Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 754: Âm thầm chú ý





Việc Phương Minh Dũng phải rời đi, Diệp Trạch Đào cũng không nỡ, nhưng hắn biết rất rõ, cho dù Hoa Uy cho mình một người như Phương Minh Dũng, cùng với sự rời đi của Hoa Uy, rõ ràng không thể nào để cho người như thế này ở bên cạnh một bí thư Huyện ủy. Bản thân mình đúng là vẫn chưa đạt tới cấp bậc đó, cho dù là Phương Minh Dũng muốn chuyển nghề, mình cũng không đồng ý, đây chính là chặn đứng tiền đồ đại sự của Phương Minh Dũng, nếu như Phương Minh Dũng có thể phát triển lớn lao trong quân đối với mình cũng là một chuyện tốt.
Bước tiếp theo chính là tìm hiểu Lý Duy, nếu như theo lời của Phương Minh Dũng, để cậu ta ở bên cạnh mình cũng là một lựa chọn không tồi.
Diệp Trạch Đào hiểu, Hoa Uy tính toán như thế cũng là có lý, nếu mình muốn được đi xa hơn không thể dựa quá nhiều vào ngoại lực, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Diệp Trạch Đào rất nhanh liền gạt chuyện này sang một bên, dù sao mình trước giờ đều dựa vào khả năng của mình để ngồi lên được vị trí này, bỏ đi lực lượng của Phương Minh Dũng, mặc dù mình sẽ mất đi một sực trợ giúp tốt nhưng không cần phải quá lo lắng, không có lực lượng này mình sẽ xây dựng lại là được.
Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ, hắn không biết là chuyện Simon ghen tuông đã truyền đến tai của rất nhiều người. Chuyện tốt này không dễ gì mà xảy ra trên người Diệp Trạch Đào, không ai là không để tâm.
Lâm Hinh Ngọc kia cũng thật không ngờ, mọi người đương nhiên coi cô ta là người tình của Diệp Trạch Đào rồi.
Diệp Trạch Đào và Lâm Hinh Ngọc rốt cuộc có chuyện gì hay không?
Buông điện thoại xuống, Tôn Lôi ngồi trên ghế nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
Vài lần tranh đấu với Diệp Trạch Đào đều thất bại. Tôn Lôi bây giờ bắt đầu cẩn thận khi đối phó với Diệp Trạch Đào, nếu không thể ngay lập tức hạ đổ thì hắn ta cũng không vội gì mà ra tay.
Không thể không nói, bây giờ Tôn Lôi đã trở nên thành thục hơn, có sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi không muốn thành thục hơn cũng không được.
Gần đây Tôn Lôi thể hiện rất nghe lời, căn bản không chủ động gây chuyện. Ở huyện Lục Thương cũng bắt đầu sắp đặt lực lượng vào công tác, cũng không dám đi gây chuyện với Diệp Trạch Đào.
Công ty đầu tư bên ngoài là do Tôn Lôi dẫn tới, xảy ra chuyện đầu tiên sẽ được truyền tới tai của Tôn Lôi.
Sẽ phải có chuyện gì đó, trong mắt Tôn Lôi, khu kinh tế mới chính là đất của Diệp Trạch Đào, ba mỹ nữ ai nấy đều xinh đẹp, đều cùng quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Lôi ít nhiều cũng có chút ngưỡng mộ.
Ba mỹ nữ!
Mỗi lần Tôn Lôi tới khu kinh tế mới nhìn thấy ba mỹ nữ này trong lòng lại dâng lên một cảm xúc ghen tỵ, dựa vào cái gì mà người đẹp này lại nghe lời Diệp Trạch Đào!
Nếu không loại trừ Diệp Trạch Đào, huyện Lục Thương này mình căn bản là chẳng làm được gì.
Sau một hồi suy nghĩ, Tôn Lôi cầm điện thoại lên, rất nhanh bèn gọi cho Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường cho dù thế nào cũng là lãnh đạo tối cao của huyện Cừ Dương, tuy rằng chuyện này có vượt qua quyền hạn của mình, nhưng những chuyện đố kỵ tình cảm giữa những người trẻ tuổi, Tôn Lôi càng thích báo cáo lên Trần Đại Tường.
Nếu không phải Tôn Tường Quân hiện tại đã bị đổ, Tôn Lôi trước đây không hề kém hơn so với Phương Siêu Minh, hiện tại Phương Siêu Minh đã đấu trở lại.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Tôn Lôi liền trở nên phức tạp.
Sau đó liền đem chuyện Diệp Trạch Đào đưa Quách Vĩ Toàn đến khu kinh tế mới, sau đó là chuyện Diệp Trạch Đào bởi vì chuyện của Lâm Hinh Ngọc mà làm cho lão ngoại quốc kia ghen tuông báo cáo cho Trần Đại Tường, sau đó hỏi:
- Chủ tịch Trần, việc này phải làm thế nào?
Trần Đại Tường nhận được điện thoại của Tôn Lôi cũng tò mò, hỏi han một lúc rồi nói:
- Tiểu Tôn, việc này không có chứng cứ gì, chú ý thêm một chút đi.
Tôn Lôi nghĩ cũng đúng, chuyện này nhìn qua thì thấy là Simon đơn phương mà thôi, Diệp Trạch Đào người ta không hề thể hiện thái độ gì.
Gọi điện thoại xong, Trần Đại Tường bèn ngồi đó suy nghĩ cẩn thận một hồi, trong lòng nghĩ nếu có thể thông báo cho Phương Siêu Minh, sau đó nói lại cho Diệp Trạch Đào, để xem hai người trẻ tuổi này đấu nhau như thế nào.
Trên mặt lộ ra nụ cười, Trần Đại Tường thật ra không quan tâm Diệp Trạch Đào đấu với Phương Siêu Minh ai sẽ thua, dù sao mình đều có sự giải thích với cả hai bên.
- Trạch Đào, tôi nghe được một chuyện, nghe nói là khu kinh tế mới của các cậu xảy ra chuyện. Một người ngoại quốc tranh giành đàn bà à, haha tôi đang nghĩ, Trạch Đào còn loại nữ nhân nào mà chưa gặp, có lẽ không có chuyện gì chứ.
Trần Đại Tường gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, vừa mở đầu đã nói như thế.
Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ chuyện Phương Minh Dũng rời đi, nhận được điện thoại của Trần Đại Tường, không hề biết rằng chuyện này lại truyền nhanh như thế, Trần Đại Tường biết được cũng không có gì là kỳ quái, bèn cười nói:
- Chủ tịch Trần nói đúng, đây là do Simon kia đơn phương thích đồng chí Tiểu Lâm của khu kinh tế mới, cho rằng đồng chí Tiểu Lâm có bạn trai.
Trần Đại Tường cười ha hả nói:
- Ai bảo Trạch Đào là mỹ nam tử đâu, Trạch Đào à, cậu phải chú ý một chút đấy, nói thật lòng, cậu có điều kiện như thế, đám con gái theo đuổi khả năng cao đấy.
Hai người nói vài câu rồi cúp máy.
Vừa mới gọi điện thoại xong, Trần Đại Tường bèn bấm điện thoại gọi cho Phương Siêu Minh, hai người biểu hiện khá thân thiết, nói vài câu rồi Trần Đại Tường bèn nói:
- Siêu Minh à, tôi nghe được một việc…
Rồi kể lại những chuyện xảy ra với Diệp Trạch Đào.
Sau đó Trần Đại Tường cười ha hả nói:
- Sức hấp dẫn của thanh niên thật lớn.
Cúp điện thoại, Trần Đại Tường liền bật cười ha hả, việc này mình cũng ứng phó rồi, để xem mấy người trẻ tuổi đó đấu nhau.
Trần Đại Tường thật sự hy vọng nhất vẫn là tình huống Diệp Trạch Đào và Phương Minh Siêu đấu nhau cả hai đều bại, nếu hai người thanh niên này đều đấu đến mức phải rời khỏi thành phố Cừ Dương, thành phố Cừ Dương này chính là thiên hạ của mình.
Phương Siêu Minh nghe được chuyện Trần Đại Tường nói, trong lòng liền chấn động, cảm thấy việc này rất có triển vọng, nếu như có thể đào được chút gì đó trong chuyện này, để có thể bôi xấu được Diệp Trạch Đào, bèn ngồi đó suy nghĩ, xem ra chuyện này phải làm cho cẩn thận.
Tuy nhiên, Phương Siêu Minh cũng biết, hiện tại mình mới đến thành phố Cừ Dương, không có căn cơ của mình, cho dù là đã biết tình hình cũng đành bất lực, chỉ có thể nghĩ biện pháp tạo dựng lên người của mình mới được.
Nghĩ đến việc mình có thể mở rộng ở Cừ Dương, liền vô cùng hy vọng Tần Lệ Quyên có thể điều chỉnh vị trí một chút, chỉ cần Tần Lệ Quyên có chức vị, cục diện của mình có thể được mở ra một chút.
Đang suy nghĩ chuyện này, Tần Lệ Quyên mở cửa đi vào.
Từ khi hai người dính lấy cùng một chỗ, Tần Lệ Quyên cũng chìa khóa của Phương SIêu Minh, chỉ cần nhìn thấy không có người ngoài, Tôn Lệ Quyên có thể mở cửa vào trong.
Nhìn thấy Tôn Lệ Quyên mở cửa đi vào, trong ánh mắt âm u lạnh lẽo của Phương Siêu Minh bèn lộ ra ánh hào quang, lão bà này thật sự là quyến rũ lợi hại, từ khi làm tới, ba ngày hai lần chủ động tìm tới.
Nhìn thấy Phương Siêu Minh đang ngồi đó suy nghĩ, Tần Lệ Quyên vừa cởi áo ngoài ra, vừa cười nói:
- Siêu Minh, nghĩ gì thế?
Dáng người Tôn Lệ Quyên không tệ lắm, sau khi cởi áo khoác ra, toàn bộ thân hình bèn hiện ra.
Đi qua đặt mông ngồi xuống trên người Phương Siêu Minh, hai tay ôm qua cổ, hôn một cái trên mặt hắn.
Phương Siêu Minh âm thầm chau mày, trong lòng có chút chán ngấy với Tôn Lệ Quyên, tuy nhiên hắn biết hiện tại Tôn Lệ Quyên là người duy nhất mình còn có thể dụng được. Cũng nên lôi kéo, dù sao đến nơi này, tạm thời cũng không có nữ nhân nào có thể dùng được, thì chơi thôi! Liền giơ tay ra thò vào trong ngực Tôn Lệ Quyên nắn một hồi.
Rất nhanh hai người bèn giằng co nhau một hồi.
Sau khi giằng co nhau, lúc này Phương Siêu Minh cũng có cảm giác, hai người đểu cởi sạch quần áo.
Tôn Lệ Quyên đang ở lúc thú tính tăng vọt lên, lúc này nghìn thấy Phương Minh Siêu như gãi ngứa ở dưới bộ hạ, bèn hỏi:
- Sao thế?
Phương Minh Siêu nói:
- Không có gì.
Nói rồi không để ý tới cảm nhận của Tôn Lệ Quyên, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Tôn Lệ Quyên.
Diệp Trạch Đào không ngờ rằng lần này xung đột với Simon có nhiều người chú ý như vậy, Phương Minh Siêu biết rõ ràng tình huống này, Phùng Nghiệp Triển cũng biết chuyện này.
Ở trong một biệt thự hào hoa, Phùng Nghiệp Triển và Nhạc Hòa Thần, Tiêu Sơn Căn mỗi người ôm một nữ nhân trong lòng trò chuyện.
Tiêu Sơn cười nói:
- Không ngờ Diệp Trạch Đào cũng háo sắc.
Nhạc Hòa Thần gật đầu nói:
- Sợ là hắn không ham hố, biết thích rồi thì sẽ dễ làm rồi.
Cười ha hả, Phùng Nghiệp Triển nói:
- Lâm Hinh Ngọc trông đẹp lắm hả?
Tiêu Sơn liền cầm bức ảnh chụp Lâm Hinh Ngọc đưa tới.
Phùng Nghiệp Triển nhìn một hồi rồi nói:
- Đúng là xinh đẹp, có cặp chân dài này kẹp trên lưng cũng thêm hứng thú.

Trêu ghẹo một trận trên thân người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, khiến cho nữ nhân kia thở gấp từng hồi.
Đặt bức ảnh lên trên bàn, Phùng Nghiệp Triển nói:
- Lão Nhạc, phái người theo dõi người phụ nữ này, tôi tin rằng người phụ nữ này và Diệp Trạch Đào nhất định sẽ xảy ra quan hệ lén lút.
Nhạc Hòa Thần suy nghĩ một chút nói:
- Tôi muốn chia làm hai bước, một là theo dõi người phụ nữ này làm gì, chỉ cần Diệp Trạch Đào đến chỗ cô ta, chúng ta có thể lấy chứng cứ. Thứ hai, tôi lo là việc này cũng không phải là tình huống thật, có lẽ là một lần hiểu lầm cũng khó nói, cho nên trong chuyện này chúng ta không thể để bị động chờ đợi, mà phải chủ động hành động.
Phùng Nghiệp Triển đồng ý nói:
- Cũng có thể sẽ có khả năng xảy ra chuyện như vậy, làm không tốt là Simon hiểu lầm. Nhưng nếu vất vả mới có được chuyện này, chúng ta không nhằm vào việc này mà làm một vài chuyện thì thật đáng tiếc.
Tiêu Sơn Căn cười nói:
- Không có việc gì chúng ta cũng phải làm cho việc này cho ra trò.
- Anh muốn làm thế nào?
Phùng Nghiệp Triển rất có hứng thú với lời nói của Tiêu Sơn Căn.
Tiêu Sơn Căn cười cười nói:
- Những cái khác chúng ta không làm được, làm những chuyện xấu không khó khăn, ở thành phố Cừ Dương, lực lượng của chúng ta mạnh mẽ nhất, chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, chúng ta sẽ có thể tự tạo ra một cơ hội, cho chút thuốc gì đó, để cho bọn họ quấn lấy nhau, đến lúc đó nắm được chứng cớ của bọn họ trong tay, chúng ta muốn chơi bọn họ thế nào cũng được.
Cười ha hả, Phùng Nghiệp Triển nói:
- Không sai, không sai, việc này sẽ giao cho cậu đi làm, chỉ cần nắm được chứng cứ, công lớn nhất trong chuyện này đó là cậu.
Tiêu Sơn Căn cười ha hả nói:
- Anh Phùng yên tâm đi, chuyện này không thành vấn đề!
Nhạc Hòa Thần muốn nói gì, thấy dáng vẻ hưng phấn của hai người, cũng không nói nhiều lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.