Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 738: Trong lúc không ai ngờ tới Diệp Trạch Đào đã thắng một trận





Thấy Phương Siêu Minh chĩa mũi nhọn vào ngay Diệp Trạch Đào, mọi người lúc này mới phát hiện ra mấy tên cậu ấm này đều tự tung tự tác như vậy, chỉ cần nắm được yếu điểm của người khác là sẽ xử gọn người ta.
Tên tiểu tử này nhất định phải đề phòng mới được!
Đây là ý nghĩ của mọi người, tiếp xúc cùng với loại người trở mặt còn nhanh hơn giở sách như vậy nên cẩn thận vẫn hơn.
Bản thân Phương Siêu Minh cũng không biết vì nóng lòng muốn thể hiện lực lượng của mình hay là muốn có quyền phát ngôn mà đã nhanh chóng khiến cho mọi người nảy sinh tâm lý phòng bị đối với hắn.
Thi Minh Cương vốn đã không chào đón Phương Siêu Minh, nay tên tiểu tử này lại dám gây sự trong cuộc họp, rốt cuộc tên tiểu tử này có còn nể mặt hắn nữa không đây?
Nghĩ đến đây, Thi Minh Cương liền nhìn về phía Phương Siêu Minh nói:
- Cậu nói Nhiếp Tiểu Vĩ là cán bộ tốt sao?
Một câu hỏi như vậy lại được thốt ra từ chính miệng Thi Minh Cương, mọi người liền sửng sốt.
Phương Siêu Minh cũng không biết đã xảy ra một số chuyện, cũng đã nói đến đây rồi, thấy Diệp Trạch Đào cũng không đỡ đòn của hắn, cảm thấy hắn nên tiếp tục đả kích cho đến khi Diệp Trạch Đào đánh tiếp mới có thể thấy được sự mạnh mẽ của hắn, hắn liền nghiêm túc nói:
- Tuy rằng thời gian tôi đến thành phố Cừ Dương không lâu nhưng tôi cũng đã tìm hiểu được tình hình của thành phố Cừ Dương, đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ là một đồng chí luôn nỗ lực trong công việc, phong cách sống cũng vô cùng cẩn thận chặt chẽ, luôn hành xử trong sạch, tóm lại, đồng chí ấy là một đồng chí rất tốt.
Đã nói tới đây rồi, Phương Siêu Minh nghĩ đến những điều mà Nhiếp Tiểu Vỹ đã thể hiện trước mặt hắn mà cắn răng ra sức ủng hộ Nhiếp Tiểu Vỹ.
Phương Siêu Minh biết rằng, chuyện như vậy xảy ra ở hội nghị rất có khả năng sẽ được truyền đi, đến lúc đó Nhiếp Tiểu Vỹ nghe được rằng Phương Siêu Minh hắn đã ra sức ủng hộ hắn ta như thế nào thì sẽ càng theo sát hắn ta hơn, ngoài ra còn có một dụng ý nữa, chỉ cần mọi người thấy được hắn ra sức ủng hộ Nhiếp Tiểu Vỹ ra sao thì sẽ nhận ra rằng chỉ cần đi theo Phương Siêu Minh thì vào những thời điểm quan trọng nhất hắn nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ, điều này sẽ tạo lòng tin cho các cán bộ vẫn còn hoài nghi chưa chắc chắn.
Nhìn thấy quyết tâm ủng hộ Nhiếp Tiểu Vỹ của Phương Siêu Minh, các ủy viên thường vụ đều đang nghĩ, vào thời điểm này nếu Diệp Trạch Đào không đứng ra phản kích thì sau này Nhiếp Tiểu Vỹ nhất định sẽ ỷ vào sự ủng hộ lúc này của Phương Siêu Minh để gây chuyện ở huyện Lục Thương, đến lúc đó Diệp Trạch Đào liệu còn có thể áp chế được Nhiếp Tiểu Vỹ?
Ánh mắt của mọi người dù là vô tình hay cố ý đều hướng về phía Diệp Trạch Đào, muốn nhìn xem Diệp Trạch Đào có đối sách gì.
Hội nghị ngày hôm nay quả thực rất thú vị. Hai con người trẻ tuổi đã bắt đầu đấu đá rồi!
Diệp Trạch Đào lúc ấy mới nhìn về phía Phương Siêu Minh nói:

- Đồng chí Phương Siêu Minh, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, dù là nói chuyện hay làm việc đều cần phải giữ một cái đầu tỉnh táo, không thể xử lý mọi chuyện theo cảm tính được, cứ cho là Nhiếp Tiểu Vỹ đã tiếp xúc với đồng chí đi chăng nữa nhưng cũng không thể dùng người một cách thiếu khách quan như vậy được.
Diệp Trạch Đào cũng không hề tỏ ra yếu thế, trực tiếp chỉ ra sự gần gũi giữa Phương Siêu Minh và Nhiếp Tiểu Vỹ.
Phương Siêu Minh vừa nghe vậy liền nói:
- Chúng ta bây giờ đang mở hội nghị thường vụ, Phương Siêu Minh tôi là người thẳng thắn, có chuyện mà không nói ra thì trong lòng không chịu được, cũng có những người không đáng được chào đón như vậy đó sao?
Đúng là điệu bộ của một cậu ấm!
Mọi người nghe thấy giọng điệu của Phương Siêu Minh đều thầm than một tiếng, tên tiểu tử này vẫn thuận buồm xuôi gió cơ đấy. Có quyền nên đè người, hôm nay cũng muốn dùng quyền lực trong tay hắn để đi bắt nạt kẻ khác.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đồng chí Phương Siêu Minh là một ủy viên thường vụ, tôi cho rằng việc tùy ý đánh giá định tính một đồng chí là không thỏa đáng. Việc điều tra quan sát cán bộ đã có ban Tổ chức, hơn nữa, chúng ta còn có Ủy ban Kỷ luật, bọn họ mới là người có quyền lực phát ngôn cao nhất, tôi nghĩ đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ là người như thế nào chúng ta không nên dễ dàng kết luận, hãy lắng nghe ý kiến của đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật, ở Ban Tổ chức thì tốt hơn.
Diệp Trạch Đào vẫn luôn thể hiện anh là con người rất lý trí, cách nói chuyện cũng vô cùng mạch lạc và càng không quên nhắc tới sự tồn tại của Ban Tổ chức và Ủy ban Kỷ luật. Chính sự khác biệt này đã tạo nên sự đối lập rõ ràng với Phương Siêu Minh.
Một bên là tiếng nói mạnh mẽ, cứng rắn, một bên lại lấy đại cục làm trọng.
Thi Minh Cương cảm thấy tên tiểu tử này hôm nay đã đánh được một đòn vào Phương Siêu Minh kia, đúng là rất khá!
Phương Siêu Minh liền nhìn về phía Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Ngụy Lệ Cầm nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào đã nói như vậy, tôi cũng không rõ là đồng chí Diệp Trạch Đào rốt cuộc liệu có thành kiến gì đối với đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ hay không, chẳng lẽ đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ lại có những hành vi trái pháp luật sao. Tôi nghĩ Ủy ban Kỷ luật đúng là có quyền phát ngôn này, kính mời đồng chí bên Ủy ban Kỷ luật hãy làm rõ vấn đề này.
Một cuộc tranh luận tay đôi đầy gay cấn!
Các ủy viên thường vụ thấy Phương Siêu Minh quyết tâm ủng hộ Nhiếp Tiểu Vỹ đến cùng như vậy thì biết được rằng giữa hai con người trẻ tuổi kia đã bắt đầu một cuộc tranh luận đầy gay cấn rồi, rất điềm đạm và chắc chắn! Ngụy Lệ Cầm là người của phe Trần Đại Tường, lúc này liền nhìn về phía Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường đốt một điếu thuốc, khẽ hít một hơi và gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng Trần Đại Tường như vậy, Ngụy Lệ Cầm trong lòng phát sầu, vốn dĩ Trần Đại Tường và Phương Siêu Minh là người cùng một phe, hôm nay xem ra Trần Đại Tường đã che giấu Phương Siêu Minh không ít chuyện!
Phải làm sao bây giờ?
Ngụy Lệ Cầm thân làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhưng giờ đây cô cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa rồi.
- Chủ nhiệm Ngụy, cô hãy xuất phát từ góc độ của Ủy ban Kỷ luật để đưa ra ý kiến về đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ đi!
Thi Minh Cương chậm rãi nói.
Hội nghị này đã biến thành như vậy, các ủy viên thường vụ trong lòng thầm thở dài, có mấy kẻ có ô dù trong thành phố ở đây rốt cuộc có còn muốn cho người ta nói nữa không đây!
Thi Minh Cương có Bí thư tỉnh ủy ủng hộ, luôn chiếm thế thượng phong trong thành phố, Diệp Trạch Đào cũng là người có kẻ đứng sau lưng chống đỡ, lại đang nắm giữ công tác thí điểm ở huyện Lục Thương, tương lai vô cùng rộng mở, Trần Đại Tường cũng là kẻ có quan hệ rộng, lực lượng hùng hậu, lần trước Trần Đại Tường dẫn theo Ngụy Lệ Cầm đến thành phố một chuyến, sau khi trở về Ngụy Lệ Cầm kiền trở thành người một phe với Trần Đại Tường, bây giờ lại có thêm một tên Phương Siêu Minh có cha là Bí thư Thành ủy thành phố Hải Đông, thời gian này đúng là khó mà qua nổi!
Tâm tình của mọi người lập tức trở nên phức tạp, tất cả đều không thích thú gì với việc tên Phương Siêu Minh kia đến đây đâm bị thóc chọc bị gạo như vậy.
Một bộ máy cho dù muốn đấu nhưng cũng nên âm thầm mà đấu, tên Phương Siêu Minh này hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến quy tắc chốn quan trường dám ngang nhiên gây chuyện như vậy trong cuộc họp!
Ngụy Lệ Cầm mặc dù đã về cùng một phe với Trần Đại Tường rồi thì cũng là người cùng một phe với Phương Siêu Minh, tuy nhiên cô vẫn có tố chất cơ bản, sau khi nói tới chuyện kiểm tra kỷ luật, lúc đầu cô cũng thấy lo lắng đôi chút, nhưng khi nghe Thi Minh Cương cho phép nói về Nhiếp Tiểu Vỹ thì cô liền biết được rằng Thi Minh Cương không muốn nể mặt tên Phương Siêu Minh rồi.
Trong lòng cô lúc này bắt đầu thấy đau xót cho Phương Siêu Minh, đấu cái gì không biết, khiến cho Nhiếp Tiểu Vỹ và Diệp Trạch Đào đấu với nhau, sự lựa chọn nhân tài này của bản thân cô đã bắt đầu có những sai lầm.
Lại nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Trạch Đào, Ngụy Lệ Cầm thậm chí còn có cảm giác sự việc hôm nay chính là do Diệp Trạch Đào có ý tạo nên, còn tên cậu ấm Phương Siêu Minh này đã tự động ngoan ngoãn chui vào cái bẫy ấy!
Trong lòng thầm thở dài, Ngụy Lệ Cầm cũng không thích Phương Siêu Minh, tên cậu ấm ăn chơi này cơ bản cũng không hiểu được gì về chuyện tranh đấu, không hề biết gì liền công kích đối phương, thất bại là chuyện đương nhiên rồi.
Lại nghĩ đến chuyện Trần Đại Tường muốn che giấu việc này không nói cho Phương Siêu Minh biết, Ngụy Lệ Cầm cũng có đôi chút không hiểu nổi Trần Đại Tường rồi.
Ngụy Lệ Cầm tất nhiên cũng sẽ không bán đứng Trần Đại Tường, liền nghiêm túc nói:
- Vốn dĩ chuyện của Nhiếp Tiểu Vỹ vẫn đang trong giai đoạn bí mật, nhưng nếu đã nói tới chuyện này rồi, nhân dịp hội nghị thường vụ ngày hôm nay, tôi xin được phép nói qua về trường hợp đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ.
Hả?
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lời nói của Ngụy Lệ Cầm đầy ẩn ý!
Chẳng lẽ nói Nhiếp Tiểu Vỹ kia có chuyện gì sao?
Phương Siêu Minh cũng đang sững sờ, nhìn về phía Trần Đại Tường.
Lúc này bộ dạng của Trần Đại Tường cũng ngạc nhiên như vậy, điếu thuốc trên tay cũng rơi xuống, giật mình nhìn về phía Ngụy Lệ Cầm nói:
- Chủ nhiệm Ngụy, Nhiếp Tiểu Vỹ có vấn đề gì?
Ngụy Lệ Cầm cười thầm điệu bộ diễn kịch này của Trần Đại Tường, nhưng cô vẫn nói tiếp:
- Đây là việc của Ủy ban Kỷ luật, mọi người cũng biết, rất nhiều việc của Ủy ban kỷ luật phải được bảo mật, hơn nữa, khi chưa nắm được chứng cứ xác thực, chúng tôi cũng chưa quyết định, khi có người tố cáo, Ủy ban Kỷ luật sẽ điều tra theo luật định, đúng như lời Phó thị trưởng Phương nói, biểu hiện của đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ xưa nay đều rất tốt, tôi cũng không quá coi trọng chuyện này, lúc đó để Ủy ban Kỷ luật huyện làm chuyện này là do tôi không làm tròn phận sự, không ngờ trong quá trình âm thầm điều tra cho thấy đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ đã có không ít vấn đề, trước buổi họp ngày hôm nay tôi vừa nhận được tin tức, đang định báo cáo hội nghị đây.
Nói xong liền day dứt nhìn về phía Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường mặt u ám nói:
- Ủy ban Kỷ luật cũng có quy định của Ủy ban Kỷ luật, đây cũng không phải là vấn đề báo cáo.
Phương Siêu Minh vừa nghe thấy Trần Đại Tường nói như vậy, săc mặt liền thay đối, nhưng cũng không tiện nói Ngụy Lệ Cầm sai rồi. Toàn thành phố nhiều cán bộ như vậy, Ngụy Lệ Cầm làm một thư ký Ủy ban Kỷ luật thành phố, nên cũng không có khả năng chỉ chăm chăm nhắm vào một lãnh đạo nho nhỏ ở huyện chứ.
- Chủ nhiệm Ngụy, đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ có vấn đề thật sao?
Phương Siêu Minh không tin hỏi lại.
Ngụy Lệ Cầm gật đầu:

- Thông qua điều tra, đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ đúng là có vấn đề, không chỉ thế mà còn là vấn đề không hề nhỏ!
Phương Siêu Minh nói:
- Là vấn đề gì?
Ngụy Lệ Cầm nói:
- Đầu tiên chính là chuyện nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ để nhận hối lộ của thương nhân nước ngoài, tiếp theo lại mở một siêu thị, di rời tài sản của nhà nước để đầu cơ trục lợi, thứ ba là lợi dụng chức vụ để đùa bỡn với phụ nữ.
Phương Siêu Minh đập bàn, lớn tiếng nói:
- Thật không thể tưởng tượng nổi, lãnh đạo huyện Hắc Thương không ngờ lại có vấn đề lớn như vậy, tôi thấy nhất định là huyện ủy huyện Hắc Thương có vấn đề rồi!
Thi Minh Cương khẽ gõ bàn một cái nói:
- Trong các cán bộ chúng ta xuất hiện một hai con sâu hại, điều này cũng không phải chuyện gì quá to tát, trong chuyện này Huyện ủy huyện Hắc Thương xứng đáng được biểu dương, bọn họ có gan vạch trần điểm yếu của bản thân, có gan đấu lại các thế lực hắc ám, rất đáng để chúng ta lưu tâm! Bây giờ một vài cán bộ của chúng ta thường tránh nói đến những sự việc tiêu cực, vẫn luôn cho rằng bộ máy của mình tồn tại những khiếm khuyết nhưng những người có trách nhiệm lại mặc kệ chuyện đó, kỳ thật đây là hành vi tiếp tay cho những thế lực hắc ám đó, hành vi tiếp tay này không thể được thực hiện được, tôi thấy thành phố Cừ Dương chắc hẳn cũng có một bộ quy tắc riêng, cần phải ủng hộ việc tự kiểm điểm, tự thanh trùng bộ máy của mình, không thể vơ đũa cả nắm được!
Trưởng ban Tổ chức Đồ Lan Vỹ nói:
- Ý kiến của Bí Thư Thi rất quan trọng, chúng ta phải phát huy năng lực tự kiểm tra của cán bộ các cấp, cần phải khen ngợi, phải trọng dụng việc dũng cảm tự vạch trần này!
Ngụy Lệ Cầm nói:
- Đúng vậy, lần này sau khi đã phát hiện ra chuyện của đồng chí Nhiếp Tiểu Vỹ ở huyện Hắc Thương sẽ phải lập tức tiến hành điều tra, đồng thời báo cáo lên thành ủy, phải làm cho thật tốt, khống chế được tình hình, đây là điều mà chúng ta rất cần phải học tập.
Tại sao lại có thể như vậy?
Phương Siêu Minh ngồi đó, hai mắt có chút thất thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.