đại đa số. Diệp Trạch Đào xem như đã có hoàn toàn khống chế được tình hình huyện Lục Thương.
Từ trước tới nay Diệp Trạch Đào ở trong huyện có biểu hiện hết sức hòa bình. Lần này hội nghị thường vụ lại thay đổi so với trước kia. Hoàn toàn là tiến công sắc bén. Khi cẩn thận nghĩ về việc tại sau Diệp Trạch Đào lại làm như vậy mọi người mới hiểu ra, liên tục sau khi có hàng loạt các âm mưu được đưa ra. Diệp Trạch Đào muốn mượn việc này để khuyếch trương lực lượng của mình.
Khi đang nói chuyện thì nhìn thấy Lam Nhất Thiên vội vàng bước vào nói:
- Các vị lãnh đạo, trong xã xảy ra chút chuyện nên tôi đã đến muộn một chút.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía lnt nói:
- Cậu đến làm việc cũng khá tốt. Xem ra việc đưa cậu tới xã làm việc là đúng đắn.
Có được sự biểu dương của Diệp Trạch Đào, Lam Nhất Thiên tỏ ra hết sức vui mừng nói:
- Không ngờ công việc ở xã cũng khá có cơ hội để rèn luyện con người.
Cam Lệ Bình cười nói:
- Đồng chí Lam Nhất Thiên rất khá.
- Ha ha, lúc trước cũng đã từng được nghe Trưởng ban thư ký Kiều nói. Nói là đi vui chơi thoải mái, kết quả là tôi không gặp được mọi người. Đúng lúc đó lại nhìn thấy Chủ tịch huyện Tôn đi cùng với Chủ tịch thành phố Phương đi vào.
Khi nói những lời này Lam Nhất Thiên liếc nhìn sang phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, vừa cười được một chút nét mặt liền biến sắc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu Phương Siêu Minh quả thật có bệnh lây nhiễm qua đường tình dục. Nếu hắn không ngừng cùng mọi người ở một chỗ, có thể nào cũng sẽ lan truyền ra không?
Đây quả là một vấn đề nghiêm trọng.

Khi nhìn thấy những người xung quanh Diệp Trạch Đào cũng có một cảm giác không an toàn.
Việc này cần phải nói như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào có chút chần chờ.
Khi tới khi mình mới đến huyện Lục Thương liền xảy ra một chuyện lây qua đường tình dục, Diệp Trạch Đào cùng có chút nhức đầu.
Thấy Diệp Trạch Đào ngập ngừng, Kiều Ứng Xương nói:
- Chủ tịch Diệp, có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào nghĩ một chút rồi nói:
- Các đồng chí, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, sau này những chỗ ăn chơi hãy nên ít đi thôi.
Mọi người sửng sốt, không hiểu sao lúc này Diệp Trạch Đào lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng, nếu Chủ tịch Diệp đã nói ra những lời như vậy nếu muốn đi thì cũng chỉ có thể lén đi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy thái độ của mọi người cũng không nói thêm gì nhiều. Trong lòng đang nghĩ có thể nào mình đã nghĩ quá nhiều.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện các cán bộ lãnh đạo ở đây thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi như vậy thật ra cũng có rất nhiều nguy hiểm. Những nơi như vậy cần phải chú ý nhiều hơn mới phải.
Nhìn vế phía Lưu Định Khải, Diệp Trạch Đào nói:
- Định Khải, những chỗ ăn chơi như vậy trong huyện Lục Thương cần phải được thường xuyên chỉnh đốn mới phải, đừng có để lộn xộn như vậy.
Lưu Định Khải lúc này sửng sốt. Lẽ nào Chủ tịch Diệp không hài lòng với công việc của mình?
Lưu Định Khải vội nói:
- Chúng tôi gần đây lại triển khai một hoạt động truy quét, kết quả đã rất rõ ràng. Các mặt đều có vị trí riêng. Hiện giờ người bên ngoài vào đây khá nhiều. Những chốn ăn chơi như vậy đều đến kỳ thì kiểm tra, thỉnh thoảng lại kiểm tra đột xuất.
Diệp Trạch Đào gật đầu đáp:
- Thế thì tốt, rất tốt!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.